[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Văn Trọng lắc đầu: “Ta xem không ít phim kinh dị, nhưng cho tới bây giờ chưa thấy qua loại quỷ này!” Trọng Minh thở hổn hển, nói: “Tiến vào trước đó hệ thống cũng đã nói, nơi đây là tận thế, mặc kệ là thiên tai hay là nhân họa, nhiều nhất là xuất hiện giống loài biến dị, làm sao có thể có quỷ đâu?” Vậy thì vừa rồi tấm mặt người to lớn kia, chính là một trong những giống loài biến dị
Tần Diệc lúc đầu muốn nói câu này, có thể nàng vừa mới hé miệng, liền kinh hãi đến mức không phát ra được thanh âm nào
Lúc này, nàng tựa vào bức tường cạnh cửa, đang đối mặt với chính là ô cửa sổ ngay phía trước
“Thế nào?” Văn Trọng thấy nàng thần sắc quái dị, bèn hỏi một câu
Nàng run rẩy vươn tay ra, hướng cửa sổ chỉ vào
Ngoài cửa sổ ánh sáng tốt hơn trong phòng một chút, bởi vậy mặc dù cách một đoạn khoảng cách, nhưng bọn họ vẫn nhìn rõ – Một tấm mặt người trắng bệch to lớn, đang dán chặt bên ngoài cánh cửa sổ kia
Cái miệng rộng hơn một người bị rách đến tận mang tai, để lộ ra hàm răng đen như mực bên trong…
“Quỷ a a a a a!” Hồ Lai phát ra một tiếng kêu sợ hãi, gần như lập tức liền trốn sau lưng Văn Trọng
Trọng Minh không hề động, nhưng hắn chỉ đơn thuần là vì bị dọa đến mức không thể động đậy nữa
Tần Diệc siết chặt con dao nhọn trong tay, dùng sức nhéo mạnh mình một cái, giọng nói khó nén sự run rẩy: “Đừng, đừng sợ, nó nếu đến, liền đâm vào mắt nó!”
“Nói, nói thì dễ dàng!” Hồ Lai nói chuyện cũng lắp bắp: “Đều đừng giấu giếm, kỹ năng của các ngươi còn chưa dùng đâu!”
Trọng Minh rốt cục nhúc nhích, hướng phía cửa phòng di chuyển, vừa nói: “Kỹ năng của ta là khiến người khác trong vòng năm phút sau đó nhất định phải nói thật, ngươi chắc chắn muốn ta dùng kỹ năng đó sao?”
“Nói cái rắm nói thật a!” Hồ Lai hai tay đã nhanh xé nát quần áo của Văn Trọng, khóc không ra nước mắt nói: “Cái gì phá kỹ năng của ngươi a!”
Văn Trọng dùng sức giật tay hắn xuống, nói: “Giống như Tiểu Diệc nói, nó nếu đến, trước hết hãy đâm vào mắt nó
Thật ra, cũng không đáng sợ như vậy, chẳng qua chỉ là một tấm mặt to hơn người bình thường một chút thôi…”
“Đánh rắm
Đây là lớn hơn một chút sao!” Giọng Hồ Lai nghe sắp khóc
Văn Trọng thở dài nói: “Ngươi cái đại trượng phu làm sao nhát gan như vậy?”
