Tám Số Không: Cẩu Thả Hán Lưu Manh Yếu Ớt Tiểu Tức Phụ

Chương 45: Trộm hài tử




Lục Viễn Xuyên đen mặt đứng dậy, gầm nhẹ một tiếng: "Im miệng, không thấy ở đây còn có trẻ con ngủ thiếp đi sao
Đại mụ kia cũng ngang ngược, thấy có người dám nói chuyện với mình như vậy, ưỡn thẳng lưng, la hét ầm ĩ, âm thanh lập tức càng lớn hơn: "Thế nào, đây là bệnh viện, không phải nhà ngươi, ta muốn nói thế nào thì nói, ngươi còn dám đánh ta à
Nàng không tin người này thực sự có gan động thủ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bởi vì tiếng của nàng rất lớn, ba đứa trẻ trong nháy mắt liền bị đánh thức, khóc rống lên, bao gồm cả con trai của hắn ôm hài tử cũng khóc vào lúc này
Lục Viễn Xuyên cầm trong tay chiếc tã vừa mới thay cho đứa bé, còn chưa kịp đi giặt sạch, trực tiếp ném vào mặt đại mụ kia
"Ngươi dám nói nhao nhao nữa thì lát nữa không chỉ đơn giản là ném một cái tã đâu
Lục Viễn Xuyên bộ dạng rất hung dữ, hắn trước kia chính là tên côn đồ, cùng người đánh nhau cũng không ít lần
Bác gái bị tã đập đầy mặt, thậm chí chỗ nước tiểu còn dính vào miệng nàng ta
Bác gái cầm chiếc tã trên mặt xuống, cũng muốn ném lại, nhưng đối diện với bộ mặt của Lục Viễn Xuyên giống như Tu La muốn ăn tươi nuốt sống người, lập tức đem lời định nói nuốt trở vào
Con trai của hắn thấy mẹ hắn bị đối xử như thế, không kịp dỗ dành đứa con gái trong ngực đang khóc thút thít, nhịn không được nói: "Mẹ ta chẳng qua chỉ nói mấy câu, ngươi dựa vào cái gì mà động thủ động cước như vậy, có chuyện gì không thể nói chuyện tử tế sao
"Mấy câu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mấy câu kia của nàng, âm thanh lớn bao nhiêu, ngươi là tai điếc sao, không thấy con của ta đều bị đánh thức
"Đây là bệnh viện, vợ ta và con đều muốn nghỉ ngơi, nếu nàng còn gào nữa, ta thật sự sẽ không khách khí
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lời này của Lục Viễn Xuyên cũng không phải hù dọa người, đại mụ kia còn dám "Hồ liệt liệt" (ăn nói lung tung) không ngừng, hắn thực sự sẽ đuổi người đi ra
Đại mụ kia đem chiếc tã ném trên mặt đất, hừ lạnh một tiếng, liền ra khỏi phòng bệnh
Nam nhân kia đem đứa bé cho vợ hắn dỗ, liền đuổi theo
Lục Viễn Xuyên thấy người đi rồi, mới đau lòng ôm lấy khuê nữ nhà hắn mà dỗ dành
Khương Tảo Tảo cũng tương tự dỗ dành hai đứa nhỏ
Còn tốt bọn nhỏ vừa rồi chỉ là bị dọa sợ, lúc này dỗ một hồi rất nhanh liền ngừng khóc mà ngủ thiếp đi
Để cho cô vợ trẻ ngủ một giấc ngon lành, Lục Viễn Xuyên kéo màn giường lên, ngồi trên ghế nhìn ba đứa trẻ
"Ngươi mau ngủ đi, con ở đây có ta chăm sóc
"Hay là ngươi ngủ trước đi, ngươi cũng mệt mỏi cả một ngày, ta vừa tỉnh không bao lâu, còn chưa mệt lắm, ngươi nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, lát nữa ta mệt sẽ gọi ngươi
"Không sao, ta không mệt, nhìn ba đứa trẻ, ta bây giờ đừng hỏi cao hứng bao nhiêu, ngươi mau ngủ đi, bác sĩ nói, ngươi bây giờ cần nhất chính là nghỉ ngơi thật tốt
Lục Viễn Xuyên đắp chăn cho nàng, bảo nàng mau chóng ngủ
"Vậy nếu ngươi mệt, nhất định phải gọi ta
"Ừm, mau ngủ đi
Sáng sớm hôm sau, Khương Tảo Tảo bị một trận tê tâm liệt phế (đau lòng xé gan) khóc la đánh thức
"A, con của ta, con của ta đâu


