Chương 85: Ngươi bảo ta làm sao buông tay được đây
Cầm chén trà trên tay, Tô Mặc Ngọc ngồi ngay ngắn trên ghế trong phòng
Có lẽ biết có người muốn đến, nàng cũng không đóng cửa phòng
Ánh mắt nhìn xoáy nước trà nổi lên trong chén, Tô Mặc Ngọc có chút xuất thần
Giờ nghĩ lại chuyện đã xảy ra hôm nay, nàng chỉ thấy có chút khó tin
Tỷ muội luôn kính trọng nhau như khách vậy mà lại vì một người đàn ông mà đánh nhau, ha ha, nói ra chắc chẳng ai tin nổi
Nhưng đây lại là sự thật
Vậy, rốt cuộc từ khi nào, các nàng bắt đầu nhận ra mình không thể rời khỏi Tô Mộc đệ đệ
Câu hỏi này đến chính nàng cũng không thể trả lời được
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nàng chỉ biết rằng, bây giờ chỉ cần nhìn thấy Tô Mộc đệ đệ, con tim đã yên lặng bấy lâu bỗng không kìm được mà xao động
Haizz, thật thiệt cho ta vẫn là trưởng nữ, sao đến cả ta cũng không thể trầm ổn được thế này
Tô Mặc Ngọc thở hắt ra một hơi, vừa lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân
"Mặc Ngọc tỷ
Tô Mặc Ngọc ngẩng đầu, thấy Tô Mộc đang đứng ở cửa nhìn nàng, trong mắt mang theo vài phần lo lắng
Nhất thời, nàng bỗng cảm thấy tim đập nhanh hơn
"Vào đi
Tô Mặc Ngọc gạt bỏ tạp niệm trong lòng, chỉ tay vào vị trí đối diện
Tô Mộc khẽ gật đầu, vừa ngồi xuống chưa kịp mở miệng, Tô Mặc Ngọc đã nói: "Xin lỗi thì miễn đi
Đây không phải lỗi của ngươi
Tô Mộc ngẩn người, cười nói: "Tỷ tỷ thật sự rất hiểu ta nha
"Ta tuy không phải một người tỷ tỷ tốt, nhưng cũng không đến mức để đệ đệ gánh tội thay
Trong giọng Tô Mặc Ngọc mang theo sự tự trách, nghe thấy vậy Tô Mộc liền lắc đầu nguầy nguậy, hắn đến đây cũng không phải để nghe tỷ tỷ sám hối, mà là muốn giải quyết khúc mắc
Hắn không tiếp tục tranh cãi đúng sai với Tô Mặc Ngọc, mà lại chuyển đề tài: "Tỷ biết sau khi các tỷ lên lầu, phụ thân đã nói gì với ta không
"Không biết
"Phụ thân nói là trước đây các tỷ muốn cãi nhau thế nào cũng chẳng đủ đâu
Tô Mộc thuật lại
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Trước đây các tỷ luôn ai nấy bận, thỉnh thoảng mới về nhà một chuyến, cũng chưa bao giờ ở nhà ăn cơm, còn bây giờ, các tỷ sẽ cười, sẽ về nhà ăn cơm, còn gọi cha
Đây đều là những điều mà trước đây phụ thân chưa từng dám nghĩ đến
"Những thay đổi này mới là điều phụ thân thật sự quan tâm, so ra thì mấy chuyện cãi nhau vặt vãnh trong mắt người chẳng đáng gì cả
"Cho nên đó, tỷ à, tỷ đừng tự trách, hãy nghĩ theo một hướng khác mà xem, các tỷ đã làm rất tốt rồi, ta và phụ thân chưa từng trách tỷ đâu
Tô Mộc nói bằng tất cả sự chân thành, những lời không có thật của hắn đã làm cho Tô Mặc Ngọc có chút sững sờ
"Vậy, phụ thân thật sự không giận sao
Tô Mặc Ngọc kinh ngạc hỏi
Tô Mộc chắc chắn gật đầu: "Đúng vậy
Nếu không thì sao người lại chỉ dạy dỗ qua loa hai người một câu là xong chuyện
Thật ra trong lòng người đang thầm vui đấy
Vừa dứt lời, Tô Bỉnh Khôn trong phòng không xa bỗng hắt hơi một cái
Hắn xoa xoa mũi: "Ai đang nói xấu ta sau lưng vậy
"Thì ra là thế
Cảm giác tội lỗi trong lòng Tô Mặc Ngọc lập tức vơi đi không ít
Nàng nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của Tô Mộc: "Tô Mộc đệ đệ, cảm ơn đệ, nếu không có đệ thì có lẽ mấy ngày nay ta ngủ không ngon mất
Tô Mộc cười cười, hỏi tiếp: "Tóc tỷ còn đau không
"Không đau nữa, ta có thể cảm giác được Thu Vũ đã thu lực lại rồi
"Vậy thì tốt, vậy để ta đi xem Thu Vũ tỷ thế nào, phụ thân tuy không giận nhưng người vẫn mong các tỷ có thể làm hòa, không muốn vì một phút nóng giận mà làm hỏng tình tỷ muội
