Chương 27: Nhị long trại nhắn lại Ngày kế tiếp giữa trưa, Lý Vân cuối cùng quay trở về Thương Sơn đại trại
Bọn sơn tặc ở Thương Sơn đại trại, hiếm thấy lại biết giữ quy củ, xếp thành hai hàng ở cửa chính, đều cười hì hì lớn tiếng trêu chọc
“Trại chủ!” “Trại chủ!” Lý mỗ người nhếch miệng cười, bước ra lục thân bất nhận* bước chân, đi vào trong trại
Mấy ngày nay ở thành Bình Dương, mặc dù hắn không bị ai sai khiến, cũng không thực sự là gia nô của huyện nha, nhưng mà vẫn luôn có một loại cảm giác không được tự tại
Nay về tới địa bàn của mình, cảm giác ấy cuối cùng đã tan thành mây khói
Lý Đại trại chủ đảo mắt nhìn sơn trại, có một cảm giác mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay
Bây giờ, không ít người trong trại đều đã biết, quan quân sẽ không còn đến đánh Thương Sơn đại trại, thanh đao treo trên đầu lưỡi bỗng dưng biến mất, mà uy vọng của Lý Vân, người trại chủ này, đã trực tiếp vượt qua cha hắn
Dưới tình huống này, trại này chính là tiểu vương quốc của hắn Lý mỗ người, chỉ cần hắn nguyện ý, thậm chí có thể sinh sát dư đoạt
Lý Đại trại chủ híp mắt tận hưởng một lát, cuối cùng lấy lại tinh thần, nhìn thoáng qua sơn trại có vẻ hơi tàn lụi này, khẽ lắc đầu
Làm lão đại thì sảng khoái thật, nhưng đáng tiếc là địa bàn quá nhỏ, chỉ có thể tự xưng vương trong trại
Lý Đại trại chủ sờ cằm, thầm thì thầm
Vẫn phải làm cho thật lớn mạnh
Hắn vừa suy nghĩ lung tung, vừa chào hỏi các huynh đệ trong trại, không bao lâu đã đi tới chính đường của Thương Sơn đại trại
Lý Đại trại chủ vẫn ung dung ngồi xuống ghế xếp bằng da hổ, nhìn về phía mấy đương gia cũng đang ngồi, vừa cười vừa nói: “Khỉ ốm đại khái đã nói với mọi người rồi, chuyện của Tiết tiểu thư đã xử lý xong xuôi, từ nay về sau, phía Thanh Dương huyện sẽ không làm khó trại chúng ta nữa.” “Mọi người cũng có thể yên tâm mà sinh sống.” Nhị đương gia Viên Chính Minh nhìn về phía Lý Vân, hỏi: “Trại chủ, vị phu nhân kia của trại chủ...” Lý Vân nhíu mày, mở miệng nói: “Đừng nói nhảm, chuyện này đến đây là hết.” Trước đây, khi Lý Đại trại chủ dẫn người đi cướp tân nương, hắn đã không nói với các lão bối trong trại, thậm chí mười mấy người hắn mang đi cũng đều là thế hệ trẻ tuổi trong sơn trại
Bởi vì lúc đó nếu báo trước, những lão bối này, hơn phân nửa sẽ không để hắn đi cướp con gái của một tri huyện
Mà bây giờ, Viên Chính Minh cố tình nhắc lại chuyện này trước mặt mọi người, ít nhiều cũng có chút mùi châm chọc
Lý Đại trại chủ hơi mất hứng, hắn vỗ bàn một cái, trầm giọng nói: “Sau khi tỉnh lại, biết đó là con gái của tri huyện, lão tử trong lòng cũng có chút hối hận
Đại sự cả đời của lão tử là quan trọng, nhưng mà an nguy của các huynh đệ trong trại còn quan trọng hơn.” “Không phải sao, vì các huynh đệ trong trại, lão tử đã đưa người về rồi.” Viên Chính Minh thở dài, tiếp tục nói: “Trại chủ biết lợi hại, tự nhiên là tốt
Bất quá hôm qua, mấy tiểu tử kia lại trói hai người lên, nghe nói là người của Cố gia ở huyện Thạch Đại, việc này...” “Trại chủ có biết không?” Viên Chính Minh nói nhỏ: “Cố gia, đó là một bá chủ ở huyện Thạch Đại đấy...” Lý Vân không thể nhịn được nữa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hắn vỗ bàn một cái, bỗng nhiên đứng dậy, hùng hổ nói: “Việc này chính là lão tử làm
