Ân Tư Triều từ quán net bước ra, thong dong cưỡi xe đạp
Nhìn bóng lưng tiểu cô nương đi xa, Trần Văn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Ngươi nói gì vậy, để Đoàn Ca hỏi trước đã!” Trương Thành Phục: “Ây da, ây da!” Chẳng phải nhìn Đoàn Ca khó chịu suốt chặng đường mà chẳng hỏi han gì nên mới mở lời đó sao
Hai người vì Đoàn Ca mà lo lắng nát cả ruột gan, lại chẳng biết chính chủ lúc này đang chăm chú suy nghĩ xem lát nữa nên ăn gì ngon từ tấm thẻ lẩu miễn phí
Chương 7: Tiểu cô nương trên sân khấu nghiêng đầu nhìn Trương Thành Phục cùng những người khác đi xa rồi, cúi đầu nhìn tin nhắn Wechat của Ân Tư trong điện thoại, thở dài: “Một đám đồ ngốc!” Chẳng lẽ không nghĩ nàng vừa rồi đã dùng Wechat để thanh toán tiền, muốn cách thức liên lạc với tiểu tỷ tỷ kia sao
Cứ tìm nàng là được rồi a
Lúc này đang giữa mùa hè, sau khi đạp xe rời khỏi trấn nhỏ, dọc đường đi trên con đường làng Ân Tư nhìn thấy không ít bọn trẻ đang nghỉ hè đi chơi
Núi xanh ngút ngàn, cây cối hai bên đường tươi tốt, cành lá quấn quýt vào nhau tạo thành một tán lều tự nhiên trên đầu Ân Tư, che đi ánh nắng gay gắt của mặt trời, trải bóng mát cho đoạn đường này
Ngôi nhà nhỏ màu trắng nằm cạnh con đường hành lang của Lâm Gia đang bốc khói bếp nghi ngút, hai bên lối lên dốc là hàng rào trồng đầy hoa nhài, những bụi cây xanh mơn mởn nở những bông hoa nhỏ màu trắng trông thật tinh xảo đáng yêu
Ân Tư đẩy xe đạp lên con dốc nhỏ, vừa đến cửa, liền thấy một chú chó lông sài nằm dưới gốc hòe ở khoảng sân trống phía trước, sủa “Uông” một tiếng rồi chạy về phía mình
“A Sài!” Tiếng đẩy cửa vang lên, giọng nam hài có vẻ trầm thấp cũng truyền đến: “Mau đi xem thử tỷ ta về chưa!” A Sài đang vây quanh Ân Tư nghe xong liền sủa “Uông” một tiếng về phía nam hài ở cửa, ý là người đã về rồi
Ân Tư đặt xe đạp vào chỗ xe rác bên cạnh chuồng chó, hỏi: “Ngươi đang làm gì vậy?” “Tỷ, tỷ về vừa đúng lúc, ván này tỷ giúp ta đánh đi.” Mạnh Niệm dép lê lệt bệt chạy đến, kín đáo đưa điện thoại cho Ân Tư, thở hồng hộc nói: “Đám đồng đội ngu ngốc này toàn là diễn viên!” Ân Tư xách mấy túi đồ ăn vặt mua cho hắn đi vào trong phòng, nhàn nhạt nói: “Là đàn ông thì tự mình đánh đi.” Mạnh Niệm đi theo sau, mặt không đỏ tim không đập nói: “Ta không phải, ta còn vị thành niên, không tính là đàn ông.” Cuối cùng nhìn thấy mấy túi đồ ăn vặt Ân Tư đặt trên bàn thì kinh ngạc nói: “Không phải hắn đã đóng băng thẻ của tỷ rồi sao
Tỷ lấy tiền ở đâu mà mua mấy thứ này vậy?” “Trên đường đến có nhìn thấy một cuộc thi đấu, đây là chiến lợi phẩm.” Ân Tư nói xong, nhận lấy điện thoại của Mạnh Niệm, đôi mắt chăm chú nhìn
Vừa nhìn thấy thành tích 0-5, còn không biết xấu hổ mà nói người ta là diễn viên
Ân Tư liếc nhìn hắn một cái, Mạnh Niệm mặt mày trấn định nói: “Đấy cũng là ta lấy mạng ra tặng, suýt chút nữa, thật sự suýt chút nữa đầu người là của ta rồi!” Mạnh Niệm chơi tướng Khải, làm một đường biên, hiển nhiên hắn không đủ khả năng, tháp đường trên đã mất hai tòa chỉ còn lại bãi đất trống
Lúc này khi hắn còn đang trong thời gian hồi sinh, các đồng đội đã bắt đầu “giáo dục phê bình” hắn
Điềm Tâm (Điêu Thuyền): Khải có biết chơi không vậy??
