Chương 6: Giấu giếm
Phụ thân Ninh Huyền là Ninh lão gia
Nhưng lão gia cũng có danh xưng
Ninh lão gia cũng không phải ngoại lệ
Tên của hắn là Ninh Thái Dịch
Có lẽ vốn dĩ hắn không tên Ninh Thái Dịch, mà vì ông yêu thích huyền học, nên tự đổi tên thành “Thái Dịch”, cũng giống như việc ông đặt tên cho Ninh Huyền là “Huyền”
Ninh Thái Dịch thường xuyên ra ngoài, có lúc chỉ ba bốn ngày, có khi kéo dài đến ba bốn tháng
Ninh Huyền từng hỏi mẹ hắn
Mẫu thân đáp: “Cha con ở ngoài có chút tiếng tăm, nhiều người hay mời ông ấy đi giải quyết những việc như điều giải.” Ninh Huyền lại hỏi: “Đi nơi nào, điều giải việc gì, chỉ dựa vào tiếng tăm thôi có thể điều giải sao?” Mẫu thân liền nói nàng cũng không rõ
Ninh Huyền không gặng hỏi nhiều về quá khứ của thế hệ trước, nhưng dù không hỏi kỹ, hắn vẫn lờ mờ biết được cha và mẹ đã quen nhau như thế nào
So với việc hắn và Tiểu Khiết gặp gỡ, thì câu chuyện của cha mẹ hắn có vẻ tốt hơn một chút
Cái tốt ở chỗ, Tiểu Khiết bán chữ ngoài cổng chùa thành phố lân cận, còn mẫu thân thì ở trong chùa thành phố lân cận, bên cạnh lão thái thái trong nhà, tụng niệm thắp hương, mà phương trượng ở đó đích thân gõ khánh
Tiểu Khiết xuất thân thấp hèn, còn mẫu thân lại là người của gia đình quyền quý
Mẫu thân cứ yên lặng sống ở nơi đây, cho đến khi đợi được Ninh lão gia đã ngoài ba mươi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ninh lão gia khi ấy đã hơn ba mươi tuổi, phong độ ngời ngời, già trẻ đều mê đắm
Mẫu thân liền yêu hắn
Cho nên, mẫu thân không hề tham gia vào cuộc đời Ninh lão gia trước khi ông đến đây, nàng không biết rõ, cũng không hỏi
Thế nhưng, Ninh Huyền cảm thấy mình thân là con trai của phụ thân, ngoài việc chờ đợi phụ thân sắp đặt, còn nên kế thừa y bát của ông, nhưng hắn lại không có gì cả, hắn thậm chí còn không rõ “tiếng tăm của phụ thân” rốt cuộc là gì
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Có đôi khi, hắn thậm chí rất muốn hỏi liệu mình có phải con ruột của Ninh lão gia hay không, dù sao hắn là xuyên không đến, chỉ thấy được mình khi vừa mới sinh ra
Nhưng, vấn đề này thực ra chẳng cần hỏi, bởi vì..
bất cứ ai nhìn qua tướng mạo đều có thể nhận ra hắn và Ninh lão gia là cha con
Ninh lão gia nho nhã
Còn Ninh thiếu gia thì là một tiểu bạch kiểm
Cả hai giống như được đúc ra từ cùng một khuôn mẫu
Và Ninh lão gia dành cho hắn sự cưng chiều đều lộ rõ trên mặt
Thế nhưng, có điều cầu, không điều không nên
Không những thế, những người Ninh lão gia thuê về đều rất nghe lời hắn
Những người này dù chưa từng gặp hắn, nhưng chỉ cần biết hắn là Ninh công tử, liền nguyện ý giữa đêm khuya từ trên giường đứng dậy, rồi chẳng hỏi gì cả, không chút lý lẽ nào mà theo sát hắn chạy hơn nửa ngày đường, không hề oán than
Tối hôm qua, khi hắn dẫn một nhóm người chạy về đến, Ninh lão gia vừa vặn lại ra ngoài
Lúc này, Ninh Huyền thu lại “Chàng Sơn Hùng Thiên Ma Lục” kia, lần nữa khôi phục thân thể ban đầu, đi ra ngoài tìm được vị thủ lĩnh quản lý sơn trang, cái lão nhân nhìn hiền lành, lại mang theo ống kim loại đen “Bạo Vũ Lê Hoa Châm” kia
“Tiểu thiếu gia đến tìm lão hủ làm gì?” Lão nhân cười hỏi
Ninh Huyền cung kính nói: “Xin hỏi trưởng giả tên họ là gì ạ?” Lão nhân vội vàng đáp lễ nói: “Lão hủ tên Hàn Bát, người giang hồ tặng ngoại hiệu là Bát Thủ lão nhân.” Ninh Huyền nói: “Nhưng ngài đâu có tám cánh tay.” Lão nhân tên Hàn Bát cười nói: “Chẳng qua là nói lão hủ động tác nhanh, thi triển ra, phảng phất như mọc thêm tám cánh tay, lời nói phóng đại thôi.”
