Hàn Duệ cưỡi ngựa mang theo Tạ Lăng Tuyết vừa mới chạy ra mấy dặm đã nghe thấy có người đang đuổi theo hắn, căn cứ tiếng vó ngựa phán đoán, người không nhiều, chừng mười mấy người
Hàn Duệ đã đoán được, hẳn là người của mình, liền đứng chờ ở đó
Một lát sau, thấy bọn họ đến bên cạnh Hàn Duệ, lập tức xuống ngựa: “Yến Vân Thập Bát Kỵ bái kiến chúa công!” “Không cần đa lễ, là quân sư phái các ngươi đến phải không?” “Quân sư đoán được chúa công chắc chắn sẽ gây ra động tĩnh lớn, vì vậy cho chúng ta ở bên ngoài tiếp ứng chúa công”
Khóe miệng Hàn Duệ co giật một hồi, ý tứ gì vậy
Chẳng phải đang nói mình là cái kẻ gây rối hay sao
“Khặc khặc, ta trộm kho bạc và kho lương phủ của Tô Phó Duyên, giết con trai của hắn, cướp tiểu thiếp của con trai hắn”
Đến chỗ này, bắp đùi Hàn Duệ bị véo một cái xoắn chín mươi độ, Tạ Lăng Tuyết u oán nói: “Ta không đồng ý, là tên khốn kia cướp ta đi mà”
“Gào
Không phải
Không phải mà
Mau buông tay
Sao cứ hở ra là động tay vậy, quân tử chỉ nên dùng lời nói, có hiểu không?” Hàn Duệ gỡ tay nàng ra, xoa bắp đùi nói: “Dù sao cũng là khuê tú danh giá, phải giữ gìn dáng vẻ một chút chứ!” Tạ Lăng Tuyết mặt đỏ bừng, đánh tay Hàn Duệ ra: “Sờ chân mình đi!” Hàn Duệ cứ như không có chuyện gì, hắng giọng một cái rồi nhìn về phía Yến Vân Thập Bát Kỵ
Yến Vân Thập Bát Kỵ đều cúi đầu, trong lòng nghĩ: “Chúa công, người đúng là không coi chúng ta là người ngoài mà
Làm chính sự trước được không vậy!” Yến Nhất đánh vỡ sự lúng túng trước: “Chúa công, tiếp theo nên làm gì?” “Hiện tại trong thành đang đại loạn, chẳng mấy chốc chúng sẽ phát hiện tên khốn kia, chắc chắn sẽ báo tin cho Tô Phó Duyên
Các ngươi đi chặn giết lính liên lạc của chúng một chút, nhớ cố ý để một hai tên chạy thoát, Tô Phó Duyên nhận được tin tức nhất định sẽ dẫn quân về
Phái một người về Liêu Đông truyền lệnh, sáu đại quân đoàn toàn bộ điều động
Hai vạn thủy quân, hai vạn Bạch Mã Nghĩa Tòng, một vạn Tiên Đăng Tử Sĩ, một vạn Hãm Trận Doanh theo ta công chiếm các nước phụ thuộc Liêu Đông, có Công Tôn Toản, Hàn Đương, Trình Phổ ba người này là đủ
Trước tiên cho thủy quân dùng chiến thuyền chở Tiên Đăng Tử Sĩ và Hãm Trận Doanh đến
Nhân lúc hỗn loạn, trước tiên dẹp cái ổ của Tô Phó Duyên đã
Số còn lại để quân sư chỉ huy, mai phục trên đường Tô Phó Duyên phải đi qua
Có Quan Vũ, Trương Phi, Từ Vinh, Từ Hoảng bốn người này, U Châu này hoàn toàn có thể đi ngang
Còn lại cứ để quân sư tự sắp xếp đi, khoản hãm hại người hắn chuyên nghiệp hơn ta nhiều”
“Vâng, chúa công” Yến Vân Thập Bát Kỵ nói xong liền lên ngựa rời đi
Bên này cũng chỉ còn lại hai người mắt to trừng mắt nhỏ, đêm khuya thanh vắng, nơi hoang dã này, trai đơn gái chiếc, đi đâu đây
Chắc chắn không thể quay về thành, hay tìm cái hang động
Nhưng trời tối mò thế này khó mà tìm được
Thôi bỏ đi, chỗ này cách bờ biển không xa, trực tiếp ra bờ biển cắm trại vậy
