"Chương 42: Ta sẽ cười, là bởi vì ngươi a
"Tỷ, ngươi sao thế
Không sao chứ
Tô Mộc đã nhận ra sự khác thường của nàng, liền vội vàng tiến lên muốn đỡ lấy nàng
Cũng thấy hai tay của mình, hắn dừng động tác muốn đỡ người lại tại chỗ
"Thật x·i·n l·ỗ·i, đều là tỷ tỷ sai
Tô Thu Vũ lúc này lại tiến lên một bước, ôm c·h·ặ·t lấy Tô Mộc
"Tỷ tỷ, trên người ta bẩn
Tô Mộc cuống quít muốn đẩy nàng ra, nhưng lại phát hiện làm sao đẩy cũng không được
"Không, ngươi tuyệt không bẩn
Đệ đệ ta mới không bẩn
Tô Thu Vũ liều m·ạ·n·g lắc đầu, giống như là đang nói x·i·n l·ỗ·i, lại giống như là đang sám hối
Lúc này Tô Mộc cũng cảm nhận được nội tâm nàng k·í·c·h đ·ộ·n·g, thế là thoải mái vỗ vỗ vai nàng, nhẹ giọng an ủi: "Được rồi được rồi, ta không bẩn
Ngươi để ta thở một hơi, ta sắp bị ghìm c·h·ế·t
Tô Thu Vũ lúc này mới buông hắn ra, hồi tưởng lại những ý nghĩ âm u vừa rồi trong lòng mình, nàng thật sự h·ậ·n không thể cho mình vài cái tát
Để đền bù, nàng đặt Tô Mộc lên ghế: "Ngươi nghỉ ngơi trước đi
Còn lại cứ giao cho ta
Nói xong, nàng liền vén tay áo lên, sau đó bất cẩn làm vỡ ly thủy tinh trên bàn
"Tỷ, hay là để ta làm cho rồi
Tô Mộc liếc mắt liền thấy ngay nàng không có chút kinh nghiệm nào về chuyện này, vội nói
"Ngươi dùng cách khác đền bù ta cũng được, ví dụ như nấu cơm
Tô Thu Vũ cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Thế nhưng là ta cũng không biết nấu ăn mà
"..
Không khí nhất thời có chút x·ấ·u hổ, may mà Tô Mộc nhanh trí: "Tỷ, không phải ngươi biết đ·á·n·h dương cầm sao
Chờ một lát đ·á·n·h dương cầm cho ta nghe đi
"Đây mà gọi là đền bù sao
Tô Thu Vũ lẩm bẩm, dù sao dù Tô Mộc không nói thì mỗi ngày nàng vẫn cứ luyện đàn thôi
"Sao lại không phải
Ta nghe nói đi biểu diễn ở ngoài kia ít nhất cũng có hơn ngàn tệ đó
"Vậy cũng được thôi
Tô Thu Vũ khẽ gật cằm, dù sao nàng đúng là không quá giỏi việc nhà
Nhưng những việc như thay khăn lau, thay nước thì nàng vẫn cố gắng giúp, thấy vậy Tô Mộc cũng không từ chối
Cứ như thế, chưa đầy nửa tiếng, nhìn căn phòng sạch sẽ mới tinh, Tô Mộc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm
"Nhìn vậy thấy thoải mái hơn rồi
Tô Mộc hai tay chống hông
Tô Thu Vũ thì có chút kinh ngạc, nàng có chút không dám tin phòng mình lại có thể sạch sẽ như thế
"Được rồi tỷ, ta đi tắm trước, sau đó sẽ tới nấu cơm
"Thôi nấu cơm đi
Ở đây không có đồ ăn, mà bây giờ trời tối rồi cũng không tiện đi mua
Tô Thu Vũ cũng không nỡ để Tô Mộc lại vất vả nấu cơm, vội vàng nói
Tô Mộc nghĩ nghĩ, khẽ gật đầu: "Vậy được, vậy mình gọi đồ ăn ngoài nhé
"Ừm, ngươi muốn ăn gì
Đối với cái này thì Tô Mộc không quan trọng: "Ta sao cũng được, tỷ cứ xem rồi chọn đi
Xem rồi chọn
Tô Thu Vũ hơi nghiêng đầu
Trời sinh tính đạm mạc nên nàng không có nhu cầu gì về đồ ăn, điểm này ngay cả Thượng Quan Duyệt cũng hay trêu chọc, mà nàng cũng hiểu rõ bản thân mình
Cho nên quyết không thể theo sở thích của mình được, có điều nàng lại hoàn toàn không biết Tô Mộc thích ăn gì, vậy giờ làm sao đây
Sau một hồi suy tư, Tô Thu Vũ nghĩ ra một cách đơn giản, đã không biết hắn thích gì, vậy thì cứ gọi hết các món ngon có trên mạng một lần chẳng phải được sao
Nàng cầm điện thoại di động lên, lại bắt đầu thao tác
Mấy phút sau khi làm xong, nàng ngồi trên ghế sofa, nhớ lại hết những gì xảy ra vào chiều nay, nàng có cảm giác mình như đang mơ vậy
Từ khi mẹ mất, nàng đã tự khép kín lòng mình
Vì nàng cảm thấy trên đời này không còn ai thực sự quan tâm tới nàng nữa, và cũng chẳng ai quan tâm thật sự tới nàng
Nhưng cho đến khi gặp Tô Mộc, nàng mới biết mình đã sai, mà sai còn rất nghiêm trọng
