Thấy Lý Nguyên không cho là đúng, Nhiếp Tiểu Thiến xù lông nói: “Nhưng ngươi không biết nơi này cũng gọi là chùa Lan Nhược sao?”
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Biết chứ.”
Nhiếp Tiểu Thiến: “Vậy ngươi còn không cảm thấy kỳ lạ sao?”
Lý Nguyên: “Tạm ổn.”
Nhiếp Tiểu Thiến: “...”
Nàng thấy dáng vẻ bình tĩnh của Lý Nguyên, cũng không biết nên chửi bới như thế nào
Nàng dứt khoát làm rõ với Lý Nguyên: “Cái đó, ta là Nhiếp Tiểu Thiến, nơi này là chùa Lan Nhược, hơn nữa ta cũng là một nữ quỷ.”
“Ồ!” Lý Nguyên bình tĩnh đáp một tiếng
Nhiếp Tiểu Thiến: “...”
“Ồ!” Xong rồi sao
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bình tĩnh như vậy à
Ta là nữ quỷ đó đa
Ngươi không bày tỏ chút sợ hãi nào sao
Không nể mặt quỷ quá đi
Làm quỷ cũng có tôn nghiêm đó có hiểu không
Nhiếp Tiểu Thiến rất muốn cạy đầu Lý Nguyên ra xem rốt cuộc hắn đang suy nghĩ cái gì
Rốt cuộc có chuyện gì mới có thể khiến cho Lý Nguyên giật mình
“Ngươi không sợ ta sao?”
Nhiếp Tiểu Thiến nhẫn nhịn chửi bới, hỏi Lý Nguyên
Trong lúc nói chuyện, trong hốc mắt nàng chảy ra hai dòng nước mắt máu, đầu lưỡi cũng thò dài ra, sắc mặt càng trở nên trắng bệch
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lý Nguyên thấy thế thì lập tức nói một câu:
“Thật xấu xí.”
Nhiếp Tiểu Thiến: “...”
Nàng thực sự muốn khóc rồi
Đây là xấu sao
Ngươi có thể đừng bình tĩnh như vậy được không
Cho chút phản ứng sợ hãi có được không
Quỷ bọn ta cũng cần thể diện đó
Nhưng nam thần lại nói ta xấu xí, thất sách, hủy hoại hình tượng rồi
Nhiếp Tiểu Thiến nhanh chóng trở về dáng vẻ xinh đẹp của mình
“Ngươi không sợ quỷ sao?”
Nàng có chút bất đắc dĩ hỏi Lý Nguyên
Lý Nguyên không cho là đúng hỏi ngược lại: “Quỷ có gì mà phải sợ?”
Nhiếp Tiểu Thiến: “...”
Nếu là một tu sĩ nói như vậy thì Nhiếp Tiểu Thiến cũng không bất ngờ, nhưng một phàm nhân như Lý Nguyên vậy mà lại không sợ quỷ
Quỷ bày tỏ rất đau lòng
Bỏ đi, vẫn là không nên đắn đo chuyện này nữa, Nhiếp Tiểu Thiến hỏi Lý Nguyên vấn đề bản thân quan tâm nhất
“Ngươi có được cuốn tiểu thuyết này từ đâu?”
Nàng chỉ vào Liêu Trai Chí Dị trong tay, vẻ mặt nghiêm túc hỏi Lý Nguyên
Lý Nguyên: “Từ một người tên là Bồ Tùng Linh.”
“Hắn ở đâu?”
Nhiếp Tiểu Thiến kích động nói
Lý Nguyên: “Đại Minh.”
Bồ Tùng Linh sinh ra vào cuối triều Minh, nói hắn là người Đại Minh, điều này không sai chứ
Hợp tình hợp lý, phải không
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Đại Minh ở đâu?”
Nhiếp Tiểu Thiến chất vấn
Lý Nguyên: “Hơi xa
Nói ra ngươi cũng không biết.”
Nhiếp Tiểu Thiến kỳ lạ nói: “Nếu đã xa như vậy, vậy sao hắn có thể biết chuyện của ta
Lẽ nào hắn là một đại năng tuyệt thế có thể suy đoán quá khứ tương lai?”
Lý Nguyên: “Hắn quả thực là một đại năng tuyệt thế trong lĩnh vực tiểu thuyết.”
Nhiếp Tiểu Thiến nhìn Lý Nguyên, kỳ lạ nói: “Sao ngươi nhìn thấy ta lại không chút kinh ngạc nào vậy
Ta và tình tiết của Nhiếp Tiểu Thiến trong tiểu thuyết này rất giống nhau, lẽ nào ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?”
Lý Nguyên: “Chuyện kỳ quái thấy nhiều rồi, cũng không thấy lạ nữa.”
