Tào Tặc

Chương 557: Hạt tương tư




- Cho hắn về Hán thành
Ánh mắt Lã Lam trợn to long lanh nước, nghi hoặc nhìn Tào Bằng
Nàng đứng ở cửa phòng, thấy một thiếu niên đang nằm trong phòng, hai mắt vô thần, tinh thần lộ ra vẻ uể oải
- Trung Nguyên đã không còn là nơi sống yên ổn nữa
Tào Bằng thở dài, hạ giọng nói:
- Đứa nhỏ này cũng là một kẻ đáng thương, sau khi bị người ta lợi dụng thì kết quả biến thành kẻ chết thay
- Chàng nói là tên đấu chó của nhà Hán đấy à
Lã Lam biết Lưu Quang, hơn nữa không xa lạ gì
Năm đó Đổng Trác ở Trường An thường hay đấu chó với Hán đế
Lưu Quang này từng nhiều lần đấu chó với Đổng Trác khiến cho Đổng Trác mất thể diện vài lần
Lúc đó Lã Bố là người hầu cận của Đổng Trác trên cơ bản là không rời một tấc
Lúc đó Điêu Thuyền còn chưa xuất hiện, Vương Doãn cũng chưa có ý định hiến kế liên hoàn
Vì thế nên quan hệ của Đổng Trác và Lã Bố hết sức thân mật
Mỗi lần Lã Bố về nhà đều nói về Lưu Quang, trong lời nói có ý trêu đùa
Cho nên khi Tào Bằng nhắc tới cái tên Lưu Quang thì Lã Lam lập tức gọi ra cái tên hiệu của Lưu Quang năm đó ở Trường An
- Bây giờ không phải là tên Hán đấu chó nữa, mà là Lâm Nghi hầu đại danh đỉnh đỉnh
- Hừ, cũng chỉ là một con chó hầu
Rõ ràng là cảm tình của Lã Lam với Lưu Quang không tốt lắm
Tào Bằng cất bước đi vào phòng
Chu Bất Nghi nghe tiếng bước chân thì quay đầu nhìn lại hắn
- Ngươi là ai
Vẻ mặt y đầy mê muội, ánh măt mơ màng
Ngay từ đầu, Tào Bằng cũng không tin y bị mất hồn
Nhưng sau khi thử lặp lại thì hắn không thể không đối mặt với sự thật này
Thật ra hắn không hề nghĩ tới việc đưa Chu Bất Nghi đi Tam Hàn
Việc hắn xông vào phủ Lâm Nghi hầu chỉ là nhất thời tức giận, không ngờ bị Tào Tháo hiểu lầm, thấy Chu Bất Nghi thật sự bị mất trí nhớ, liền giao cho Cao Thuận
Lúc này Cao Thuận cũng phải bất đắc dĩ lưu lại
Tào Bằng khẽ mỉm cười:
- Ta là ai không quan trọng
Quan trọng là ngươi có biết ngươi là ai không
- Ta
Không ngờ Chu Bất Nghi thốt ra:
- Ta là Tào Bằng
Tào Bằng lập tức quay lại nhìn về phía Lã Lam thì thấy Lã Lam đang cười khanh khách không ngừng
Nói ra thì cũng kỳ lạ
Không ngờ sau khi Chu Bất Nghi tỉnh lại thì y quên rất nhiều chuyện
Y tên quên chính tên mình, xuất thân của mình, cũng quên y từ nơi nào đến, trong nhà có người thân nào
Nhưng hắn lại nhớ rõ cái tên Tào Bằng, thậm chí nghĩ mình chính là Tào Bằng
Theo Hoa Đà đoán thì chắc là trước khi Chu Bất Nghi hôn mê đã nghĩ tới Tào Bằng
Cho nên sau khi cứu y sống lại, theo bản năng y muốn quên đi quá khứ, chỉ nhớ rõ mỗi cái tên Tào Bằng
Nhưng như vậy lại khiến Tào Bằng cảm thấy đau đầu
Lã Lam đi tới bên cạnh giường bệnh, ngồi xuống
Nàng dịu dàng nói:
- Ngươi không phải là Tào Bằng, hắn mới là Tào Bằng
- Vậy ta là ai
Vẻ mặt Chu Bất Nghi ngây ngô khờ dại nhìn Lã Lam:
- Tỷ tỷ, tỷ là ai
- Ta tên là… Lã Tân
- Lã Tân
- Đúng vậy, ngươi cứ gọi ta là Lã Tân, tự Cự Sơn
- Ta gọi tỷ là Lã Tân, Lã Cự Sơn
- Phải
Tào Bằng nghe được mơ hồ, vội vàng kéo Lã Lam sang một bên