Goct (Lý Nguyên Phương): Báo cáo diễn viên
Trong Gió (Lão Phu Tử): Ngươi sớm như vậy ra cái Ma Nữ có ích lợi gì, bán đổi Hồng Liên đi
Ân Tư mở khung thoại trong game, chậm rãi gõ một dòng chữ
A Niệm (Khải): QAQ Xin lỗi, tân thủ mới chơi, cầu các đại lão nhẹ tay
Trong Gió (Lão Phu Tử): Khải là cô nương sao
“Cái thằng đánh rừng chơi như phân ấy, bắt người cũng không biết chỉ biết cướp bãi rừng của ta, mấy lần di chuyển ngu ngốc làm ta da đầu tê dại coi như xong còn......” Mạnh Niệm xé một gói khoai tây chiên vừa ăn vừa luyên thuyên phàn nàn về đồng đội, kết quả cúi đầu nhìn màn hình, suýt nữa tức đến ngất xỉu, “Chụp cái gì mà chụp cái Đại Đầu Quỷ của ngươi!” Ân Tư cười cười, sau khi hồi sinh bắt đầu âm thầm phát triển kinh tế, mặc kệ những đồng đội khác không biết sống chết mà lao lên giao tranh
“Trước ngươi nói cuộc thi đấu gì
Vương giả sao?” Mạnh Niệm vừa ăn vừa hỏi
“Ừm.” Ân Tư lên tiếng, trốn trong bụi cỏ nấp mình
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mạnh Niệm nói: “Nếu là hắn trực tiếp gọi người đến bắt ngươi về thì sao bây giờ?” “Ngươi nghĩ vậy hắn thấy thật mất mặt, cho nên hắn sẽ không làm vậy đâu.” Ngón tay Ân Tư nhanh chóng lướt trên màn hình điều khiển di chuyển và kỹ năng, sau khi đơn đấu giết chết pháp sư đối diện đang đến ném bóng rổ thì trốn vào bụi cỏ về thành, toàn bộ thao tác hoàn thành trôi chảy như nước chảy mây trôi, khiến Mạnh Niệm nhìn rất ngưỡng mộ
“Nói đi cũng phải nói lại, khai giảng ta sẽ tự mình về, cũng chỉ khoảng một tháng thôi.” Ân Tư sau khi về thành chỉnh sửa lại trang bị, tiếp tục lao vào chiến đấu
Mạnh Niệm nghe xong mặt mày suy tư nói: “Vậy một tháng này chúng ta làm sao bây giờ?” “Ân?” Ân Tư nói: “Cái gì làm sao bây giờ?” “Ba bữa một ngày, chi tiêu hằng ngày đó!” Mạnh Niệm nghiêm chỉnh nói: “Vì sao hai chúng ta lại ở đây
Ta là vì mẹ ta sắp tái hôn nên phản đối, mang theo A Sài bỏ nhà đi để kháng nghị, còn ngươi là vì bị cha ngươi đánh đấm uyên ương sau khi chia tay nên bỏ nhà đi, mặc dù chúng ta bỏ nhà ra đi vì những nguyên nhân khác nhau, nhưng chúng ta đều có một điểm chung giống nhau, đó chính là bị cắt đứt nguồn tài chính, phải tự lực cánh sinh!” Ân Tư ngẩng đầu nhìn hắn, “Ngươi vừa nói gì?” Mạnh Niệm nhìn lại, “Câu nào?” Ân Tư đưa tay chỉ mình hỏi: “Ta vì sao lại bỏ nhà đi?” Mạnh Niệm kích động nói: “Ngọc Hoàng Đại Đế nổi giận hủy đi mối tình tiên phàm, tiên nữ vì yêu mà giận xuống phàm trần!” Ân Tư mặt không biến sắc ném điện thoại lại: “Tự ngươi chơi đi.” “Đừng mà tỷ
Ta đợi tỷ giúp ta đánh vào mặt bọn chúng!” Mạnh Niệm đáng thương nhìn nàng, “Không phải như vậy sao
Ta nghe nói phiên bản chính là như vậy mà, mẹ ta nói.” “Mẹ ngươi nói lại là con gái nào của bà ấy còn sót lại thế gian này?” Ân Tư liếc mắt, cầm điện thoại tiếp tục chơi, “Còn nữa, ta đây không phải là bỏ nhà đi, ta cái này gọi là đi du lịch giải sầu
Viết bài tập nghỉ hè của ngươi đi, một tháng này không chết đói ngươi là được rồi.” Mạnh Niệm nói: “Ta muốn ăn kem ly, A Sài muốn ăn thức ăn cho chó.” “Thức ăn cho chó của A Sài đâu?” Ân Tư đang cày tiền, sau khi phát triển lên bắt đầu đi bắt những tướng máu mỏng của đối phương, “Ngươi mang theo A Sài bỏ nhà đi mà lại không mang theo thức ăn cho chó của nó?” Mạnh Niệm giải thích: “Hành lý nhiều quá, ta cầm không hết thôi.” “Nếu bây giờ mua thì thức ăn cho chó của nó cũng quá đắt, tiền tiết kiệm của ta còn có 130 đồng, mua không nổi
A Sài, chúng ta về sau ăn đồ dân dã một chút được không?” Mạnh Niệm nhìn về phía A Sài đang nằm dài ở cửa, A Sài nghe thấy giọng hắn thì nghiêng đầu một chút.
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]