“Lão tử là thiếu nữ hệ manh!” Bởi vì sợ hãi, hắn ngay cả mặt cũng không thèm che
Hắn dám một mình cùng mấy chục người kéo bè kéo lũ đánh nhau, nhưng hắn lại sợ quỷ
Từ nhỏ đã sợ, hắn có biện pháp nào
Tần Diệc nghe cuộc đối thoại của bọn họ, nỗi sợ hãi trong lòng như kỳ tích giảm đi rất nhiều, thậm chí còn hơi muốn cười
Nàng đứng dậy, kéo Trọng Minh cùng đi đến chỗ Văn Trọng, trầm giọng nói: “Chúng ta bốn người đứng chung một chỗ…”
“Chẳng lẽ nó nuốt chửng cả cái chỗ này sao?” Hồ Lai hỏi
Tần Diệc thật sự muốn khâu miệng hắn lại
Nàng đang định nói chuyện, lại nghe thấy cửa phòng truyền đến một trận vang động, tựa hồ có thứ gì đang ở bên ngoài dùng sức muốn đẩy cửa ra
“Ngọa tào, chẳng lẽ cái kia ở bên ngoài cửa sổ không phải cái vừa rồi ở trên bậc thang đó sao?!” Hồ Lai một tay bắt lấy Văn Trọng, tay kia đưa qua muốn bắt Tần Diệc
Tần Diệc kịp thời lách mình tránh ra, cắn răng nói: “Đã như thế này rồi, sợ cũng vô dụng, liều mạng đi!” Nàng vừa dứt lời, cửa phòng đã bị đẩy ra
Dưới đáy ghế sô pha ma sát, phát ra tiếng vang nặng nề
Mặt người to lớn, theo cửa phòng mở ra mà dần dần lộ ra, điều đầu tiên khiến người ta chú ý tới, vẫn là cặp mắt đen như lỗ trống kia
Tần Diệc cảm giác được, những người đứng cạnh đều đang run rẩy, một lát sau nàng mới phát giác, chính nàng cũng đang run
Sau đó, mặt người kia bị cửa phòng kẹp lại
Bốn người một trận trầm mặc, Tần Diệc nói: “Cái kia, cửa sổ hình như cũng đang đối mặt với cái mặt to đó.”
Hồ Lai rốt cục tỉnh táo lại: “Nói như vậy, chúng ta an toàn rồi?”
“Có lẽ vậy…” Trọng Minh thở phào một hơi dài, lòng còn sợ hãi
Văn Trọng thu dao vào, lấy ra một ngọn nến châm lửa, nói: “Tiểu Diệc, ngươi đi cùng ta, chúng ta xem con quái vật này rốt cuộc có phải là quỷ hay không.”
Tần Diệc thầm nghĩ, bày đặt hai đại nam nhân, thế mà lại đến phiên nàng đi
Quay đầu nhìn lại dáng vẻ của hai nam nhân kia, nàng đành phải theo Văn Trọng
Theo hai người tới gần, khuôn mặt to lớn ở cửa há to miệng, hai cái đùi treo lủng lẳng bên miệng lúc trước theo “đùng đùng” hai tiếng rơi xuống đất
Cuối cùng, xương cốt đã bị cắn nát thành cặn bã
Tần Diệc khẩn trương nuốt nước bọt
Văn Trọng đi phía trước, vươn tay đưa ngọn nến lại gần nó một chút
Ánh lửa mờ nhạt của ngọn nến chiếu lên mặt nó, lại phản xạ ra một chút ánh sáng, chiếu lên khuôn mặt trơn nhẵn trong suốt của nó, tựa như quả trứng gà lột vỏ trắng bóc vẽ thêm mắt và miệng vậy – Tần Diệc cảm thấy, nàng cũng không còn muốn ăn trứng gà nữa
“Ngửi thấy không, một mùi tanh cá.” Văn Trọng nhìn chằm chằm khuôn mặt khổng lồ, vừa nói, vừa từ cạnh cửa cầm lấy cây chổi, chọc chọc lên khuôn mặt to lớn kia
Khuôn mặt khổng lồ không có bất kỳ ý muốn lùi lại, ngược lại còn không ngừng chen vào trong phòng, làm cho mắt và miệng trên mặt đều bị chen lấn biến dạng
Tần Diệc cũng là cho tới bây giờ mới phát hiện nó có một mùi tanh cá, mùi vị đó cũng không nhạt, chỉ bởi vì lúc trước bọn họ thực sự bị dọa đến không nhẹ, ai cũng không chú ý tới chuyện này
Khuôn mặt khổng lồ vẫn tiếp tục chen vào trong
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hồ Lai “a” một tiếng, giọng nói lập tức tràn đầy hùng hậu lực lượng: “Nguyên lai không phải quỷ a, quản cái rắm
Đều tránh ra, ta một đao giết chết nó, cũng dám hù dọa ta!” Hắn vừa nói vừa cầm lấy dao phay đi tới, vẻ mặt sát khí khác hẳn lúc trước
Tần Diệc xa xa lùi ra, miễn cho chốc lát máu tươi văng lên người
Hồ Lai nhấc dao phay, hung hăng một đao chém xuống
“Phốc” một tiếng, dao phay theo tiếng chém vào thịt, lún sâu vào khuôn mặt lớn!
