Ta Trong Lúc Vô Tình Cứu Một Thiếu Nữ Trong Quán Ăn Đêm

Chương 4: Vậy ta mặc gì




Chương 4: Vậy ta mặc gì
Nhìn căn phòng đơn sơ, Thư Vọng có chút hoảng hốt
Đối với hắn từ nhỏ đến lớn được người nhà che chở, chưa trải qua xã hội vùi dập, đừng nói mấy năm, một mình ở đây mấy tháng cũng không chịu được
Một lát sau, Nhan Quân Tịch từ trong toilet ra, đi thẳng tới trước sô pha ngồi xuống
Dựa vào phía trên, cả người lúc này mới hơi thả lỏng một chút
Một lát sau, nàng đột nhiên cảm giác cổ chân truyền đến một trận đau rát
Cởi giày ra mới phát hiện, cổ chân không biết lúc nào đã trầy da, miệng vết thương thấm máu, cùng nước bùn lẫn vào nhau
Thư Vọng thấy vậy, vội vàng tới hỏi: "Sao vậy, có nặng lắm không
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Có đau một chút
"Ta giúp ngươi bôi thuốc
Thư Vọng nói xong, không đợi nàng trả lời, lập tức đứng lên, đi về phía toilet, trước khi xoa thuốc phải lau sạch vết thương bằng khăn mặt
"A, ừ.....
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tốt
Nhìn bóng lưng của hắn, Nhan Quân Tịch ngơ ngác ừ một tiếng
Mười mấy giây sau, Thư Vọng đột nhiên từ toilet thò đầu ra, nhìn nàng cười ngại ngùng: "Cái kia, Nhan.....
cô nương
Nhan Quân Tịch sửng sốt một chút, nghi ngờ nói: "Sao, tự dưng gọi ta vậy
Thư Vọng cười cười, giải thích: "Không có gì, chủ yếu là không biết gọi ngươi thế nào, ta xem mấy tiểu thuyết võ hiệp, người ta đều gọi con gái như vậy, còn nữa.....
ta muốn hỏi, cái khăn lông trong toilet dùng được không
Nghe hắn nói, Nhan Quân Tịch nghĩ nghĩ, nói: "Cái màu trắng ấy
Sau đó nàng vừa cười vừa nói thêm một câu: "Cách xưng hô này hay đấy, nhưng nghe hơi kỳ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thư Vọng nghe vậy, trở lại toilet, làm ẩm khăn mặt trắng, vắt bớt nước, rồi trở lại ngồi bên cạnh sô pha
"Chịu khó một chút, có thể hơi đau đấy
Hắn nhẹ nhàng nói, sau đó dùng khăn mặt cẩn thận lau sạch nước bùn và vết máu ở cổ chân
Làm xong, Thư Vọng mới cầm lấy thuốc trên bàn, dùng tăm bông lấy một ít, bắt chước động tác của bác sĩ khi khám b·ệ·n·h mà hắn vừa thấy, ra dáng bôi lên miệng vết thương
Để tiện hắn bôi thuốc, Nhan Quân Tịch rất phối hợp đặt chân lên hai đầu gối hắn, khẽ mím môi, hơi đỏ mặt, lẳng lặng nhìn hắn, dù vết thương hơi đau nhưng không nói tiếng nào
"Hôm nay thật cảm ơn ngươi
Nàng bỗng nhiên nói
"Không có gì, sinh viên thời nay bọn ta đều thế mà, tâm địa t·h·iện lươn·g ha ha
Thư Vọng cười đáp
"Được rồi, ngươi cứ ngồi đây nghỉ ngơi, đừng động đậy, đợi thuốc ngấm rồi đi tắm, mấy hôm nay bôi thuốc đúng giờ, chắc sẽ nhanh khỏi thôi, mà bác sĩ cũng nói là không để lại sẹo
Nhan Quân Tịch khẽ chớp mắt, nhẹ gật đầu
Ngay sau đó nàng liếc nhìn Thư Vọng đang ngồi trên ghế nhỏ, rồi lại nhìn mình, bên ngoài trời mưa, lại trải qua giày vò vừa rồi, trên người hai người đầy bùn đất
Nàng hỏi: "Quần áo của ngươi có muốn giặt không, dính đầy bùn kìa.....
"Hả
"Vậy ta mặc gì
------
Một lát sau, Thư Vọng tắm xong, từ toilet đi ra, hắn nhìn bộ quần áo trên người mình, ánh mắt phức tạp
Nhan Quân Tịch ngồi trên ghế salon, thấy hắn ra, vốn muốn hỏi có vừa không, vừa liếc mắt đã nhíu mày
Một giây sau, nàng đột nhiên quay người đi, không nhìn hắn
Thư Vọng rõ ràng nhìn thấy khóe miệng đang cố nhịn cười của nàng
Hắn hít sâu một hơi, nhịn không được nói: "Cái gì đây, ta không mặc đâu, vẫn là đổi lại quần áo của ta hơn
Nhan Quân Tịch nghiêng đầu sang chỗ khác, "Đừng mà, rất hợp.....
Phụt.....
".....