Nhiếp Tiểu Thiến cảm khái nói: “Ngươi đúng là một quái nhân.”
Lý Nguyên: “Đây là lần đầu tiên có người đánh giá ta như vậy.”
Nhiếp Tiểu Thiến lại lật xem tiểu thuyết trong tay một chút, nàng lẩm bẩm nói: “Trong sách nói thư sinh tên Yến Xích Hà đó là một kiếm khách tuyệt thế, có thể đánh bại lão lão cứu ta ra khỏi biển khổ, cũng không biết lúc nào thì hắn xuất hiện?”
Lý Nguyên: “Yến Xích Hà ở ngay bên cạnh, có lẽ ngươi đã từng thấy, chính là tên râu rậm lưng vác theo kiếm.”
Tạch
Nhiếp Tiểu Thiến suýt chút nữa làm cằm rơi xuống đất, có vẻ nghẹn họng…
Bởi vì trong sách Liêu Trai Chí Dị, Yến Xích Hà là một kiếm khách trẻ tuổi tuấn lãng hơn so với Ninh Thái Thần, cũng là có dáng vẻ thư sinh
Hình tượng râu ria này có thể nói là kém mười vạn tám ngàn dặm
Cốt truyện ở bên trong phù hợp với cốt truyện trong phim truyền hình hơn
Nhiếp Tiểu Thiến lấy lại tinh thần, vẻ mặt khiếp sợ nói: “Cái gì, tên râu ria đó chính là Yến Xích Hà
Không phải trong sách nói hắn là thư sinh mặt trắng sao?”
Lý Nguyên nhún vai, bình tĩnh nói: “Tiểu thuyết và hiện thực có chút khác biệt, điều này không phải là rất bình thường sao?”
Nhiếp Tiểu Thiến cạn lời: “Khác biệt này cũng quá lớn rồi.”
Từ một thư sinh mặt trắng biến thành một đại hán râu ria, vỡ mộng
Lý Nguyên nhắc nhở: “Ninh Thái Thần ở ngay bên cạnh, ngươi không đi gặp hắn sao?”
Nhiếp Tiểu Thiến biến sắc, nàng đột nhiên nhớ đến cái gì đó: “Không ổn, đừng nói Tiểu Thanh giết hắn rồi đó chứ?”
Nàng lập tức bóp pháp quyết, rút đi huyễn cảnh chi thuật trong phòng, chỉ thấy bóng dáng của Ninh Thái Thần và Tiểu Thanh lập tức xuất hiện ở bên kia phòng
Giờ phút này, y phục của Ninh Thái Thần hơi lộn xộn, đang lùi về phía sau tránh né, vừa có sắc mặt sợ hãi nhìn Tiểu Thanh
Còn Tiểu Thanh, biểu cảm nhìn Ninh Thái Thần lại như mèo vờn chuột
“Tiểu thư, xin ngươi đừng động tay động chân được không?”
“Vậy thì ngươi đừng trốn.”
“Chính cái gọi là nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi như vậy còn ra thể thống gì?”
“Nô gia thích ngươi mà.”
“Nếu như ngươi còn như vậy thì ta sẽ kêu lên đó!”
“Ngươi kêu đi, cho dù ngươi kêu rách họng cũng vô dụng.”
Lý Nguyên nhìn cảnh tượng này, trong lòng gọi thẳng ‘tên nhóc khá lắm’
Lúc nào nam nhân mới có thể thật sự đứng lên
Nhiếp Tiểu Thiến thấy Tiểu Thanh vẫn chưa đắc thủ thì cũng rất bất ngờ
Phải biết rằng, Tiểu Thanh cũng là một đại mỹ nhân, những năm gần đây, chưa có nam nhân nào có thể cản được sự hấp dẫn của Tiểu Thanh
Không ngờ Ninh Thái Thần này lại có thể
Xem ra hắn cũng là chính nhân quân tử giống như trong sách
Chỉ là vẻ ngoài hơi bình thường mà thôi
Thật ra tướng mạo của Ninh Thái Thần vốn không bình thường, mắt sao mày kiếm, hào hoa nho nhã
Chỉ là sau khi Nhiếp Tiểu Thiến nhìn thấy Lý Nguyên thì cảm thấy Ninh Thái Thần bình thường
Đây chính là cái gọi là không có so sánh thì sẽ không có đau thương
Ninh Thái Thần đang bị Tiểu Thanh ép liên tục lùi về phía sau, không biết nên làm thế nào cho phải, đột nhiên hắn nhìn thấy Lý Nguyên, không khỏi vui vẻ nhảy dựng lên: “A, Lý huynh, vừa rồi ngươi đi đâu vậy?”