Sau đó thúc ngựa hướng bờ biển, Tạ Lăng Tuyết quay đầu lại hỏi: “Ngươi định đưa ta đi đâu?” “Đến rồi thì biết, đừng có quậy
Ta cũng là một người đàn ông bình thường thôi đó, chẳng lẽ tối nay ngươi nhất định muốn động phòng à?” Hàn Duệ vỗ vào bắp đùi nàng, cười đểu giả lả nói
Tạ Lăng Tuyết chỉ có thể đỏ mặt im lặng, nếu không hôm nay thể nào cũng bị ăn trận côn bổng giáo huấn
Rất nhanh đã đến bờ biển, nghe tiếng sóng biển đập vào đá ngầm không xa, quả thật rất dễ chịu
Hàn Duệ tìm một chỗ khô ráo, kín gió tương đối, định đêm nay sẽ ngủ ở đây, rồi để Tạ Lăng Tuyết ra hòn đá ngồi đợi, còn Hàn Duệ thì đi về phía khu rừng nhỏ
Tìm chút cành khô mang về, đốt đống lửa
Giờ mới đầu thu, buổi tối vẫn rất mát
Tiếp đó, Hàn Duệ làm một cái đuốc, nhét vào tay Tạ Lăng Tuyết: “Này, bây giờ theo ta”
“Lại đi đâu nữa
Đại ca, chúng ta nghỉ ngơi đi được không?” “Bụng ngươi không đói sao
Chúng ta đi tìm đồ ăn”
Nói xong, lấy trong túi của Ô Chuy ra một cái nỏ liên châu, rồi hướng bờ biển mà đi
Hàn Duệ dẫn theo Tạ Lăng Tuyết ra những tảng đá ngầm ngoài biển
“Trời tối thế này, ra đây trên đá làm gì?” “Đương nhiên là để tìm đồ ăn chứ, cứ ngồi chờ không ở đó cả buổi tối thì thật là nhàm chán
Đã ra tới bờ biển rồi, không ăn hải sản thì quá uổng phí
Giờ ngươi cầm đuốc giúp ta soi, ta bắt cá, không, phải nói là bắn cá mới đúng
Ngươi cẩn thận sóng biển chút, cứ để đuốc gần mặt nước là được, đừng để đuốc dính nước nếu không sẽ tắt đấy”
Tạ Lăng Tuyết cầm đuốc, cẩn thận từng li từng tí để đuốc gần mặt nước
Nhờ ánh lửa có thể thấy dưới nước có không ít cá đang bơi qua bơi lại, cá lớn cá bé đều có, còn có thể thấy lờ mờ dưới đáy nước có cua đang bò qua bò lại
May mắn là bây giờ thời Đông Hán tài nguyên đại dương phong phú, không có ô nhiễm hay khai thác quá mức
“Ta nói với ngươi rồi đó, hôm nay ngươi coi như có phúc ăn, giờ hải sản tươi roi rói ngon hết sảy luôn”
Hàn Duệ lấy trong túi áo ra một đoạn dây thừng dài, buộc vào đuôi mũi tên của nỏ, cầm nỏ liên châu, bắn cá ngay lập tức
Đây đúng là thời khắc tỏa sáng của cái nỏ liên châu này
Bắn trúng thì lập tức kéo dây thừng lên, ném cá lên bờ, vứt trên một tảng đá
Liên tiếp bắt được hơn chục con cá, con nào con nấy đều không nhỏ
Sau đó, Hàn Duệ ngồi xuống xem xét kỹ lưỡng, bắt thêm mười mấy con cua lớn, thấy nhiêu đó là đủ cho hai người ăn, mới dừng lại
“Ngươi bắt nhiều cá với cua thế này thì ăn hết sao?” Nhìn mấy con cá lớn và một đống cua vứt ở sau, Tạ Lăng Tuyết có chút không dám tin, cá ngoài biển dễ bắt vậy sao
“Miễn cưỡng hết thôi, những thứ này cũng ăn được tầm tám phần no thôi, đi ra ngoài mà, điều kiện hạn chế nên chấp nhận vậy”
Khóe miệng Tạ Lăng Tuyết giật giật, thực sự không biết nói gì, đây đích thị là “kẻ tham ăn” mà
Lấy chủy thủ mổ bụng cá, cạo vảy rửa sạch, dùng cành cây dài xiên vào
Sau đó, dùng dây thừng buộc cua thành một chuỗi, hai tay xách theo, cả hai cùng quay lại bên đống lửa
Hàn Duệ vừa nãy đã chuẩn bị một chút cành cây ngắn, dùng chúng xiên cá, cắm nghiêng bên đống lửa, để chúng từ từ nướng
