Mộng Niệm đáp lời rồi dắt A Sài ra ngoài
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Không lâu sau đó, Mộng Niệm không những mang về gừng mà còn dẫn theo Phương Thanh
“Tỷ ơi
Gừng đây!” Ân Tư quay đầu nhìn lại, lần đầu tiên lại thấy Phương Thanh cầm gừng mỉm cười vẫy gọi mình, nàng không khỏi ngẩn người, “Phương… Phương học trưởng?”
Phương Thanh cầm gừng đi tới chỗ nàng, vừa cười vừa nói: “Đồ điện gia dụng nhà bà Hứa bị hỏng, bà ấy gọi ta đến sửa
Mẹ ta đang ở bên đó nói chuyện phiếm với bà ấy, vừa vặn thấy Mộng Niệm đến lấy gừng, biết các ngươi đang làm tôm sông, mẹ ta sợ hai ngươi không làm xuể nên bảo ta đến giúp một tay.”
Hàng xóm này thật khéo hiểu lòng người
Thế nhưng, sao nghe cứ như đang nói khả năng sinh hoạt của hai tỷ đệ chúng ta là số âm vậy nhỉ
Ân Tư chớp mắt, khẽ cười nói: “Thật ra ta…” Nàng chưa kịp nói mình không phải lần đầu làm món tôm sông này thì đã bị Mộng Niệm bên cạnh cắt lời: “Dì nói đúng đấy, chúng ta thật sự không làm xuể, tỷ ta còn phải nhìn thực đơn mà học hỏi, huynh đến thật đúng lúc!”
Ân Tư: “...” Thằng ranh con nói mò gì đâu vậy
Cái tiếng "huynh" này sao lại ngọt ngào đến thế
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chương 27
027 Phương Thanh đã xắn tay áo lên, nghe Mộng Niệm tán dương xong trông như muốn làm một phen lớn
“Nếu đã vậy, hôm nay ta liền trổ tài tuyệt chiêu của mình cho hai đệ xem
A Niệm, hôm nay đệ muốn ăn tôm sông theo cách nào?”
Ân Tư nghe có chút ngẩn ngơ, hai người này quen thân từ khi nào vậy
Nàng đang định nói không cần làm phiền Phương học trưởng thì điện thoại đặt trên bàn reo lên
Không còn cách nào, đành phải đi nghe trước
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhìn thấy số điện thoại lạ, Ân Tư hơi nghi hoặc nhận lời: “Alo?”
“Là ta.” Một giọng nam hơi có vẻ thanh lãnh vang lên
Ân Tư nhíu mày, “Ngươi là ai?”
Đầu dây bên kia trầm mặc một lát, có chút bất đắc dĩ nói: “Diệp Minh Giản.”
Ân Tư nghe xong thần sắc khựng lại, liếc nhìn Phương Thanh đang mỉm cười đầy xin lỗi, đưa tay vẫy điện thoại ra hiệu mình đi ra ngoài nhận cuộc gọi
Phương Thanh khẽ gật đầu, lúc này nàng mới đi ra ngoài cửa
Đi vào sân trước cửa, nghe mùi hoa nhài thoang thoảng trong không khí, hơi bình ổn nỗi xao động trong lòng, nàng nhàn nhạt nói: “Sao ngươi biết số điện thoại của ta?” Nàng rõ ràng đã đổi số rồi
Diệp Minh Giản nói: “Đồng Đồng cho.”
Lại là nàng
Ân Tư bứt một bông hoa nhài đặt vào lòng bàn tay, ngữ khí lạnh nhạt, “Có chuyện gì sao
Không có việc gì thì ta cúp máy đây.”
“Ân Tư, Đồng Đồng nói muội rời nhà đi ra ngoài.” Diệp Minh Giản ngừng một chút, mang theo vài phần lo âu nói: “Muội bây giờ ở đâu?”
