Chương 59: Ai đã bỏ tiền vào tài khoản của ta thế này
Tòa nhà của tập đoàn Tô Thị
"Ta nói này, hôm nay gọi chúng ta đến đây là làm gì vậy
"Không biết, nhưng ta nghe nói người gọi chúng ta đến không phải là ông Tô tổng mà là cậu Tô tổng
"Chẳng lẽ là muốn chỉnh chúng ta sao, dạo gần đây mấy đứa nghe lời dưới tay ta đều bị điều đi hết rồi
"Khó nói lắm
Mấy ông lớn tuổi, mặt mày bặm trợn đang xôn xao bàn tán, mặt ai nấy đều đầy vẻ lo lắng
Một người trong số đó nhìn về phía người dẫn đầu nói: "Quản lý Lưu, anh là người thân với ông Tô tổng nhất, anh nói thử xem sao
Mặt Lưu Mãn Lâu đen như than: "Đừng nói nữa, tên Tô Bỉnh Khôn kia hai ngày trước vừa cho ngừng quyền phê duyệt đặc biệt của tôi, bây giờ mấy mối cung ứng thương mại nói tôi nhận tiền mà không làm việc đó
"Phản hắn
Một người giận dữ nói, "Lúc trước không phải chúng ta dốc sức dốc lòng vì hắn làm trâu làm ngựa thì lấy đâu ra hôm nay
Lời vừa dứt, trong văn phòng lại vang lên một tiếng gầm thét: "Ngươi mới phản
Đám người ngẩng đầu nhìn sang, chỉ thấy Tô Mộc cùng Tô Mặc Ngọc dẫn theo một đám quản lý cấp cao mới của c·ô·ng ty đi đến
"Tô tổng, hai người đây là có ý gì
Lưu Mãn Lâu nhíu mày hỏi
Tô Mộc ngăn Tô Mặc Ngọc đang định lên tiếng, nhanh một bước mở miệng trước: "Hừ, chính các người tham ô bao nhiêu trong lòng không rõ sao
Còn hỏi ta có ý gì
Là một nhân viên ưu tú, hắn quyết không cho phép nhiệm vụ mà lão bản giao cho mình bị người khác cướp mất
Nhìn thấy vẻ mặt vừa sợ hãi vừa bất an của đám người, trong lòng hắn hết sức hài lòng, không hề chú ý tới ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của người bên cạnh đang nhìn hắn
Hắc hắc, ban đầu cứ nghĩ hôm qua em trai Tô Mộc không nói gì là đang từ chối, không ngờ hắn vẫn là kiểu "miệng thì nói không nhưng thân thể lại rất thành thật", thật là ngạo kiều
Đối diện, Lưu Mãn Lâu trong miệng lòng dạ đều run rẩy, nhưng vẻ mặt vẫn cố gắng giả vờ ngơ ngác: "Tô tổng, tham ô gì chứ, anh đang nói cái gì vậy
Chúng tôi nghe không hiểu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Hừ, nghe không hiểu, tự mình xem đi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tô Mộc hừ lạnh một tiếng, tiện tay ném ra một xấp giấy tờ
Lưu Mãn Lâu tiện tay nhặt một tờ lên, lập tức sợ đến hồn bay phách tán, nội dung bên trên chính là bằng chứng tham ô của hắn tại c·ô·ng ty
"Còn cái tài khoản 3788 này nữa
Trên này nhiều tiền như vậy đều là do các người chuyển tài sản c·ô·ng ty đi có đúng không
"Đây, đây là ai đem số tiền này bỏ vào tài khoản của tôi thế
Tôi, tôi không biết gì cả mà
Lưu Mãn Lâu thấy hai chân đều nhũn ra, hắn mặt mày cầu xin, cuống cuồng kêu la, biểu hiện ra một vẻ tình chân ý thiết
Đối với cái này, Tô Mộc chỉ cười lạnh: "Ngươi thừa nhận đây là tài khoản của ngươi sao