Ninh Huyền nói: “Võ sư trong phủ, “Yến Tử Truy Phong Đao” Trương Nhị Tuyền, không biết ngài so với hắn thì sao?” Hàn Bát đáp: “Nếu là sinh tử tương tàn, mười bước ngoài hắn chết, mười bước trong ta chết.” Ninh Huyền lại thi lễ một cái nói: “Xem ra, ngài cùng lão sư của ta là bậc tiền bối giang hồ cùng một lứa.” Hắn vốn định bái sư
Giờ đây ý định bái sư đã biến thành tìm hiểu
Hàn Bát cười nói: “Công tử nho nhã lễ độ, đối đãi mọi người khiêm tốn, chỉ là..
lão hủ thực sự không hiểu vì sao hôm qua công tử lại đột nhiên rời khỏi sơn trang.” Ninh Huyền nói: “Trong núi âm khí nặng, ta bị hàn khí xâm nhập, liền muốn rời đi, nhưng trời đã tối mịt, trong núi hung thú nhiều, thế là..
cũng chỉ đành làm phiền chư vị đưa tiễn.” Hàn Bát cảm thấy có chút kỳ lạ
Nhưng nghĩ thêm đến thân phận thiếu niên trước mắt, dường như cũng không phải không có lý lẽ
Ninh Huyền nghiêm mặt nói: “Ta muốn học chút công phu.” Hàn Bát nói: “Học nhiều nguy hiểm cũng nhiều, không được lão gia phân phó, lão hủ không dám tự mình truyền võ công cho công tử
Nhưng “Yến Tử Truy Phong Đao” thực ra đã không tầm thường.” Ninh Huyền nói: “Có thể, ta luôn nghe nói trên đời này có chút lực lượng vượt trên võ đạo, không biết tiên sinh nhưng có nghe nói?” Hàn Bát vuốt râu trầm ngâm, nói: “Công tử là nghe nói ở chỗ thuyết thư tiên sinh sao?” Lời vừa dứt, hắn chợt sững sờ, bởi vì hắn phát hiện thiếu niên đối diện đang như có điều suy nghĩ mà nhìn hắn
Hàn Bát vội nói: “Lão hủ nói sai điều gì sao?” Ninh Huyền thất vọng nói: “Thật không có sao?” Hàn Bát nói: “Thật không có.” Không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh
Ninh Huyền gật gật đầu, nói: “Ai, ta luyện đao đây.” Hàn Bát nói: “Vậy lão hủ liền dẫn các hộ vệ về sơn trang.” Ninh Huyền nói: “Khó được đến trong phủ, lại ở hai ngày đi.” Hàn Bát nói: “Không được, công tử đã hộ tống đến, lão hủ cũng nên trở về.” Ninh Huyền nói: “Hàn tiên sinh tùy ý, chỉ là nếu trở về sơn trang, còn xin gửi một phong thư bình an về.” Hàn Bát cười nói: “Công tử chiêu hiền đãi sĩ, thực có phong thái của chủ nhân, mời từ bận đi, lão hủ về núi sau tự sẽ truyền tin.”
Một lát sau, lão giả nhìn bóng lưng thiếu niên biến mất ở khúc quanh, lúc này mới lộ ra vẻ cực kỳ ảo não, hai tay nắm chặt, chau mày, tay giơ lên như muốn tự vả vào mặt
Cuối cùng mới từ từ hạ nắm đấm xuống, xua đi vẻ sầu khổ trên mặt, lẩm bẩm nói: “Đánh ngỗng lâu năm, chưa từng lật thuyền trong mương, hôm nay lại bị con tiểu nhạn đâm trúng mắt, lão phu..
lão phu ai...” Hắn bị lừa
Con hồ ly nhỏ đó quá tinh ranh
Mà hắn quá bất cẩn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hắn không đề phòng Ninh thiếu gia, thế nhưng Ninh thiếu gia cùng hắn nói chuyện tầm phào, dùng giọng điệu chuyện gia đình mà lôi kéo, nhưng lại đột nhiên ném ra một câu: “Có thể, ta tổng nghe nói trên đời này có chút lực lượng vượt trên võ đạo, không biết tiên sinh nhưng có nghe nói?”..
Hắn vốn không đề phòng, nhưng khi nhắc đến câu nói này, hắn phản ứng tức thời, hắn trầm mặc một lúc, rồi lại phạm phải cái sai mà chỉ “kẻ chột dạ” mới phạm, vội vàng hỏi một câu: “Lão hủ nói sai điều gì sao?” rồi sau đó, Ninh thiếu gia rất hiểu chuyện đưa bậc thang xuống, hắn liền tranh thủ thuận bậc thang mà xuống, nói ra câu: “Thật không có.”
“Ôi, ôi!” Hàn Bát không nhịn được đánh đánh miệng mình, trong lòng tràn đầy ảo não, dù sao..
lão gia thế nhưng đã nói, không cho phép có chuyện gì đó nói cho thiếu gia
Tuy nhiên, đảo mắt hắn lại bắt đầu tự an ủi mình
Tất cả những điều này có lẽ đều là do hắn – một lão giang hồ – suy đoán ra
Vị công tử kia có thể căn bản không nghĩ nhiều như vậy
Dù sao, những lời này nghe thế nào cũng giống như chuyện phiếm bình thường
Hắn cảm thấy có vấn đề, chẳng qua là vì hắn là một lão giang hồ mà thôi
..
..
“Thì ra thế giới này, thật có lực lượng vượt trên võ công.” “Lão cha khẳng định biết rõ.” “Nhưng hắn không nói cho ta.” “Vì sợ ta cuốn vào nguy hiểm, nên mới cố ý không tiết lộ những bí ẩn này sao
Lão cha không giống người cổ hủ ngu muội như thế...” Trong phút chốc, Ninh Huyền chợt cảm thấy giữa mình và lão cha đã nảy sinh một tầng ngăn cách tâm lý thật mỏng
Hắn tuy là xuyên không, nhưng là thai xuyên
Hắn được lão cha nuôi lớn, nên có tình cảm.