Hàn Duệ lại làm bộ ra chỗ Ô Chuy lấy đồ, từ không gian hệ thống lấy ra một cái nồi sắt, mấy cái bát sứ
Sau đó, chuẩn bị nấu một nồi canh cua hải sản, dùng cành cây kê nồi sắt trên lửa, lấy cành cây làm tay cầm, gác nồi trên đống lửa
Lại lấy ra một cái túi đựng nước bằng da, đổ hết nước vào trong nồi, sau đó thả lần lượt từng con cua đã rửa sạch vào, cuối cùng ném thêm hai con cá vược biển hơn một cân vào, vậy là nồi canh cá quá ư hoàn hảo
Nhìn Hàn Duệ chuyên chú nướng cá và hầm canh, lòng hiếu kỳ của Tạ Lăng Tuyết ngày càng lớn, không nhịn được hỏi: “Còn gì ngươi không biết làm nữa không
Chuyện này có vẻ không giống việc quan thái thú hay làm chút nào”
“Đương nhiên là có chứ, sinh con thì ta không biết”, thấy bầu không khí có chút gượng gạo, Hàn Duệ liền nói đùa
“Thật không biết xấu hổ
Tính cách trái ngược như ngươi, sao mà làm được thái thú vậy?” Tạ Lăng Tuyết lườm hắn khinh bỉ
“Lời này có vẻ hơi phiến diện nha, tuy ta là thái thú Liêu Đông, nhưng ta cũng chỉ là một thanh niên vừa nhậm chức thôi mà
Có lẽ ngươi quen những người già cả, chững chạc thận trọng trong quan trường, cho nên định kiến, cảm thấy đã là quan thì phải như vậy
Thái thú cũng là người, huống chi ta là người trẻ, chỉ là có một số chuyện ta bắt buộc phải làm, có như vậy mới khiến người dân không bị ngoại tộc quấy nhiễu
Nếu cho ta chọn, ta thích làm một phú gia ông nhàn hạ hơn
Ai mà biết rằng, ngoài chuyện làm tướng làm vương hầu, còn có những người vui vẻ sống thảnh thơi kia chứ!” “Đã sớm nghe danh đại nhân tài hoa văn chương, chỉ một câu ‘Đại bằng nhất nhật đồng phong khởi, phù diêu trực thượng cửu vạn lý’ đã làm thiên hạ kẻ đọc sách phải hổ thẹn
Không biết có thể bổ sung lại bằng bài thơ vừa nãy không?” “Ha ha, nếu cô nương đã có nhã hứng như vậy, vậy ta xin múa rìu qua mắt thợ”
Đáng tiếc oanh đề hoa lạc xứ, Nhất hồ trọc tửu tống tàn xuân
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Khả liên minh nguyệt lương tiêu dạ, Nhất bộ thanh thương bạn lão thân
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Yết thực an nhiên tiêu nhật nguyệt, Bôn ba tiếu đàm tiệp giao thân
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thùy tri tương tướng vương hầu ngoại, Hữu cá du nhiên khoái hoạt nhân
“Bài thơ này có tên không?” “Thì cứ gọi là “Khoái hoạt” đi”
Thấy bầu không khí đã thoải mái hơn, Hàn Duệ không vòng vo nữa, đi thẳng vào vấn đề: “Tạ cô nương, trước mắt nhà ngươi đang gặp biến cố lớn, không biết sau này có tính toán gì không?” Thấy Hàn Duệ nói vậy, lại hiểu ẩn ý trong lời Hàn Duệ: “Không biết đại nhân có gì đề nghị, Lăng Tuyết xin rửa tai lắng nghe”
“Nói chuyện với người thông minh quả là đỡ mất thời gian, vậy ta cứ nói thẳng, chỗ ta đúng là có hai nơi rất thích hợp, ngươi nghe thử xem
Một là cửa hàng bắc cảnh