Thư Vọng bĩu môi, một giây sau định quay người trở lại toilet
Nhan Quân Tịch đột nhiên nói với theo: "Ngươi mà mặc bộ quần áo dính đầy bùn kia thì tối nay ngủ dưới sàn nhà đi, ta không cho đắp chăn của ta đâu
T·hiế·u n·iê·n đi được vài bước, bỗng quay người, ngồi lại lên ghế, lẩm bẩm: "Ta tự dưng thấy bộ quần áo này cũng được đấy chứ, đậm chất thời đại
Nhan Quân Tịch mỉm cười nhìn hắn, một tay chống cằm, quan sát tỉ mỉ, Thư Vọng bị nhìn đến mất tự nhiên, liền lên tiếng hỏi: "Đại tỷ, sao ngươi lại có quần áo này, rõ ràng là loại áo vải hoa mà mấy bà lão mới mặc chứ
Nhan Quân Tịch nghe vậy, xị mặt xuống, dùng chân không bị thương khẽ đá hắn một cái, nhẹ như lông hồng, không đau không ngứa
"Gọi gì đại tỷ, khó nghe chết đi được
"Bộ quần áo này là bà nội ta tự may đấy, may hơi rộng, người ngươi gầy, không kéo nổi quần áo, lại thấy vừa vặn
Thư Vọng nghe xong càng thêm nghi hoặc, "May rộng cũng không thể rộng đến thế được chứ
Ta là con trai mà mặc còn vừa
Nhan Quân Tịch do dự một chút, trầm giọng nói: "Ta.....
ít khi về nhà lắm, có khi cả năm mới về một lần ấy, bà nội luôn nhớ là ta vẫn còn bé, năm nào cũng lớn thêm, nên quần áo năm sau may to hơn năm trước
Thư Vọng nhìn ánh mắt nàng dần ảm đạm, giữa lông mày ẩn giấu một nỗi ưu sầu nồng đậm
"Ngươi bảo một mình đến Liên Thành, vậy sinh sống thế nào
Nhan Quân Tịch nghe xong, nghĩ nghĩ, đáp: "Ngươi hỏi cái đó à, trước kia ban ngày ta rửa bát đĩa ở tiệm cơm, rửa chén, phát tờ rơi cũng làm rồi
Tối thì làm thêm ở mấy quán bar, nhưng công việc này không phải lúc nào cũng có, ngươi biết đấy, có người uống khỏe, quậy khỏe, nhưng cũng có mấy sinh viên như ngươi, t·ử·u lượng kém mà lại hay ra vẻ, ngày nào cũng khuân thùng bia mệt c·hết, còn mệt hơn cả rửa bát rửa chén mà tiền lại không hơn
Ta không được đi học từ bé, không có học hành gì, làm việc khác cũng không biết, nhưng làm mấy việc này cũng đủ sống, nuôi nổi bản thân
Thư Vọng lặng lẽ nghe, trong lòng thấy xót, thậm chí có chút nghẹn ngào, nàng nói nhẹ bẫng, nhưng ai biết phía sau bao nhiêu cay đắng, mà trên mặt vẫn tươi cười, không ai biết cô gái này đang nghĩ gì
Nghĩ đến đây, hắn không khỏi tự giễu, "Mình hồi còn đi học vậy mà lại khóc nhè vì kết quả bài thi.....
Thư Vọng hỏi tiếp: "Ngươi bảo ít khi về nhà, cuộc sống như vậy không mệt mỏi sao, về nhà với bà tốt hơn nhiều, ít nhất còn có người chăm sóc ngươi.....
Nhan Quân Tịch lắc đầu mạnh, "Ta không giống ngươi, nhà ngươi mở tiệm hoa, nghe đã thấy đẹp rồi, ngươi có cha mẹ yêu thương, ta từ nhỏ đã không có cha mẹ, gặp chuyện khó khăn chỉ có thể tự mình gánh vác, cũng không muốn nói với bà nội, bà sẽ chỉ khổ sở trong lòng, lo lắng mà không làm được gì, hơn nữa lúc trước ta là.....
tự ý trốn đến Liên Thành.....
Nàng nói đến đoạn sau, nhắc đến bà nội thì dần nhăn mặt lại, khóe miệng trĩu xuống, sụt sịt mũi, giọng nói trở nên không rõ ràng
"Thật x·i·n l·ỗ·i, ta nói lung tung, ngươi nghe cho vui thôi
Nàng nức nở
Thư Vọng trực tiếp ngây người, vội vàng rút khăn giấy đưa cho nàng
"Cảm ơn.....
"Ngươi đêm nay không biết đã cảm ơn ta bao nhiêu lần rồi đấy
Thư Vọng cười khổ
Nhan Quân Tịch bỗng ngẩng đầu, chớp mắt, nước mắt lưng tròng nhìn hắn, "Nhưng mà ta không biết ăn nói, ngoài cảm ơn thì không nghĩ ra gì khác để nói.....
Nàng lại sắp khóc, Thư Vọng lập tức luống cuống, giải thích, vội vàng đưa tay lấy khăn giấy lau nước mắt cho nàng
"Ôi, ta không có ý đó, ý ta là ngươi không cần khách sáo quá, ta làm mấy việc này đâu có cần ngươi nói gì cho hay để báo đáp ta.....
"À, cảm ơn
"......"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.