Tận Cùng Của Sợ Hãi [Vô Hạn]

Chương 38: Chương 38




Lời nàng còn chưa dứt, vội vàng đưa tay vồ lấy hộp bánh bích quy trong tay Quan Yếm
Không đợi hai người kịp ngăn cản, nàng đã trực tiếp nhét một miếng bánh bích quy mốc meo vào miệng
Quan Yếm vội nói: “Đừng ăn, thật sự có độc đấy!” Ngay lúc nàng đang nói chuyện, đối phương đã nhanh chóng nhai nuốt mấy lần, một ngụm liền nuốt xuống
Người phụ nữ nghiến răng nghiến lợi nói: “Thế nào
Bây giờ tin ta rồi chứ
Dù có bị tiêu chảy lão nương cũng chịu, các ngươi mau lên nói với tên khốn nạn kia, lão nương gặp hắn một lần sẽ mắng hắn một lần
Nguyền rủa cái thứ chó chết chuyên quấy nhiễu dân chúng như hắn không được chết tử tế!” Thấy vậy, hai người đều sửng sốt
Quan Yếm xoa xoa chóp mũi, nói: “Cái kia, chúng ta có thể vào ngồi một lát không
Ta muốn nghe ngươi kể tên vương bát đản trên lầu còn làm chuyện xấu gì nữa.” Người phụ nữ dường như rất hài lòng với ba chữ “Vương Bát Đản”, nhướn mày, nghiêng người né sang một bên mời hai người vào nhà
Sau đó mười mấy phút, bọn họ liền nghe nàng liên tục không ngừng mà “đậu đen rau muống” mắng chửi người đàn ông phòng 302, giữa chừng không ngừng nghỉ một khắc nào
Đột nhiên, người phụ nữ “ách” một tiếng, hai mắt đột nhiên trợn trừng
Khoảnh khắc sau, một vệt máu đỏ sẫm tràn ra từ khóe miệng nàng
Nàng kinh ngạc há hốc miệng, đau đớn ôm bụng, thay đổi thái độ bạo mạnh ban nãy, đứt quãng nói: “Ta..
Nó thật..
có..
độc sao?” Dứt lời, thân thể nàng bắt đầu run rẩy kịch liệt, cả người như bị rút hết xương cốt, từ từ tuột xuống khỏi ghế sô pha
Quan Yếm và Long Ân một người một bên đỡ lấy nàng, trơ mắt nhìn nàng từng chút một mất đi sự sống
Người phụ nữ có khả năng nhất là hung phạm này, đã dùng sinh mạng để tẩy thoát hiềm nghi cho chính mình
“Nếu như manh mối bánh bích quy này không sai,” Long Ân có chút không dám tin, “Không phải nàng..
Vậy còn có thể là ai?”
Chương 21: Nửa tháng Bảy
Khi bước ra khỏi phòng 202, trời đã tối sầm đi không ít, phòng 204 bên cạnh tản ra một mùi hương đồ ăn thường ngày, làm cho hai người đi ngang qua thèm thuồng nhỏ dãi
Quan Yếm dừng bước trước cửa: “Trần Yến và bọn họ đại khái còn chưa về, ta lo lắng lát nữa lại bỏ lỡ giờ cơm của nhà họ, chi bằng trước hết gõ cửa thử xem sao?” Long Ân: “Hay là mang theo số đồ ăn vặt còn lại?”
“Được, ta đi cho.” Nàng nói xong liền đi xuống lầu, xuống đến bậc thang cuối cùng, rẽ qua góc tường, khoảnh khắc sau, nhìn thấy trong hành lang một bóng người gầy lùn
Trong hành lang mờ ảo đến có chút mơ hồ, hắn đứng đó như một con rối, thân ảnh bị tia sáng từ cửa lớn chiếu vào kéo dài thật dài, bóng dáng trên mặt đất giương nanh múa vuốt
Mặc dù không nhìn rõ hình dạng của hắn, nhưng loại hình thể này ở đây chỉ có một người —— chủ nhà đã chết
Quan Yếm bình tĩnh lướt mắt qua người hắn, lập tức như không nhìn thấy mà đẩy cửa vào
Số đồ ăn vặt còn lại đều ở trên bàn phòng khách, nàng cầm xong quay người đi ra ngoài, lại phát hiện..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chủ nhà vậy mà lại chặn ở cửa ra vào
Ánh mắt hắn so với trước đó lồi ra rất nhiều, giống mắt ếch mà nâng lên, quá nhiều tròng trắng mắt cùng đồng tử co lại làm khuôn mặt kia nhìn vừa quỷ dị vừa có chút buồn cười
Quan Yếm nhìn thẳng vào mắt hắn, cong lên một nụ cười bình tĩnh: “Chủ nhà
Có chuyện gì không?”