- Tiểu quỷ, ngươi làm gì vậy
Lã Lam cười hì hì:
- Không phải chàng nói hắn rất đáng thương sao
Nếu cái gì hắn cũng không nhớ thì hãy để cho hắn làm đệ đệ của thiếp
Thiếp dẫn hắn về Hán thành cũng danh chính ngôn thuận
- Có gì mà đùa chứ
Tào Bằng lập tức căng thẳng
Nếu người này chẳng may không phải thật sự mất trí nhớ, hoặc một ngày nào hắn tỉnh táo lại, dựa vào tài trí của người này thì nói không chừng sẽ mang phiền toái đến cho gia đình của Lã Lam
Tào Bằng lắc đầu, nghiêm mặt nói:
- Ta không đồng ý chuyện này
Thái độ Lã Lam vẫn rất kiên quyết
Nói thật, bỏ đi vẻ kiêu căng của Chu Bất Nghi thì giống như thời sau mà nói, y thuộc loại con trai da trắng mịn màng
Đặc biệt vẻ mặt ngơ ngác và bất lực càng khiến cho con gái nảy sinh tình cảm thương tiếc
Lã Lam là con út, cho nên nàng rất muốn có một đệ đệ
Đáng tiếc, đến bây giờ đệ đệ của nàng vẫn chưa có, lại có một ca ca như hổ rình mồi đối với nàng
Lã Lam không muốn nhắc tới Lã Cát, khinh thường không muốn nhắc đến
Thái độ của nàng hết sức kiên quyết, hy vọng có thể mang Chu Bất Nghi đi
Một đứa nhỏ như vậy, cho dù có thả ra cũng sợ là sớm muộn bị người ta làm hại
Cha mẹ của Chu Bất Nghi phó thác y cho Lưu Tiên
Kết quả là không ngờ là khi Lưu Tiên đến Hứa Đô một chuyến đã bỏ rơi Chu Bất Nghi để đi nhận chức thái thú Võ Lăng
Hai năm nay Chu Bất Nghi hầu như không liên lạc với người nhà y, tình thân với những người trong nhà cũng có thể thấy là rất ít
Một đứa trẻ bị vứt bỏ, ai sẽ để ý chứ
Chỉ sợ vị Lưu hoàng thúc “trạch tâm nhân hậu” kia cũng sẽ không quan tâm đến một người nhỏ nhoi như Chu Bất Nghi
Hứa Đô không chứa y
Kinh Châu cũng không chứa y
Thiên hạ này tuy rằng còn có Cửu Châu to lớn
Nhưng Chu Bất Nghi có thể đi đến chỗ nào
Nghĩ lại cẩn thận thì hình như chỉ có Tam Hàn là có thể đi
Tào Bằng có một cảm giác như bị một tảng đá đập vào ngực mình
Sứ đoàn Lã thị Hán quốc sắp trở về Tam hàn nên Lã Lam cũng nhân cơ hội này rời phủ Phụng Xa Hầu mà trở về nơi dừng chân của sứ đoàn
Trước mắt mà nói, sứ đoàn Lã Hán không bị người ta để ý
Bây giờ tất cả mọi người đang hồi hộp nhìn chằm chằm vào phủ Tư Không để biết xem thái độ của Tào Tháo thế nào
Phủ Phụng Xa Hầu cũng khiến cho mọi người chú ý
Khi Tào Bằng trở về phủ Phụng Xa Hầu thì trời đã khuya
Hắn có phần mệt mỏi, ghìm cương ngựa trước cửa hầu phủ thì thấy Đỗ Kỳ vội vàng chạy đến nhận hàm thiếc và dây cương
-Công tử, có một vị Bộc Dương tiên sinh đã đợi lâu trong phủ
-Bộc Dương tiên sinh
Tào Bằng ngẩn ra rồi vội vàng xuống ngựa
Ở Hứa Đô, người có họ kép Bộc Dương không ít
Nhưng Tào Bằng chỉ có giao tình với một người
Hắn vội vàng đi vào trong phủ rồi vào thẳng thư phòng trong hậu viện
Quả nhiên Bộc Dương Khải đang đọc sách
Hai người Bộc Dương Dật và Lục Mạo thì ngồi hai bên
-Bộc Dương tiên sinh, vì sao lại tới đây
Tào Bằng vội vàng đi vào trong phòng chắp tay thi lễ
Đối với vị lão giả này, Tào Bằng có chút kính trọng
