Chương 61: Ánh sáng chính đạo, chiếu rọi mặt đất Bị ảnh hưởng bởi tiếng nhạc của Mộc Vân, một phần Lục Nô từ hai bên phòng ốc phá cửa sổ xông ra, miệng phát ra tiếng gầm gừ khàn đặc khó nghe, giương nanh múa vuốt lao về phía chiếc xe việt dã màu đen
“Lão công, đằng sau có rất nhiều Lục Nô đuổi theo, phải làm sao?” Sở An Điềm và Khả Khả ngừng chơi đùa, quay đầu nhìn lại, liền thấy đám quái vật da xanh biếc kia đang điên cuồng đuổi theo chiếc xe việt dã, trong miệng không ngừng phát ra tiếng gầm gừ đe dọa
“Chớ hoảng sợ, ta thế nhưng là lão tài xế.” Mộc Vân bình tĩnh trả lời
Chiếc xe chậm rãi đi về phía trước, còn những Lục Nô kia thì như chó dại cắn mãi không buông
Hắn không nhanh không chậm lái xe, tiếng nhạc trong xe vặn to nhất, bắt đầu không ngừng thu hút các Lục Nô đã biến dị xung quanh
Chẳng mấy chốc, phía trước chính là trung tâm thể dục, nơi quân đội Dương Thần đóng quân
Dương Thần
Hôm nay trước hết để ngươi hiểu một chút, cái gì
Là tinh cầu vui vẻ… Lầm, là sự hiểm ác của tận thế
Mộc Vân nhếch miệng nở một nụ cười lạnh
Chiếc xe chậm rãi tiến gần trung tâm thể dục, những đám Lục Nô đáng tởm kia ngoe nguẩy những sợi dây leo trên thân, liều mình lao về phía trước, ý đồ quấn lấy chiếc xe việt dã
Mộc Vân khống chế tốc độ xe vừa vặn, giữ khoảng cách với Lục Nô phía sau ít nhất năm mét, chiều dài dây leo của bọn chúng căn bản không thể chạm tới thân xe
…… Hình ảnh chuyển đến trung tâm thể dục
Cây xanh xung quanh đã bị binh lính dọn dẹp sạch sẽ vào ban ngày, mặt đất gọn gàng, rất thích hợp để đua xe
Cửa chính của trung tâm thể dục rất rộng lớn, nhưng bây giờ đã bị hàng rào sắt chặn lại, chỉ có một cánh cửa nhỏ có thể đi qua
Một hàng binh sĩ trang bị đầy đủ súng ống đứng lặng ngoài cửa, ánh mắt nghiêm túc nhìn chăm chú bốn phía
Đột nhiên, một tiếng ồn ào từ đằng xa truyền đến
【 A —— 】 【 Vui vẻ chiêng trống ~ gõ ra mỗi năm vui mừng ~ 】 【 Vũ điệu đẹp mắt ~ đưa tới mỗi ngày vui mừng ~~ 】 【 …… 】 Các binh sĩ nhìn nhau
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đêm hôm khuya khoắt như thế này
Người trong thành thật là biết chơi đùa
Tuy nhiên, bọn họ vẫn rất thích nghe bài hát này, bởi vì có thể khiến bọn họ cảm thấy sung sướng một cách khó hiểu
Mộc Vân nhàn nhã lái ô tô một đường thông suốt, khi nhìn thấy cửa chính trung tâm thể dục, hắn trực tiếp nhấn chân ga kéo tốc độ lên 180 cây số mỗi giờ
Những binh sĩ đứng gác chỉ kịp ngây người chớp mắt, ô tô đã biến mất trong tầm mắt, để lại một chuỗi khói bụi
Ngay lập tức, âm nhạc ngừng bặt
Báo hiệu ngày tốt lành của đội quân Dương Thần này đã kết thúc
Ngay lúc các binh lính không hiểu tại sao âm nhạc đột nhiên gián đoạn, bên tai truyền đến tiếng “oành oành” ầm ĩ, mượn ánh đèn đường yếu ớt, bọn họ quay đầu nhìn lại
“Ôi a!!” “Gầm ——” Con đường vốn trống rỗng giờ phút này chật ních những quái vật xanh biếc, lít nha lít nhít, vung những sợi dây leo đánh về phía bọn họ
Các binh sĩ lập tức ngơ ngác
“Ngọa tào, cái quỷ gì?” “Là quái vật!