Ân Tư thầm nghĩ, ta đã rời nhà trốn đi gần hai tuần rồi, ngươi bây giờ mới hỏi có ý gì
Huống hồ trong ba câu nói không rời một cái Tô Đồng Đồng, nếu đã vậy —
“Ngươi đi hỏi Tô Đồng Đồng đi.” Nói xong liền cúp điện thoại, lại thuận tay cho số này vào danh sách đen
Nàng hít sâu một hơi, không thể để Diệp Minh Giản phá hỏng tâm trạng tốt đẹp của mình hôm nay
Nghe thấy cuộc đối thoại giữa Phương Thanh và Mộng Niệm trong phòng, hai người một hỏi một đáp
Phương Thanh đang giải thích quy trình xuống bếp của mình cho Mộng Niệm
Mộng Niệm như một học trò ngoan, không hiểu liền hỏi, thái độ đoan chính chăm chú, nghe đến mức Ân Tư phải nghi ngờ có phải Mộng Niệm bên trong là Phương Hoành giả dạng hay không
Vừa bước chân quay về thì điện thoại lại vang lên
Cúi đầu nhìn, mặc dù số này không có ghi chú, nhưng nàng lại nhận ra đó là Tô Đồng Đồng
Ân Tư lập tức tắt máy
Ném cái thứ đáng ghét này vào một góc ghế sô pha, đưa tay buộc lại mái tóc dài đang xõa ra, Ân Tư hướng về phía nhà bếp, bắt đầu cùng Phương Thanh chuẩn bị bữa trưa
Vì lý do gia đình, môi trường trưởng thành của Ân Tư khi còn nhỏ rất không ổn định
Sáu năm tiểu học, nàng luôn đổi trường vì cha mẹ nàng, đến cấp hai lại đổi trường vì sự nghiệp của phụ thân ngày càng phát triển
Hai học kỳ đầu tiên của cấp hai nàng đã đổi ba chỗ, mãi đến nửa cuối học kỳ của cấp hai mới ổn định lại
Do đó, từ nhỏ Ân Tư đã không có nhiều bạn bè
Khi ấy tính cách của nàng có chút cô độc, không biết giao tiếp, cũng sẽ không chủ động
Cho dù có người chủ động làm quen với nàng, đợi đến khi nàng rời đi vì lý do gia đình, mối quan hệ tốt đẹp ấy sẽ bị đứt đoạn và biến mất theo thời gian và khoảng cách
Cho nên Ân Tư có rất ít bạn bè, thậm chí có thể nói là cơ bản không có
Mãi cho đến năm thứ hai cấp hai này, nàng quen biết Tô Đồng Đồng
Năm ấy, phụ thân nàng cùng cha Tô trở thành đối tác thương mại, hai nhà giao thiệp qua lại, Tô Đồng Đồng lại cùng trường với nàng, sau này còn đặc biệt chuyển lớp vì nàng
Khác với Ân Tư, Tô Đồng Đồng từ nhỏ đã sống ở bản địa nên có rất nhiều bạn bè, ngay từ đầu đã rất nhiệt tình kéo Ân Tư gia nhập vòng bạn bè của mình
Ân Tư lần đầu tiên gặp được người đối xử với mình nhiệt tình như vậy, khoảng thời gian đó cảm nhận được tất cả đều là thiện ý của Tô Đồng Đồng dành cho mình
Thậm chí có lần nàng còn cảm thấy cô gái này quả thực là thiên sứ
Về sau nàng mới biết mình đã nhìn nhầm
Có Phương Thanh ở đó, từ rửa rau thái thịt đến bỏ vào chảo xào, rồi ra khỏi nồi bày ra đĩa đều được anh ấy bao trọn
Hai tỷ đệ còn lại thì đứng cạnh xem kịch
Ân Tư giơ ngón cái về phía Phương Thanh nói: “Học trưởng đây đúng là phong thái của một đầu bếp chuyên nghiệp!”
Mộng Niệm cũng theo sau giơ ngón cái khen: “Ca ca xào rau lúc trông thật là đẹp trai một cách khó tin!”
Phương Thanh được hai người khích lệ nên lòng lâng lâng, trên mặt cười rất vui vẻ
Sau khi làm xong bữa trưa cho hai người, Phương Thanh muốn về, nhưng bị Mộng Niệm và Ân Tư cưỡng ép giữ lại, nói rằng nếu anh ấy đi thì hai người sẽ không ăn
Người ta tân tân khổ khổ bao trọn toàn bộ quá trình làm bữa trưa, nào có đạo lý không giữ người ta ở lại cùng ăn
Ân Tư còn chưa kịp ra chiêu thì Mộng Niệm đã phô diễn tài năng giả ngây giả dại, làm bộ đáng thương của mình, dỗ cho Phương Thanh liên tục nói “được rồi được rồi, ta không đi, không đi nữa”, khiến Ân Tư trợn mắt há hốc mồm
Sau bữa trưa, Ân Tư túm lấy Mộng Niệm cùng đi vào bếp rửa bát
Phương Thanh vốn định giúp một tay, nhưng bị hai tỷ đệ trăm miệng một lời từ chối
Ân Tư bảo anh ấy về trước, đợi bọn họ thu dọn bát đũa xong sẽ đi qua giúp dì Phương làm một chút công việc
Đợi Phương Thanh đi rồi, Ân Tư mới hỏi: “Tiểu lão đệ, đệ bị làm sao vậy
Mấy ngày không để ý, đệ liền trở thành tiểu mê đệ của người ta rồi sao?” Nếu không phải gọi hắn một tiếng “A Niệm” mà hắn vẫn đáp lại một tiếng “tỷ”, Ân Tư đã muốn nghi ngờ thiếu niên trước mắt đã là con của người khác rồi.