Có lẽ tài học của Bộc Dương Khải cũng không lợi hại như trong lịch sử mọi người biết nhưng ông ta cũng là một phụ tá hàng đầu đi theo Tào Bằng, Đặng Tắc
Sau khi từ Hải Tây trở về, Tào Tháo từng muốn Bộc Dương Khải làm chủ bộ Tư Không
Nhưng Bộc Dương Khải lại cự tuyệt, muốn dạy học ở Thái Học viện
Trong tay không nắm quyền lực nên Bộc Dương Khải sống vô cùng tự tại và phóng khoáng
Dù tuổi đã qua năm mươi nhưng tinh thần vẫn quắc thước
Lão nhân này ngày thường giảng dạy đạo lý thảo luận cùng học sinh hoặc hợp nhóm phụ xướng với các danh sĩ khác
Nếu nhàn rỗi vô sự thì ông lại chạy đi tìm Trương Trọng Cảnh và Hoa Đà, thỉnh giáo đạo dưỡng sinh
Cho nên, đừng nhìn ông hơn năm mươi tuổi nhưng tóc vẫn còn đen, thanh thần quắc lịch, tai không điếc, mắt không hoa, đi bộ cũng rất dẻo dai
Cuộc sống đạm bạc thích hợp với đạo trường sinh
Bộc Dương Khải mỉm cười
-A Phúc, hôm nay ta đến là có việc muốn nhờ
-Mời tiên sinh chỉ bảo
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
-Là như thế này, trước kia ta có nghe được những lời bàn của ngươi ở lầu Dục Tú này nên trong lòng rất tò mò
Ta cả đời du ngoạn ở Trung Nguyên, sự đời cũng có thể cho là biết nhiều
Mà nay ta nghe ngươi nói, không ngờ thiên địa này lại rộng lớn như thế, cho nên có chút dao động
Chỉ có điều, những nơi xa quá, ta sợ là không đi được
Nghĩ rồi lại nghe nói đến nhà Lã thị ở Tam Hàn thì liền băn khoăn
Ta nghĩ là muốn đi Tam Hàn một chút, nhưng lại không có cách nào
Cho nên ta mạo muội đến đây nhờ A Phúc ngươi dẫn giới
Trong thành Hứa Đô, người gọi thẳng Tào Bằng là A Phúc không nhiều lắm
Ngoại trừ người nhà Tào Tháo ra, có lẽ chỉ có Bộc Dương Khải mới có thể tùy ý gọi tên mụ của Tào Bằng như vậy
Luận tuổi, Bộc Dương Khải là trưởng lão
Luận kinh nghiệm thì Bộc Dương Khải là nguyên lão đi theo Tào Bằng sớm nhất
Vì vậy cách xưng hô như vậy không khiến cho Tào Bằng phản cảm mà ngược lại cảm thấy rất thân thiết
Nhưng nếu đổi lại là người khác thì có thể sẽ khiến hắn giận tím mặt rồi cãi nhau với người ta
-Tiên sinh muốn đi Tam Hàn
-Đúng vậy
-Tiên sinh cũng biết là sống ở Tam Hàn rất khổ…
-Có khổ hơn so với thời không có thức ăn ở Trần Lưu không
-Việc này…
-Ha ha, a Phúc, ta đã nghĩ đến việc này
Ta đến cái tuổi này, ở lại Trung Nguyên cũng không có ham muốn mãnh liệt gì
Hơn nữa dưới trướng Tư Không nhân tài đông đúc
Bản lĩnh của ta chỉ dạy người ta đọc sách, tính sổ sách, xem nhà cửa, linh tinh thì còn được
Còn nói làm điều gì to tát thì không có khả năng
Ở Tam Hàn kia hoang dã thì mới cần ta giáo hóa
Nghe nói quốc chủ Lã Hán chính là đại tiểu thư Lã Lam
Năm đó ta ở Hải Tây coi như là cũng có chút giao tình
Nếu ta đi Tam Hàn thì có lẽ đại tiểu thư cũng không để ta phải chịu đói khổ
Tuy nhiên, ta đi Tam Hàn để lại An Nhàn và Tử Chương thì có ít nhiều không an tâm
Năm nay An Nhàn đã hai mươi ba, còn Tử Chương cũng đã hai mươi
Chúng ở trong học viện cũng không phạm lỗi gì
Ta nghe người ta nói, a Phúc ngươi sẽ ra ngoài, không biết ngươi có thể mang bọn chúng đi cùng không