Nói xong, Tô Mộc định đứng dậy thì Tô Mặc Ngọc nắm tay hắn lại, hỏi: "Vậy còn Tô Mộc đệ đệ thì sao
Đệ nghĩ như thế nào
Tô Mộc quay đầu lại: "Đương nhiên ta cũng không mong các tỷ có mối quan hệ căng thẳng, lại còn là vì ta
Tô Mặc Ngọc cười một cách thoải mái: "Không sao, chỉ cần có Tô Mộc đệ đệ ở đây thì dù có căng thẳng rồi cũng sẽ làm hòa thôi
Mấy người đúng là, cứ đặt hy vọng lên người ta làm gì vậy
Tô Mộc thở dài một tiếng, chậm rãi đi ra cửa
"Cộc cộc
Tiếng gõ cửa vang lên nhiều lần nhưng trong phòng Tô Thu Vũ vẫn không có động tĩnh gì
Rõ ràng đây là ý muốn đuổi khách, nhưng hôm nay Tô Mộc lại đặc biệt kiên nhẫn
"Cộc cộc
"Ngươi còn chưa đi à
Bên trong giọng nói lộ ra chút không kiên nhẫn và kinh ngạc
"Thu Vũ tỷ không mở cửa, ta vẫn cứ ở đây thôi
Một lát sau, Tô Thu Vũ bất đắc dĩ ló đầu ra: "Vào đi
Nhìn Tô Mộc bước vào phòng, trong lòng Tô Thu Vũ thực ra rất thấp thỏm
Vì nàng cũng không chắc liệu Tô Mộc đã biết chuyện nàng đi thăm gia gia hôm nay hay chưa, cũng chính vì vậy mà nàng mới muốn tránh mặt Tô Mộc
Nhưng nghe ngoài cửa tiếng gõ cửa liên tục không ngừng, cuối cùng nàng vẫn mềm lòng
"Có chuyện gì
Tô Thu Vũ mặt lạnh mở miệng trước, nàng muốn Tô Mộc nói xong nhanh rồi đi luôn
Kết quả, câu đầu tiên của Tô Mộc đã khiến nàng lo lắng muốn c·h·ết rồi
"Ta vừa nghe nói, tỷ và Thanh Uyển tỷ buổi sáng đã đi thăm ông nội của ta
Khuôn mặt Tô Thu Vũ hơi ửng hồng, nàng hết lòng hết dạ muốn nói gì đó, nhưng lúc này đầu óc lại trống rỗng
Tô Mộc nói tiếp: "Ông rất vui, người đã nhờ ta cảm ơn Thu Vũ tỷ
"Là, là vậy sao
Ta cũng chỉ tiện đường đi thăm thôi mà
Mặt Tô Thu Vũ càng nghe càng đỏ, dứt khoát quay mặt đi chỗ khác không nhìn hắn
"Vậy là đủ rồi
Tô Mộc cười nói, "Mấy ngày nay tỷ cứ không thèm nói chuyện với ta, ta còn tưởng tỷ ghét ta rồi chứ
"Sao có thể
Tô Thu Vũ quay đầu lại phản bác một cách vô thức, sau đó lại thấy ánh mắt như cười như không của Tô Mộc
"Đã như vậy, vậy vì sao mấy ngày nay tỷ cứ trốn tránh ta vậy
Tô Thu Vũ im lặng, nàng không thể nói là vì ta thích ngươi rất nhiều chứ
Tô Mộc thấy nàng không nói gì cũng không truy hỏi tiếp: "Không muốn nói cũng không sao, chỉ cần ta biết tỷ vẫn còn có ta là được rồi
Không, không nên nói tiếp nữa, hô hấp của Tô Thu Vũ dồn dập hơn vài phần
Rõ ràng là đã rất vất vả mới hạ quyết tâm, ngươi lại đối xử với ta tốt như vậy, ta thật sự là muốn thích ngươi mà
Tô Mộc cũng nhận thấy sự khác thường của nàng, vội vàng hỏi: "Tỷ, tỷ không sao chứ
Có phải bị thương hồi nãy không
"Ta, ta không sao
Tô Thu Vũ lắc đầu, cắn răng nói
"Nhưng..
"Nói xong rồi thì đi nhanh đi, ta muốn nghỉ ngơi
Tô Mộc ngập ngừng một lát, cuối cùng vẫn gật đầu
Nàng đã khó chịu như vậy, vẫn là không nên quấy rầy nàng thì hơn
Đi đến cửa, Tô Mộc chợt nhớ ra, quay đầu lại nói: "À đúng rồi, tỷ à, chuyện hôm nay ta chưa từng trách tỷ, cho nên cho dù thế nào, xin tỷ đừng tự trách có được không
"Ta biết rồi
Đi đi
Tô Thu Vũ quay lưng về phía hắn, giọng điệu không mặn không nhạt
Tô Mộc đi rồi, nghe tiếng cửa đóng lại sau lưng, Tô Thu Vũ cũng không thể kiềm chế cảm xúc của mình được nữa
Nàng nhảy lên giường, vùi mặt trên giường vừa lăn qua lăn lại, thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu xấu hổ, chẳng khác nào một con chuột chũi
Rất lâu sau, vì mệt mỏi mà dừng lại, nhìn về hướng Tô Mộc rời đi, nàng khẽ mấp máy đôi môi đỏ mọng
"Ngươi như vậy làm sao mà bảo ta buông tay được đây!"