Khương Tảo Tảo giật mình, vội vàng ngồi dậy, phản ứng đầu tiên chính là nhìn ba đứa bé đang ngủ bên cạnh
Thấy ba đứa nhỏ đều ngủ ngon lành bên cạnh, Khương Tảo Tảo mới thở phào nhẹ nhõm
Tiếng khóc tê tâm liệt phế (đau lòng xé gan) kia vẫn còn tiếp tục, hẳn là âm thanh của nữ nhân tối hôm qua vào ở sát vách
Nàng nhìn Lục Viễn Xuyên đang ngồi một bên, hồ nghi hỏi: "Chuyện gì xảy ra
"Hẳn là không thấy đứa bé
Lục Viễn Xuyên chau mày, sắc mặt cũng có chút khó coi
Tối hôm qua hắn không ngủ, nhưng vẫn luôn canh giữ ở bên cạnh đám trẻ, thêm nữa hắn kéo màn giường bên này lên, cũng không biết tình huống bên ngoài
Tối qua hắn có nghe thấy động tĩnh, lúc đó hắn không để ý, chỉ cho là người nhà giường sát vách tới chăm sóc
Không ngờ đứa bé giường sát vách lại bị người trộm đi
"Cái gì
Không thấy đứa bé
Khương Tảo Tảo cảm thấy khiếp sợ, nhìn mấy đứa bé bên cạnh, trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ sợ hãi
"Đừng sợ, có ta ở đây, ta sẽ trông chừng con của chúng ta
Lục Viễn Xuyên kéo nàng vào trong ngực, an ủi
Khương Tảo Tảo nắm chặt tay hắn, cố gắng đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, nhưng vẻ hoảng sợ trên mặt vẫn không hề lui tán
"Chúng ta lát nữa liền xuất viện đi, ta sợ hãi
Nàng không ngờ rằng, ở bệnh viện mà còn có trẻ con bị trộm, còn tốt tối hôm qua bên cạnh nàng có Lục Viễn Xuyên, nếu không


Hậu quả nàng không dám tưởng tượng
"Nhưng bác sĩ nói, thân thể của ngươi còn chưa khôi phục, muốn nằm viện một ngày quan sát
Lục Viễn Xuyên có chút lo lắng cho thân thể của cô vợ trẻ
"Ta không sao, thân thể của ta tốt hơn nhiều, Lục Viễn Xuyên chúng ta trở về đi, ta sợ hãi
Nàng thực sự rất sợ, xảy ra chuyện như vậy, nàng khẳng định không dám ở lại bệnh viện nữa
"Được, được, được, đợi mẹ bọn họ chạy tới, ta đi hỏi bác sĩ một chút, bác sĩ nói được, chúng ta liền trở về có được không
Đúng lúc này, trong phòng bệnh đột nhiên có rất nhiều người xông vào, có bác sĩ, còn có người nhà của nữ nhân kia
Vừa vào đã ồn ào la hét trách móc, ba đứa trẻ nhà bọn họ đều bị đánh thức
Bắt đầu khóc lên, Lục Viễn Xuyên cùng Tảo Tảo vội vàng dỗ dành bọn chúng
Có lẽ có người nghe thấy tiếng trẻ con khóc, trực tiếp đi tới, từng cái kéo màn giường của bọn họ ra
Nhìn thấy chỗ này của bọn họ có ba đứa nhỏ, con mắt lập tức sáng lên, hướng ra ngoài hô: "Đứa bé ở đây
Sau đó lại mắng Lục Viễn Xuyên: "Tốt, các ngươi đúng là bọn buôn người, mau đem con của con gái ta trả lại cho chúng ta
Nói xong đại mụ kia vén tay áo lên, muốn tới cướp đứa bé
Lục Viễn Xuyên nghe nàng nói năng lung tung, rất bất mãn, thấy nàng còn muốn tới đây cướp con của hắn, không nói hai lời, lập tức nhấc chân, đạp người ra ngoài
Đại mụ kia bị đạp, đau kêu thành tiếng, cả người trực tiếp ngã xuống đất, đầu còn đập mạnh vào lan can giường bệnh đối diện, đau đớn kêu lớn hơn
Nằm trên mặt đất không dậy nổi, che chỗ bị đập, không ngừng kêu rên: "Ai u, g·i·ế·t người, cứu mạng, bọn buôn người trộm con của con gái ta, bây giờ còn muốn g·i·ế·t người, cứu mạng a


Khương Tảo Tảo nghe đại mụ kia ở đó kêu rên, nhất là những lời kia, khiến nàng tức giận mặt đỏ bừng, cả giận nói: "Ai là bọn buôn người, con gái của ngươi không thấy đứa bé, ngươi liền muốn đến cướp con của ta, ngươi có tin ta lập tức báo công an không
Đại mụ kia không phải là người phân biệt phải trái, không khác gì bà bà của nữ nhân ngày hôm qua
Thậm chí còn vô liêm sỉ hơn, ngồi dưới đất liền bắt đầu giở trò, "Tốt, báo công an thì báo công an, các ngươi trộm cháu ngoại của ta, nên bắt các ngươi lại
Lúc này bác sĩ đi lên, muốn đỡ đại mụ kia dậy, nhưng bác gái c·h·ế·t sống không dậy nổi, nhất định bọn hắn phải trả cháu ngoại cho nàng ta
"Bác sĩ, làm phiền anh bảo người đi báo công an, con của bọn họ không thấy, lại muốn tới cướp con của ta, ta thấy nàng ta mới là bọn buôn người
Khương Tảo Tảo biết, đối với người không biết xấu hổ, căn bản không cần nói đạo lý, trực tiếp báo công an càng bớt việc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.