An Nhàn chính là Bộc Dương Dật, con trai của Bộc Dương Khải
Tử Chương là Lục Mạo
Lúc trước y bí mật theo Bộc Dương Dật qua sông trở về Hải Tây rồi sau đó lại theo Bộc Dương Khuê từ Hải Tây đi tới Hứa Đô
Tào Bằng lập tức hiểu rõ
Bộc Dương Khải nói là đi ra ngoài để mở mang kiến thức nhưng rõ ràng là muốn mở tiền đồ cho đứa con
Thực sự xét về mối quan hệ giữa Bộc Dương Khải và Tào Bằng thì việc giới thiệu Bộc Dương Dật và Lục Mạo đi theo không phải là việc khó khăn
Vấn đề là lần này Tào Bằng ra ngoài đã bị khắp nơi chú ý
Chỉ sợ ngay cả Tào Tháo cũng sẽ an bài người bên cạnh hắn
Nếu như vậy thì sợ là Bộc Dương Dật và Lục Mạo sẽ không có ngày được ngẩng đầu
Vừa rồi hắn về đã nói chuyện với Đỗ Kỳ, biết được Tào Bằng đang phiền muộn vì việc đi Tam Hàn làm mưu sĩ
Bộc Dương Khải không phải là người nhanh trí, lại càng không phải là người kỳ mưu quỷ kế chồng chất
Nhưng ông ta lại được một cái là làm việc trầm ổn, có kinh nghiệm cai quản địa phương
Mà bây giờ người ta có câu cửa miệng rằng Hải Tây được như hôm nay là dựa vào công lao của tam kiệt
Đặng Tắc và Tào Bằng không phải tam kiệt, bọn họ là người chủ trì phương hướng chính
Người xử lý công việc tạp vụ hàng ngày chính là ba người Bộ Chất, Đới Càn và Bộc Dương Khải
Hải Tây tam kiệt kia cũng chính là chỉ ba người này
Bây giờ Bộ Chất đã thăng lên chức thái thú Võ Uy, trấn thủ một phương
Năm Kiến An thứ tư, Đới Càn đã chết trận ở huyện Hải Lăng khi Tôn Sách vượt sông đánh Quảng Lăng
Còn lại Bộc Dương Khải ở trường thái học Hứa Đô dạy học
Tính ra thì Tào Bằng nợ Bộc Dương Khải rất nhiều
Bộc Dương Khải đi Tàm Hàn
Tào Bằng không khỏi có chút do dự
Bộc Dương Khải cười nói:
-A Phúc không phải lo lắng, sức khỏe của ta rất tốt
Hơn nữa không phải ta đi một mình
Hai ngày trước Chu Kỳ có tới nhà của ta, cùng ta đàm đạo về Tam Hàn, hắn có vẻ rất thích
Bây giờ hắn ở thư viện Toánh Xuyên, là một nhân tài không được trọng dụng
Cho nên ta đã dự định mời Chu Kỳ đi cùng, chí ít có thể trông nom lẫn nhau
Chu Kỳ là sư đệ của Tào Bằng
Nhưng gã lớn tuổi hơn Tào Bằng nhiều
Gã xuất thân không cao, là người xuất thân miền núi, thậm chí có thể nói là thứ dân nghèo hèn
Nhưng Chu Kỳ thực sự là người có tài học, nhanh trí
Ban đầu vốn là Tào Bằng tính rằng sẽ để Chu Kỳ đi theo mình tới Nam Dương, nhưng lại bị Chu Kỳ từ chối
Có thể thấy được gã không phải là kẻ thấy người sang bắt quàng làm họ mà muốn lấy chính tài học của mình, vật lộn giành lấy công danh lợi lộc
Nhưng vấn đề là với thân phận của Chu Kỳ mà muốn được trọng dụng thì thật là khó khăn
Cho dù là được trọng dụng thì cũng bị người ta gọi là được Tào Bằng chiếu cố
Chu Kỳ là một người khá tự tôn, đương nhiên không nghĩ như vậy
Nếu gã đi Tam Hàn thì hai người Chu Kỳ và Bộc Dương Khải ít nhất có thể tự lập
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
-Nếu là như vậy thì Tào Bằng xin bái tạ
Tào Bằng hít sâu một hơi, chắp tay hướng về Bộc Dương Khải vái chào
Rồi sau đó hắn nhìn qua Bộc Dương Dật và Lục Mạo, cười ha hả nói:
-An Nhàn, Tử Chương, thật không dám dấu diếm, khả năng là ta đây sẽ đi tới quận Nam Dương
Nếu như hai người các ngươi bằng lòng tạm thời ở bên cạnh ta dấn thân, tương lai có cơ hội thì ta sẽ giúp các ngươi mở đường tiến thân
Bộc Dương Dật và Lục Mạo cũng cực kỳ coi trọng việc Bộc Dương Khải tranh thủ cơ hội lần này vì bọn họ
Hai người lập tức cúi người thi lễ:
-Xin nguyện làm chó ngựa đi theo công tử
-Ngày mai ta phải đi tìm Chu Kỳ thương lượng một chút
-Như vậy làm phiền tiên sinh
Tào Bằng tiễn ba người Bộc Dương Khải ra khỏi cửa phủ, gọi Đỗ Kỳ bảo y cầm lệnh bài của chính mình đưa ba người kia về nhà
Dù sao thì Hứa Đô cấm đêm, không có lệnh bài thị bọn họ không thể đi lại trên đường
Còn Tào Bằng thân là dịch quan thừa, phụ trách tiếp đãi đoàn sứ giả của Lã thị Hán quốc lần này
Vì thế hắn giữ lệnh thông hành của phủ Tư Không trong tay, có thể đi lại trên đường sau giờ cấm
Sau khi tiễn ba người Bộc Dương Khải đi thì Tào Bằng quay trở lại thư phòng
Chuyện của Chu Kỳ khiến cho hắn thêm tỉnh ngộ
Học sinh trong thư viện Ngọa Long cốc đều đa số là người miền núi
Cả đời những người này đều rất khó có ngày ngẩng đầu lên
Nếu Chu Kỳ có ý nghĩ như vậy thì những người khác có thể có ý nghĩ như vậy hay không
Học sinh của thư viên Ngọa Long cốc có mấy trăm người
Cho dù là một trăm người chọn lấy một, có thể có một người
Nếu như hắn ở Tam Hàn có được thành công thì chẳng phải là có thể khiến càng nhiều người miền núi có thêm mục tiêu sao
Nghĩ tới đây, Tào Bằng trải một tờ lộc vân tiên ra, viết lại ý tưởng của hắn
Đợi cho đến khi trời sáng, hắn phái người đem bức thư này tới Lục Hồn Sơn, giao cho Hồ Chiêu
Chắc chắn Hồ Chiêu sẽ không phản đối
Mà như vậy chí ít có thể giải quyết vấn đề không đủ nhân sự của Lã Lam
Dù sao thì bây giờ Lã Lam thiếu rất nhiều người giúp đỡ
Giải quyết việc này xong thì cuối cùng Tào Bằng cũng tạm giải quyết xong một tâm sự
Tuy nói vấn đề mưu chủ vẫn không thể giải quyết nhưng mà có thể giải quyết một chút việc khẩn cấp cho Lã Lam
Dưới tay của Lã Lam, những tên tiểu Lại lo việc hàng ngày đều rất thiếu
Đem giải quyết vấn đề này trước thì có thể an tam giải quyết những chính vụ bình thường khác
Ngày một tháng mười một năm Kiến An thứ mười một, sau mười một ngày đoàn sứ giả Lã thị Hán quốc hoàn thành triều cống thì khởi hành rời khỏi Hứa Đô
Bọn họ lặn lội đường xá đi đến Bột Hải trước
Rồi sau đó lên thuyền từ cửa sông Hải Hà ra biển, trở về Hán Thành
Đồng thởi, phủ Tư Không truyền lệnh cho Tào Bằng đảm nhận chức thái thú quận Nam Dương, kiêm đô đốc quân sự
Cùng ngày đó lại phát ra chiếu lệnh phong cho Tào Bằng làm Vũ Đình hầu
Cuối cùng đến tận bây giờ Tào Bằng mới có được một tước vị
Tuy nói rằng Tào Cấp đã là Phụng Xa hầu nhưng dù sao cũng chỉ là một hư chức hầu gia, không có được thực ấp
Nhưng Đình hầu thì lại không giống
Đó là một tước vị đàng hoàng, xứng đáng được hưởng thực ấp bổng lộc, so với chức Phụng Xa hầu thì cấp bậc cao hơn rất nhiều