Lão tử đã dám làm, thì cũng sẽ không để lại hậu hoạn gì!” “Chúng ta là sơn tặc, sợ đông sợ tây, trước đây làm gì vào rừng làm cướp?” Hắn thẳng tắp nhìn về phía Viên Chính Minh, trầm giọng nói: “Nhị đương gia nói lời này là có ý gì?” Viên Chính Minh thở dài, không nói thêm gì
Lý Đại trại chủ khẽ hừ một tiếng, mở miệng nói: “Nhị thúc, chúng ta đánh cược.” “Việc này, nếu Cố gia có thể tìm tới trại chúng ta, sau này chuyện trong trại, Nhị thúc ngươi nói tính, sau khi lão nhân gia ngươi chết đi, đổi lại ta làm trại chủ.” “Nếu việc này Cố gia không tìm được cửa tới.” Lý Vân nhìn Viên Chính Minh: “Chỗ này ta sẽ chia tiền cho Nhị thúc, sau khi chia tiền, Nhị thúc hoặc là xuống núi, hoặc là ở lại trong trại dưỡng lão, được không?” Nhị đương gia ở trong trại hai mươi năm, lời nói vừa rồi cũng không phải cố ý đối nghịch với Lý Vân, chẳng qua là thật sự có chút lo lắng an toàn của trại
Nghe được Lý Vân nói vậy, hắn cũng không nói nhảm, đứng dậy, nhìn về phía Lý Vân: “Vậy..
cứ như vậy đi.” Lý Vân quay đầu nhìn về phía mọi người, trầm giọng nói: “Chư vị đang ngồi, đều làm chứng, chúng ta lấy...” “Ba tháng làm hạn định, thế nào?” Tất cả mọi người đứng dậy, chắp tay đồng ý
Lý Đại trại chủ khẽ hừ một tiếng, chắp tay sau lưng rời đi chính đường, sắc mặt âm trầm, nhưng trong lòng lại nở hoa
Cái sơn trại này, rốt cuộc cũng phải triệt để trẻ trung hóa rồi
...........
Trong viện của Lý Vân, Lưu Bác, Trương Hổ và Khỉ ốm vây quanh hắn
Lưu Bác có nhiều tâm tư hơn, nói nhỏ: “Nhị ca, ngươi không sợ Nhị thúc phái người đến Thạch Đại báo tin cho Cố gia sao?” “Hắn lại đâu có điên.” Lý Vân liếc mắt nói: “Hắn đi báo tin, quan quân đánh tới, hắn làm trại chủ còn có tác dụng gì
Đến lúc đó, người đầu tiên bị giết chính là hắn, cái trại chủ này.” Nói đến đây, hắn dừng một chút, quay sang Lý Chính nói: “Bất quá chúng ta phải cẩn thận.” “Khỉ ốm, ngươi chú ý kỹ một chút.” Lý Chính gật đầu một cái
“Nhị ca yên tâm.” Khỉ ốm vừa cười vừa nói: “Trong trại chúng ta, vẫn là nhiều người hướng về nhị ca hơn.” Lý Đại trại chủ ngồi trên ghế, hỏi: “Hai người kia, nhốt ở đâu?” “Nhốt hầm rồi.” Lưu Bác trả lời một câu, sau đó nhìn Lý Vân, hỏi: “Nhị ca, muốn giết bọn họ đi không?” Lý Vân sờ cằm suy nghĩ
“Trong thời gian ngắn, ta cũng chưa nghĩ ra.” “Trước tiên đánh bọn họ một trận, cho lão tử hả giận rồi nói.” Trương Hổ nhếch miệng cười, mở miệng nói: “Không cần nhị ca nói, đêm qua ta đã thay nhị ca đánh bọn họ một trận rồi
Hai tên người thành phố này da mịn thịt mềm, không chịu đòn.” Lý Đại trại chủ híp mắt
Hai người kia, ở giữa lằn ranh có thể giết hoặc không thể giết
Hắn quyết định trước tiên quan sát mấy ngày
Sau khi suy nghĩ một chút, Lý Vân nhìn về phía mấy huynh đệ cùng thế hệ, nói nhỏ: “Nhớ kỹ, mặc kệ ai đi gặp bọn họ, nhất định phải tự xưng là người của Nhị Long trại, bằng không chuyện này sẽ không có chỗ cứu vãn.” Ba người đồng thời mặt đầy dấu hỏi, đồng thanh nói
“Nhị ca, cái gì là cứu vãn?” Lý Đại trại chủ có chút im lặng, khoát tay nói: “Không quan trọng.” Hắn nhìn về phía Khỉ ốm, hỏi: “Ngươi đêm qua, có lên Nhị Long trại không?” “Có.” Lý Chính khẽ lắc đầu nói: “Đã là một tòa trại trống rỗng, bị đốt đi gần nửa rồi.” Chủ lực của Nhị Long trại tổn thất hơn phân nửa, còn lại một ít mèo hoang chó mực, không giữ được chút tài sản đã tích cóp bao năm của Nhị Long trại, kết quả là..
