Tận Thế Luân Hồi

Chương 20: Chương 20




Mà sau lưng nàng, chợt truyền đến một tiếng “Đùng”
Tần Diệc giật mình, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hồ Lai ngượng ngùng gãi đầu nói: “Không đứng vững, suýt nữa ngã.” “……” Dù có ẩn tàng cũng chẳng còn ý nghĩa, Tần Diệc khẽ ho một tiếng, quay đầu nhìn về phía cửa ra vào, đang định mở miệng nói chuyện, lại nghe thấy tiếng nói chuyện truyền đến từ ngoài cửa
“Bên trong có người đúng không
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chớ căng thẳng, ta chỉ có một mình
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chúng ta có thể nói chuyện không?” Giọng của hắn nghe rất trong trẻo, lại mang theo chút yếu ớt
Hồ Lai không nói gì, quay đầu nhìn Tần Diệc, rõ ràng đang chờ nàng quyết định
Tần Diệc nghĩ nghĩ, nói lớn qua cánh cửa: “Ngươi là ai, vì sao bây giờ còn ở nơi này?” Theo lời của người đàn ông nhỏ thó trước đó, cư dân của tòa nhà này là những người được cứu viện sớm nhất, người này hẳn không phải dân bản địa
Không biết có phải vì nghe thấy giọng nữ mà người kia dường như sửng sốt một lúc, rồi mới lên tiếng: “Ta tên Doãn Trạch, còn về việc tại sao ở đây… Ta muốn hỏi các ngươi một vấn đề trước.” Hồ Lai nhíu mày, nói: “Làm gì mà lề mề chậm chạp, có chuyện nói thẳng, có vấn đề trực tiếp hỏi!” Người bên ngoài “A” một tiếng, vội vàng nói: “Ta muốn hỏi các ngươi, có biết một trò chơi tên là «Mạt Nhật Luân Hồi» không?” “Ngươi làm sao lại biết cái này?” Tần Diệc vô cùng kinh ngạc, buột miệng thốt ra
Người kia dừng lại một chút, thở hắt ra một hơi nặng nề, ngữ khí nghe có vẻ buông lỏng hơn mấy phần: “Nói như vậy, các ngươi cũng là?” Hồ Lai kinh ngạc há hốc miệng, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Điều đó không thể nào, chúng ta mấy người không phải đều bị truyền tống đến một căn phòng sao
Làm sao có thể còn có người khác?” “Các ngươi còn có những người khác sao?” Người kia nghi ngờ hỏi
Tần Diệc không trả lời, hỏi ngược lại: “Bên ngươi là chuyện gì xảy ra, nói nghe một chút.” Người kia lên tiếng, nói: “Trước đây không lâu, bên chúng ta xuất hiện khủng hoảng khô hạn, rất nhiều người đều bị nóng chết khát, ta mang theo người trong nhà một đường tìm nguồn nước, cho đến khi đi đến bên bờ Hoàng Hà, bỗng nhiên xuất hiện một giọng nữ nói ta đã thông qua đăng ký, có thể lựa chọn tham gia trò chơi này, sau đó… ta nhận được nhiệm vụ tân thủ, liền đến nơi này.” Tần Diệc và Hồ Lai liếc nhau, tiếp tục hỏi: “Ngươi đến khi nào
Cùng ngươi những người khác đâu?” “Chừng năm sáu ngày gì đó, thời gian ở đây ta không rõ lắm
Nơi ta xuất hiện là sân thượng, chỉ có một mình ta, nhưng đến ngày thứ hai ở đây ta lại thật sự gặp được một người đàn ông, vốn dĩ ta nghĩ mọi người gặp phải đều như vậy, không ngờ hắn nói đến tận thế tai nạn hoàn toàn khác với những gì ta đã trải qua ―― các ngươi thì sao?” Năm sáu ngày ư
Vậy không phải cùng ngày với Tần Diệc và những người khác sao
Cùng ngày đến, lại được truyền tống đến những nơi khác nhau