Hắn tròng mắt lồi ra chuyển động qua lại một chút, từ từ chậm rãi nói: “Nửa tháng bảy..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đốt vàng mã cẩn thận một chút, đừng có đốt cháy cả nhà...” Quan Yếm gật đầu: “Ngươi yên tâm, chúng ta nhất định sẽ coi chừng, ngươi thật đúng là một chủ nhà tốt tận chức tận trách đó.” Người đã chết rồi, còn lo lắng nhà bị đốt
Hắn không nói gì thêm, xoay người từng bước một đi ra
Chờ một lát, Quan Yếm mới đi ra ngoài, bên ngoài đã không còn bóng dáng đối phương
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Long Ân thấy nàng đi lên, nghi ngờ nói: “Sao đi lâu vậy, có chuyện gì sao?” Quan Yếm: “Cũng không có gì, chỉ là nhìn thấy chủ nhà...” Lời nàng còn chưa dứt, đột nhiên nhíu mày
Long Ân vội vàng hỏi: “Chủ nhà thế nào?”
“Ta nhìn thấy chủ nhà, hắn nhắc nhở ta đốt vàng mã đừng có đốt cháy cả nhà.” Quan Yếm nói: “Ta bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề —— nếu Phì Trạch và chủ nhà sau khi chết còn xuất hiện với hình dáng con người, vậy tại sao chúng ta từ trước tới nay chưa từng gặp qua Cừu Nhã Như?” Từ lúc mới bắt đầu chỉ là một đám tóc, càng về sau Trần Yến nhìn thấy bóng người màu đen, rồi đến quỷ nhập vào người đưa ra yêu cầu..
Cừu Nhã Như từ đầu đến cuối không xuất hiện với dáng vẻ con người
Mà cái Phì Trạch đã chết nửa năm kia, bọn họ thậm chí còn không nhìn ra hắn không phải người
Long Ân vỗ đầu: “Ngươi nói thế quả thật đúng!” Quan Yếm nói: “Không nói đến cái này nữa, chúng ta gõ cửa đi.” Ngay lúc bọn họ đang nói chuyện, trong phòng 204 vẫn có tiếng động vọng ra, mặc dù nghe không rõ ràng, nhưng quả thật có một nam một nữ
Long Ân gõ cửa, rất nhanh liền có người đi tới
“Cạch” một tiếng, cửa phòng mở ra hơn phân nửa, phía sau cánh cửa là một người phụ nữ xa lạ
Nàng cảnh giác đánh giá hai người, cho đến khi ánh mắt rơi vào số đồ ăn vặt trong tay Quan Yếm, sắc mặt mới hòa hoãn không ít, mở miệng nói: “Ôi, các ngươi chính là những vị khách trọ đã cho con trai ta không ít kẹo phải không
Thật sự là cảm ơn các ngươi, đứa nhỏ nhà ta bình thường cứ chạy đi chạy lại trong nhà, không làm phiền các ngươi chứ?”
“Không có không có,” Long Ân cười ha hả nói: “Chào cô, chúng tôi lên đây là có chút chuyện muốn hỏi thăm các cô, không biết có tiện không?” Hắn nói xong Quan Yếm liền đưa đồ ăn vặt tới
Người phụ nữ nhận lấy đồ vật, quay đầu quát lên: “Lạc Lạc, mau tới đây cảm ơn ca ca tỷ tỷ!” Tiểu nam hài “nga” một tiếng, “cộc cộc cộc” chạy tới, vui vẻ lại lễ phép nói lời cảm ơn —— hoàn toàn khác biệt với hai lần trước
“Chuyện gì vậy?” Trong phòng truyền đến một tiếng hỏi thăm của đàn ông trung niên
Quan Yếm và Long Ân đứng bên ngoài không nhìn thấy người, nhưng ít ra có thể qua đó xác định cặp vợ chồng này quả nhiên chỉ xuất hiện vào giờ cơm
Người phụ nữ cười nói: “Các ngươi hỏi đi, chỉ cần chúng tôi biết nhất định sẽ nói.”
Quan Yếm hỏi: “Các cô có biết chủ nhà đã chết không?” Nàng sững sờ: “Cái gì
Lão sắc quỷ đó chết rồi sao
Hừ, thật đáng đời!”
“Chúng tôi đã phát hiện một cuốn sổ sách trong nhà chủ nhà, nhà các cô nửa năm qua có phải đều không nộp tiền thuê không
Ta có thể hỏi một chút tại sao không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.