Tô Mộc là trẻ mồ côi, mười tám năm qua hắn chưa từng hưởng một chút gì tốt đẹp của nhà họ Tô
Nhưng cũng bởi vì mình là chị gái hắn, dù chỉ mới gặp nhau một lần, mà hắn có thể không chút giữ lại đối tốt với mình
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Sự chân thành tha thiết đó, khiến con tim nàng sau bao ngày băng giá cảm nhận được sự ấm áp chưa từng có, cũng khiến cái tên khắc sâu vào lòng nàng
"Tô Mộc, đệ đệ
nàng đọc từng chữ, lẩm bẩm
Đột nhiên, tiếng nước chảy trong phòng tắm làm gián đoạn suy nghĩ của nàng
"Tỷ, ra đây một chút được không
Nàng bước ra, chỉ nghe Tô Mộc ngượng ngùng nói: "Cái kia, ta không mang quần áo thay, ngươi có quần áo nào trung tính cho ta mượn không
Nghe vậy, Tô Thu Vũ không khỏi mỉm cười
Nếu Thượng Quan Duyệt thấy cảnh này, chắc chắn cho là nàng bị đ·i·ê·n rồi, bởi vì nàng chưa từng vì những chuyện nhỏ nhặt này mà sinh ra cảm xúc dao động
Nhưng giờ phút này, nàng lại có thể vì những chuyện nhỏ nhặt này mà vui vẻ
Không gì khác, bởi vì điều đó có liên quan tới Tô Mộc
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Ngươi chờ chút, ta đi tìm xem
À, mà đồ lót cũng cần sao
Tô Mộc trầm mặc một lát, chậm rãi đáp: "Cần
Một lát sau, Tô Mộc nhận từ khe cửa bộ quần áo Tô Thu Vũ đưa tới, một bộ đồ ngủ màu hồng phấn cùng một chiếc quần lót nữ màu trắng
Tô Mộc liếc mắt nhìn qua, cũng may không có áo n·g·ự·c, hơn nữa lại còn mới, chứ không phải mấy thứ thu dọn ở trên sofa
Hắn bất đắc dĩ thở dài, sớm biết sẽ có tổng vệ sinh thì mình đã mang quần áo đến rồi, bây giờ có hối hận cũng vô ích, thôi thì mặc vào vậy
Vài phút sau, Tô Mộc mặc bộ đồ ngủ nữ từ trong phòng tắm bước ra
Tô Thu Vũ nhìn thoáng qua, ánh mắt đầy kinh diễm
Một bộ đồ ngủ bình thường ở trên người Tô Mộc chẳng hề thấy không hài hòa chút nào, thậm chí còn toát lên vẻ thời trang
"Đệ đệ, ngươi có thật sự là con trai không đấy
Tô Thu Vũ cảm thán nói
"Ngươi gặp con gái nào bình thường thế này sao
Tô Mộc vỗ vỗ chỗ "sân bay" của mình, khiến Tô Thu Vũ cười khanh khách
"Tỷ, khi cười tỷ rất xinh đẹp, tỷ nên cười nhiều lên
Tô Thu Vũ khựng lại, nàng nhớ Thượng Quan Duyệt cũng từng nói những lời tương tự
Nhưng câu nói của Thượng Quan Duyệt là: "Khi cười cậu nhất định sẽ rất xinh đẹp, cậu nên cười nhiều lên
Vì trước đây nàng gần như không bao giờ cười
Nghĩ đến điều này, Tô Thu Vũ dành cho Tô Mộc một nụ cười rạng rỡ hơn
"Vậy thì còn tùy thuộc vào bản lĩnh của ngươi
"Dù sao ta sở dĩ sẽ cười, đều là bởi vì ngươi mà
"Leng keng
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa
Hai người biết là đồ ăn ngoài đến, vội vàng ra mở cửa
Nhưng vừa mở cửa Tô Mộc đã sững sờ, chỉ thấy ngoài cửa đứng đầy những shipper mặc đồng phục màu vàng, từng người hai tay mang theo túi đồ, thở hồng hộc
Tô Mộc nuốt nước bọt, một phần đồ ăn ngoài thôi mà có nhiều người giao vậy sao
Tô Thu Vũ thì lại rất thản nhiên, dù sao đó cũng là đồ ăn nàng gọi
"Phiền phức cho tôi hết là được
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nói rồi, nàng bình tĩnh nhận lấy một phần, rồi quay tay mang vào phòng
Mãi đến mười phút sau, những người giao đồ ăn ngoài mới rời đi hết
Còn lúc này trong phòng, dù là trên bàn ăn, trên bàn trà hay thậm chí là cả trên ghế sofa đều ngập tràn đồ ăn mang về
Tô Mộc khó hiểu hỏi: "Tỷ, sao tỷ gọi nhiều vậy
Tô Thu Vũ dang hai tay: "Ta không biết ngươi thích ăn gì, nên tiện tay gọi hết mỗi loại một phần
Tô Mộc hết đường chối cãi, hắn coi như hiểu rõ, mấy chị em Tô gia tuy tính cách khác nhau nhưng khi tiêu tiền thì đều chẳng nương tay.