Nhanh đi mời đoàn trưởng!” “Thao mẹ nó, nhanh nổ súng…” Các binh sĩ nhao nhao cầm vũ khí tấn công những Lục Nô trên đường phố
“Đột đột đột ——” “Phốc phốc phốc ——” Đạn như mưa rơi vào những thân Lục Nô kia, nhưng không mang đi sinh mạng của chúng, số lượng dây leo lít nha lít nhít quá nhiều, đạn bị biển xanh biếc này nuốt chửng gần như không còn
Những sợi dây leo này có lực phòng ngự rất cao, hơn nữa lớp ngoài của dây leo được bao phủ bởi một lớp chất lỏng sền sệt, đạn bắn vào sẽ bị dịch nhờn trượt đi, trừ bắn tóe lên vài đóa bọt nước sền sệt ra thì không có bất kỳ tác dụng nào
Cho dù có bắn đứt vài sợi dây leo xanh biếc cũng chẳng làm nên chuyện gì, số lượng Lục Nô quá nhiều, nhìn ra ít nhất có mấy ngàn con
Hơn nữa, theo tiếng súng vang lên, những Lục Nô xung quanh tìm theo âm thanh đang lần lượt chạy đến
Hành động của binh sĩ chọc giận chúng, những quái vật da xanh biếc kia điên cuồng tấn công các binh sĩ
Cảnh tượng khủng bố chưa từng thấy này khiến trong lòng bọn họ hoảng sợ vạn phần, lập tức rối loạn trận cước
“Mau bỏ đi!” “Chạy a!” “Mau tránh vào trong!” Sau một hồi hỗn loạn, những binh lính kia vừa nổ súng vừa rút lui, cho đến khi lùi vào bên trong hàng rào sắt, lúc này mới thở phào một hơi
Những binh lính này mặc dù đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, nhưng gặp phải loại tình huống này, vẫn như cũ luống cuống tay chân, dù sao bọn họ bình thường huấn luyện dù lợi hại hơn nữa cũng chỉ là đối địch với người, đâu đã trải qua cảnh tượng khủng bố và quỷ dị như vậy
“Phanh phanh ——” Tiếng súng vẫn còn tiếp tục, những quái vật da xanh biếc hung hăng va chạm vào hàng rào sắt, nguy cơ vẫn chưa giải trừ
Chỉ thấy rất nhiều Lục Nô dùng dây leo xanh biếc như dây thừng, ôm lấy đỉnh cổng hàng rào sau đó ra sức trèo lên
Cảnh tượng kia trông càng kinh dị
“Đáng chết, bọn chúng bò qua đến!” Các binh sĩ liền nghiêm mặt
Trong đó vài binh sĩ gan lớn lấy lựu đạn ở bên eo ra, sau đó nhắm chuẩn phía sau những Lục Nô kia ném tới
Tiếng nổ vang lên kèm theo ngọn lửa bùng lên, những quái vật da xanh biếc kêu thảm một tiếng, nhao nhao bị nổ thành bột phấn
Mặc dù dây leo của đám Lục Nô rất kiên cố, nhưng sát thương của vụ nổ lựu đạn rất dày đặc, mảnh đạn vỡ vụn trực tiếp xé nát nhục thể Lục Nô bị lộ ra ngoài
Đáng ghét loài người, vậy mà lừa gạt, lại đánh lén
Chúng chủ quan, không tránh né
Người khác thấy có hiệu quả, nhao nhao gỡ lựu đạn bên hông ra, ném về phía sau đám quái vật
“Phanh phanh phanh ——” “Rầm rập ——” Tiếng nổ đinh tai nhức óc liên tiếp vang lên, không biết đã giết chết bao nhiêu Lục Nô, nhưng đối với đội quân xanh biếc ngoài cửa kia mà nói, cũng chẳng ích lợi gì
…… “Hồng hộc ——” Bánh xe ma sát mặt đất, phát ra tiếng kêu chói tai
Mộc Vân đạp phanh, nhìn từ xa, cảnh tượng trước mắt hùng vĩ lạ thường
Con đường kia toàn bộ bị dây leo xanh biếc bao phủ, những quái vật da xanh biếc không ngừng lao tới, lít nha lít nhít, quả thực khiến người ta tê cả da đầu
“Hiệu quả cũng không tệ lắm nhỉ.” Mộc Vân thì thầm, đáy mắt xẹt qua một tia nghiền ngẫm
“Lão công, ngươi có phải hay không cùng bọn hắn có thù oán?” Sở An Điềm không khỏi tò mò hỏi
Cái này cần thù gì oán gì, để Mộc Vân phí hết tâm tư đến điên cuồng trả thù như vậy
Mộc Vân duỗi đầu lưỡi liếm láp cánh môi, nụ cười tà tứ, “đương nhiên là có thù, nhưng ta làm như vậy thực ra là để cứu càng nhiều người.” “A?” Ngoẹo đầu, Sở An Điềm một bộ mờ mịt không hiểu
Mộc Vân cười khẽ, “ngươi nhìn, ta đem những Lục Nô này đều dẫn dụ đến đây giao cho quân đội giải quyết, có phải là đã cứu những quần chúng vô tội vốn sẽ bị Lục Nô giết chết không?” Sở An Điềm trầm mặc nửa ngày, cảm giác như có lý
“Hơn nữa a, ta còn đưa cho quân đội nhiều linh năng tinh hạch như vậy, bọn họ hẳn là phải cảm ơn ta mới đúng.” “…… Là như vậy sao?” Sở An Điềm hiểu hiểu không không gật đầu, nhưng luôn cảm thấy lời này có chút là lạ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mộc Vân một bộ hiên ngang lẫm liệt, dáng vẻ mẫu mực của chúng ta, “ánh sáng chính đạo, lại một lần nữa chiếu rọi trên mặt đất.” “Cữu cữu thật tuyệt, bọn hắn biết nhất định sẽ cảm tạ cữu cữu đấy.” Khả Khả giơ ngón tay cái đáng yêu lên, nũng nịu nói
“Cữu cữu cũng nghĩ vậy.” Vuốt vuốt đầu Khả Khả, Mộc Vân một lần nữa khởi động ô tô, nghênh ngang rời đi.
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]