"
Lưu Mãn Lâu lập tức câm nín
Mấy người phía sau lại càng giống như gà mắc mưa, đầu không dám ngẩng lên
"Ta nói cho các ngươi biết, phụ thân ta niệm tình các người, chỉ bắt các ngươi trả lại tiền c·ô·ng quỹ thôi, nhưng từ nay về sau, các người không được phép bước chân vào tập đoàn Tô Thị nửa bước nữa
"Nghe rõ chưa
Đám người cúi đầu trầm mặc
"Không muốn ăn k·iện c·áo thì lên tiếng
Tô Mộc lại quát lớn một tiếng
Đám người lúc này mới khép nép gật đầu liên tục
Sau đó sự tình liền rất đơn giản, đuổi người, phát biểu, sắp xếp c·ô·ng việc
Bởi vì không thuộc phạm vi trách nhiệm của Tô Mộc, hắn thuận lý thành chương giao cho Tô Mặc Ngọc
Mà Tô Mặc Ngọc cũng rất vui vẻ, dù sao em trai Tô Mộc vừa nãy đã tốn nhiều sức như vậy, cô làm chị cũng phải biểu hiện cho tốt một chút
Một bên khác
Đám người thất tha thất thểu tập trung một chỗ để bàn đối sách
Bây giờ bọn họ là tiền mất, quyền cũng mất
Không ít người bây giờ hối hận không thôi, nếu lúc trước an an ổn ổn ở lại c·ô·ng ty kiếm sống thì tốt biết bao nhiêu
Trong đó, người muốn nói là người suy sụp tinh thần nhất thì phải kể đến Lưu Mãn Lâu
Nhớ ngày nào đó hắn cùng Tô Bỉnh Khôn quan hệ m·ậ·t t·h·iết bạn bè thân thiết, ở tập đoàn Tô Thị hô phong hoán vũ, kết quả từng bước một sa đọa đến bây giờ thành ra cái dạng này, mất hết tất cả
Loại cảm giác từ trên đỉnh cao rơi xuống đáy vực này đối với hắn đả kích lớn như thế nào có thể tưởng tượng được
"Lưu, Lưu ca, bây giờ phải làm sao đây
Chúng ta cái gì cũng mất hết rồi
"Còn có thể làm sao
Tranh thủ thời gian tìm việc làm thôi
Tô tổng đã đủ ý tứ rồi, nếu như bị kiện, chúng ta đều phải đi vào tù hết đấy
"Rắm
Mấy anh em bọn mình vì hắn làm cả nửa đời người, hưởng thụ chút có sao đâu
"Thôi thôi
Bây giờ nói những thứ này còn có ý nghĩa gì nữa chứ
Tranh thủ thời gian cút đi cho khuất mắt ta, ta thấy phiền rồi đây
Lưu Mãn Lâu mất kiên nhẫn mắng đuổi đám người, một mình hút thuốc, mặt mày sầu não
Lúc này, bỗng nhiên có một cuộc điện thoại gọi tới
Hắn bắt máy lên xem, lại là Lý Văn, người chuyên giúp mình rửa tiền
Hắn không nói hai lời liền cúp máy, nếu lúc trước không phải tên tiểu tử này lôi mình lên thuyền hải tặc, thì đã không có cái cảnh sự như thế này rồi
Nhưng cúp máy chưa được bao lâu thì điện thoại lại reo lên
Cứ như thế lặp đi lặp lại mấy lần, Lưu Mãn Lâu thật sự không chịu nổi
"Uy, có rắm mau thả
Lý Văn cũng đi thẳng vào vấn đề: "Lưu tổng, tài khoản của anh bị đóng băng rồi sao
Tiền trả cho em đâu
Lưu Mãn Lâu không kìm được rống lên một câu: "Còn tiền cái rắm
Đều bị hai tên nhóc con nhà họ Tô kia lấy đi rồi
"Cái gì
Đây chính là tiền cứu mạng của c·ô·ng ty tôi đó
Lý Văn hoảng sợ nói
"Tôi còn cách nào nữa chứ
Người ta lấy chứng cớ rõ ràng, thủ tục đầy đủ, lần này chúng ta xem như xong rồi