“Chúng ta cùng ngươi trải qua cũng không giống nhau.” Tần Diệc trả lời đơn giản một câu, lại hỏi: “Người đàn ông ngươi gặp phải đâu?” “Chậc, cái tên đó, nếu để ta gặp lại hắn ta nhất định giết hắn
Các ngươi cũng phải cẩn thận, tên đó vóc dáng không cao, dáng người nhỏ thó, nhưng lòng dạ lại đủ hung ác!” Hồ Lai kinh ngạc trợn mắt, thấp giọng hỏi Tần Diệc: “Có phải là tên bị Trần Sơn giết không?” Tần Diệc nói: “Có khả năng này.” Nói xong, trong lòng nàng có chút trầm xuống
Nếu quả thật là người đó, vậy người đó cũng là người chơi, mà không phải NPC trong miệng Trần Sơn
Nói cách khác, người mà Trần Sơn giết, là con người thật sự tồn tại
Ngoài cửa, người đàn ông tiếp tục nói: “Lúc đó ta và hắn quyết định cùng nhau hành động, chúng ta trong tòa nhà đó gặp hai con ngư quái, đều là ta phụ trách giải quyết
Tìm được những đồ ăn đó cũng đều đặt chung một chỗ cùng nhau dùng bữa, không ngờ, hắn vậy mà giữa đêm, thừa lúc ta ngủ muốn giết ta!” “May mà ta kịp thời tỉnh lại, chỉ là trên bụng bị hắn đâm một nhát, nhưng không làm tổn thương nội tạng
Nhưng sau khi bị thương ta chắc chắn là đánh không lại hắn, chỉ có thể đào mệnh
Vừa vặn lúc đó chúng ta chỉ ở lầu sáu, ta liền từ cửa sổ lộn ra ngoài, rơi xuống trong nước, sau này hắn đi đâu ta cũng không biết.” Tuy nói là lầu sáu, nhưng phía dưới ba bốn tầng độ cao đều bị nước nhấn chìm, nhảy xuống lại không có vấn đề gì lớn, nhưng, đây không phải nước bình thường, trong nước này có ngư quái
Hồ Lai liền hỏi: “Vậy ngươi bị thương lại rơi vào trong nước, chẳng lẽ không gặp phải những quái vật đó, mà còn có thể sống đến hiện tại sao?” Người kia thở dài, cười khổ nói: “Nếu các ngươi có thể nhìn thấy bộ dáng của ta bây giờ, sẽ không hỏi như vậy.” Hồ Lai nhìn về phía Tần Diệc, Tần Diệc xiết chặt dao nhọn đi tới cửa, dán tường mà đứng, cẩn thận xuyên qua khe cửa nhìn ra ngoài
Ánh sáng mờ tối không đủ để nàng thấy rõ khuôn mặt của người kia ngoài cửa, nhưng lại có thể khiến nàng thấy rõ ngoài cửa xác thực chỉ có một mình hắn
Nàng quay đầu nhìn Hồ Lai gật đầu, Hồ Lai liền đi tới xê dịch bàn trà về phía sau
Tần Diệc nắm chốt cửa, đứng phía sau cửa, từ từ kéo cửa phòng ra
Mà Hồ Lai đã cầm chiếc đèn pin gần hết điện, chiếu về phía ngoài cửa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ngoài cửa, là một huyết nhân
------------
Chương 14: Vảy cá
“Lạch cạch” một tiếng, chiếc đèn pin trong tay Hồ Lai rơi xuống đất, lăn lông lốc vài vòng rồi mới dừng lại
Ánh sáng yếu ớt vừa vặn chiếu vào chân của hắn, huyết nhục đỏ tươi dưới ánh sáng lộ ra đặc biệt rõ ràng
Sửng sốt một trận, Hồ Lai “A” một tiếng kêu to, lập tức trốn đến phía sau Tần Diệc, trong miệng hô lớn: “Quỷ
Có quỷ kìa!” Tần Diệc bất động đứng tại chỗ, nắm chuôi đao trong lòng bàn tay thấm ra một chút mồ hôi, hai mắt không hề chớp mà nhìn chằm chằm vào người đầy máu đó
Hắn chỉ có khuôn mặt coi như lành lặn, trừ bên hông quấn vải ra, những bộ phận lộ ra khác đều là huyết nhục màu đỏ, rất ít phần da còn lại cũng bị máu nhuộm thành màu đỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.