Đó là nơi ta lập ra để buôn bán hàng hóa, hiện nay các mặt hàng dễ bán như tuyết muối, lá trà, xà phòng đều từ cửa hàng bắc cảnh chảy vào các châu quận Đại Hán
Dựa vào tài hoa của ngươi, thêm kinh nghiệm tích lũy nhiều năm về kinh doanh của gia tộc, làm quản sự cửa hàng là dư sức
Hai là thư viện bắc cảnh
Đó là nơi ta lập ra để trẻ em trong dân đi học, bất kể nam nữ đều phải đến thư viện đi học.” Hiện tại đã xây xong, ta dự định sau khi thu phục ba quận Ô Hoàn liền sẽ chiêu mộ học sinh đợt đầu tiên
Cô nương vừa là tài nữ, trong nhà lại là đại thương gia trong thành
Đối với hai ngành nghề này chắc hẳn đều không xa lạ gì
Nếu cô nương đồng ý, có thể đến cửa hàng làm quản sự hoặc đến thư viện làm một nữ tiên sinh, tin rằng cô nương cũng có thể làm rất tốt
Ngươi không cần vội trả lời, ta cho ngươi thời gian suy nghĩ, sáng mai cho ta một câu trả lời chắc chắn là được
Vừa nói, hắn lấy ra một túi nhỏ muối tinh từ trong lồng ngực, rắc đều lên từng con cá, rồi bỏ thêm chút muối vào canh cá
Bây giờ cá đã nướng đến bên ngoài giòn bên trong mềm, hắn lấy ra một con cá pecca khoảng hai cân, đưa cho Tạ Lăng Tuyết, loại cá này chỉ có một xương chính, ăn khá tiện
"Nếm thử đi, nướng theo kiểu Hàn thị, tuyệt đối ngon, ta thêm muối, đảm bảo ngươi chưa từng ăn bao giờ
Cũng chỉ tại bây giờ ta là thái thú, nếu không thì ta đã mở chuỗi cửa hàng đồ nướng rồi, làm ăn chắc chắn phát đạt
Tạ Lăng Tuyết hai tay nhận lấy cá nướng, hương thơm xộc vào mũi, cắn nhẹ một miếng, thịt cá săn chắc, rất ngon
Hàn Duệ bên này đã cầm cơm khô, ôm một con cá lớn rồi bắt đầu gặm
Chẳng mấy chốc, mười mấy con cá đã vào bụng Hàn Duệ, Tạ Lăng Tuyết bên này vẫn chưa ăn xong một con
Lúc này canh hải sản đã nấu gần xong, Hàn Duệ vớt ra hai con cua, đặt vào bát, rồi lấy một bát canh cá đưa cho Tạ Lăng Tuyết
"Phần này là của ngươi, còn lại ta xin phép không khách sáo nhé" vừa nói xong, hắn liền bê cả nồi xuống, ôm nồi bắt đầu gặm cua
Phải nói thật, cua lúc này rất béo, con nào con nấy đều mập ú
Thêm canh cá vược biển, bỏ thêm muối vào thì uống khá ngon
Hàn Duệ liên tục chén sạch một nồi canh cá, ợ một tiếng no nê, hắn rửa sạch nồi trong nước biển, đặt sang một bên
Lúc này, Tạ Lăng Tuyết cũng đã ăn gần no, con gái ăn ít, chỉ ăn chưa đến một nửa
Sau khi thu dọn đồ đạc xong, Hàn Duệ đi đến chỗ Ô Chuy, làm bộ như lấy đồ từ trên lưng ngựa, lấy ra một chiếc áo choàng dày từ trong không gian
Đến cạnh đống lửa, hắn choàng áo choàng lên người Tạ Lăng Tuyết, vừa nói: "Ban đêm nhiệt độ khá thấp, lại thêm gió biển lớn, dễ bị cảm lạnh
"Vậy còn ngươi
"Ngươi nghĩ ta cần sao
Thân thể ta cường tráng lắm, trên đường đi ngươi chẳng phải đã sờ thử rồi sao" nói rồi hắn vén tay áo lên khoe cơ bắp tay, tạo mấy tư thế khiến Tạ Lăng Tuyết che miệng cười trộm
Nhìn chiếc áo choàng trên người, Tạ Lăng Tuyết cảm thấy lòng ấm áp
Hàn Duệ ngồi trên tảng đá cạnh đống lửa, thấy hơi nhàm chán, bèn hỏi: "Hay là ta kể chuyện cho ngươi nghe nhé
Đảm bảo ngươi chưa từng nghe bao giờ
END-51