"Vậy tôi phải làm sao đây
Lý Văn vội vàng hỏi
"Tôi làm sao mà biết được, tôi còn không biết phải làm thế nào đây này
Muốn tiền thì đi mà cướp ấy
"Cướp
Lý Văn sững sờ, sau đó cuồng hỉ nói: "Sao mình không nghĩ ra nhỉ
Chúng ta có thể đi cướp đó
Lưu Mãn Lâu cứ tưởng hắn bị điên rồi, đang định cúp máy thì nghe thấy đầu bên kia tiếp tục nói:
"Anh Lưu, bị đuổi đi vô lý như thế mà anh không muốn báo thù sao
"Chuyện này đâu có thể coi là vô lý
"Cái đó không quan trọng, quan trọng là hãy nghĩ xem chúng ta mỗi ngày đi rửa chân hao tốn biết bao nhiêu tiền, có bao nhiêu gia đình đang bị phá tan tành chờ chúng ta đến giải cứu
"Chúng ta không có tiền còn đỡ, các cô ấy nếu không có tiền thì lương tâm anh không cắn rứt sao
Lưu Mãn Lâu nhất thời nghẹn lời, hắn nhớ tới nụ cười của những người phụ nữ lúc rửa chân cho hắn, không khỏi thở dài
"Vậy ý anh là sao
"Bắt cóc
Lý Văn âm lãnh nói, "Nhà họ Tô đã bất nhân thì đừng trách chúng ta bất nghĩa
"Anh không có lầm chứ
Tô Bỉnh Khôn thế lực ở Giang Thành rất lớn, hơn nữa từ trước đến nay hắn lại coi trọng gia đình, anh định bắt cóc con gái của hắn sao
Không muốn sống nữa à
"Cũng chính vì hắn quan tâm đến gia đình nên chúng ta mới có cơ hội
Chỉ cần người ở trong tay chúng ta thì không sợ hắn không giao tiền
"Nhưng có tiền rồi thì làm thế nào
"Xuất ngoại
Bây giờ đi mua vé máy bay đi, mua chuyến tối nay, mua nhiều vé một chút, có tiền rồi lập tức đi
Lưu Mãn Lâu trầm ngâm một lát: "Cho nên anh nói cứu những gia đình bị phá tan tành đều là giả đúng không
Lý Văn thật cạn lời: "Nước ngoài thì không có chỗ rửa chân chắc
Chúng ta xuyên quốc gia để giải cứu có được không
Lưu Mãn Lâu chậm rãi rút một điếu t·h·u·ốc, tựa như đã quyết định, ném tàn t·h·u·ố·c xuống đất: "Được, tao làm với mày
"Tao biết bọn chúng từ c·ô·ng ty về nhà sẽ đi qua một đoạn đường nhỏ không có ai, chúng ta chỉ cần phục kích ở đó là được
Lý Văn mừng rỡ quá đỗi: "Tốt lắm huynh đệ, tối nay mày nhớ dẫn theo nhiều người vào nhé
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cúp điện thoại, Lý Văn thở phào nhẹ nhõm, đắc tội Tô Mặc Ngọc, hắn ở Giang Thành đã không còn nơi sống yên ổn
Bây giờ chỗ dựa cuối cùng cũng mất, nếu không đánh liều một phen thì mình thật sự không còn cơ hội nữa
Tô Mặc Ngọc
Nếu như không thể quang minh chính đại đạt được em thì anh đây cũng phải dùng âm mưu t·h·ủ đoạn để có được em
Còn cả tên Tô Mộc kia nữa, cũng không thể bỏ qua
Trong mắt Lý Văn lóe lên vẻ điên cuồng, đúng lúc này điện thoại reo lên, là Lưu Mãn Lâu gọi
Hắn còn tưởng rằng đối phương đổi ý, cuống cuồng muốn thuyết phục
Ai ngờ đối phương lại thản nhiên nói: "Lý tổng, bây giờ anh còn tiền không
Tôi muốn đi Giang Thành rửa chân lần cuối cùng
Mày thì đúng là!