Chỉ có thể là “giải tán chia đồ”
Không mấy ngày, một cái trại cỡ trung đã tan rã, sở dĩ ngay cả trại cũng không cần, chủ yếu là sợ người của các trại khác gần đó tới tống tiền
Mà Nhị Long trại tất nhiên bốc cháy, chứng tỏ đã có “đồng nghiệp” đi qua rồi
Đương nhiên, loại trại có sẵn này, dù là bị cháy hủy một phần, thường thường qua một đoạn thời gian, sẽ bị một đội ngũ mới..
khụ..
chiếm lấy
“Được.” Lý Đại trại chủ cười cười: “Việc làm đã gần xong rồi, các huynh đệ chúng ta nghỉ ngơi thật tốt mấy ngày đi.” Trương Hổ hỏi: “Nhị ca, hai tên tiểu bạch kiểm đó chửi rủa ngươi, ngươi không đi tìm bọn họ hả giận sao?” Lý Vân lắc đầu
“Ta vẫn chưa nghĩ ra cách xử lý bọn họ như thế nào, nếu ta thấy mặt bọn họ, bọn họ...” “Liền không chết không được.” “Mấy ngày nay, các ngươi vất vả vất vả, thay ta tiếp đãi bọn họ thêm mấy trận.” Trương Hổ dữ tợn cười, vỗ ngực
“Nhị ca, việc này giao cho ta!”
Hai Long sơn
Mấy chục nha sai của huyện Thạch Đại, cùng với gia chủ Cố Văn của Cố gia, đi tới dưới chân núi Nhị Long sơn
Vị gia chủ Cố gia này, sắc mặt đã âm trầm đến cực điểm
Vì sự an toàn của huynh đệ và con trai, hắn quay đầu nhìn về phía một gia nô trong nhà, mở miệng nói: “Ngươi, đi lên nói với những tên tặc nhân kia, bọn chúng muốn tiền, lão phu đã mang đến rồi.” “Hôm nay liền có thể đưa lên núi.” Gia nô này đã hơn 40 tuổi, làm việc trong Cố gia hơn nửa đời người, một chút mệnh lệnh cũng không dám cãi lại, liều mạng, run rẩy bò lên trên Nhị Long sơn, không bao lâu lại run rẩy bò xuống núi, thậm chí lăn một vòng đến trước mặt Cố lão gia
“Lão gia, trên..
trên núi không có người...” “Ta..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ta vào ổ cướp xem, trên tường..
trên tường còn viết, viết chữ.” Cố lão gia nhíu mày: “Chữ gì?” Gia nô này lắc đầu: “Lão gia, ta..
ta không biết chữ.” Cố lão gia giận dữ hừ một tiếng, càng thêm tức giận
Tức giận đồng thời, hắn lại có chút hối hận
Trước đây tìm người đến tiễu phỉ để hả giận, có phải hay không..
thật sự đã mang đến phiền phức cho Cố gia..
Chỉ là những sơn tặc này, làm sao biết được ngọn nguồn sự tình
Cố lão gia vừa suy tính vấn đề này, một bên cùng gia nhân và binh lính của huyện Thạch Đại, lên đến lưng chừng sườn núi Nhị Long trại
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trại quả nhiên đã không còn người, người đi nhà trống
Cố lão gia đi vào chính đường đã bị cháy hỏng, chỉ thấy trên một bức tường của chính đường, bị người dùng khúc gỗ cháy, xiên xẹo viết hai hàng chữ
“Tiền bạc giữ lại, người nhà tuần nguyệt tự về...” Cố lão gia cẩn thận phân biệt, rồi nhìn xuống
“Nhị Long trên núi lưu thêm một người, hai người Cố gia..
chết không toàn thây.” __________ *Lục thân bất nhận: (Đại từ chỉ người) (nghĩa rộng) không nhận ai là thân thích (tình nghĩa người đời nhạt nhẽa).