Tước vị này cũng biểu thị rằng cả nhà Tào Bằng đã được liệt vào hàng hào môn quyền quý
Một nhà có hai hầu không phải là chuyện thường ở Đông Hán
Mặc dù Tào Cấp chỉ có một cái hiệu hầu tượng trưng nhưng chung quy lại vẫn là tước hầu
Vậy Vũ Đình là ở nơi nào
Ngay tại phía bắc của Liêm Bảo, bên cạnh Linh Võ cốc
Vũ Đình là do Tào Bằng lúc trước ở Hà Tây thiết lập, từng trình báo cho Hứa Đô nhưng chưa được phê chuẩn
Vào cuối năm Kiến An thứ mười, Tào Tháo trả Nghiệp Thành lại cho Hứa Đô mới chính thức phê chuẩn Vũ Đình tồn tại
Vũ Đình cũng là một đình thuộc Hà Tây
Tào Bằng được phong chức Vũ Đình hầu khiến cho không ít người phản đối
Ví như những lão thần Hán thất đều dâng thư lên tiếng phản đối
Nói rằng một nhà Tào Bằng có hai hầu là không hợp lễ chế
Hơn nữa tuổi Tào Bằng còn nhỏ, có được tước vị Vũ Đình hầu không khỏi có phần quá đáng
Rất nhiều Hán thất thần từ từ Trường An đi theo Hán Đế về phía đông, còn không có được tước vị đình hầu
Tào Bằng dựa vào cái gì mà có thể có chức Vũ Đình hầu
Căn bản Tào Tháo không thèm để ý tới
Sau khi Lã Hán quy thuận triều đình, theo Tuân Úc hành thiện ở Tung Sơn; danh vọng của Tào Tháo tăng vọt, quyền thế ngày càng thịnh
Biểu hiện thái độ của Tào Tháo mạnh mẽ cứng rắn, không để ý tới các phản bác trên triều đình, trực tiếp hạ lệnh phong Tào Bằng tước hầu
Kể từ đó, Tào Bằng lại một lần nữa đứng mũi chịu sào
-Cớ gì mà Tư Không lại vội vã phong tước cho a Phúc
Trong Quách phủ, Quách phu nhân không kìm nổi hỏi
Quách Gia cười cười nhưng không trả lời
Cớ gì mà vội vã như vậy
Chỉ vì Tư Không muốn làm thừa tướng
Thành bắc Hứa Đô
Liên tiếp mấy ngày nắng gắt khiến cho băng tuyết tan ra
Thời tiết lạnh đến nỗi khiến người ta run lên
-Cao Tư Mã, khi trở về Hán Thành, mong rằng ngài thay mặt lão phu vấn an quốc chủ
Tào Tháo dẫn theo văn võ bá quan tiễn đoàn sứ giả Hán quốc khởi hành
Ở ngoài thành mười dặm, Tào Tháo sai người dâng rượu cáo biệt Cao Thuận
Cao Thuận tiếp rượu, uống một hơi cạn sạch
-Tư Không, xin bảo trọng
-Cao Tư Mã, xin bảo trọng
Sau khi Cao Thuận tạ ơn Tào Tháo thì xoay người lên ngựa
Hắn vừa quay đầu ngựa đi đến giữa đội ngũ thì thấy Lã Lam đang ngồi trên lưng ngựa nghển cổ nhìn ra xa như đang chờ ai đó
-Hôm qua hắn đã về Huỳnh Dương rồi
-Hả
-Vừa nhận được tin là Tào công tử sắp đảm nhiệm chức thái thú quận Nam Dương nên đã về Huỳnh Dương trước để chuẩn bị
Chúng ta nên đi thôi…
Lã Lam lộ ra vẻ mất mát, gật đầu
Đoàn xe với nghi trượng chậm rãi tiến lên, Hổ Báo kỵ mở đường phía trước, gót sắt bước đi, hùng dũng tiến lên
Lần này đến Hứa Đô thu hoạch khá phong phú
Chẳng những chiếm được sự tán thành của triều đình, thậm chí còn giành được rất nhiều sự ủng hộ về vật chất
Đợi đến mùa xuân năm sau thì triều đình sẽ chuyển rất nhiều vật tư về phía Tam Hàn, trong đó bao gồm một trăm ngàn nhân khẩu, sẽ cải thiện rất lớn cục diện ở Lã thị Hán quốc ở Tam Hàn
Đồng thời Bộc Dương Khải và Chu Kỳ đến khiến Cao Thuận cảm thấy rất vừa lòng
Chu Kỳ là sư đệ của Tào Bằng, mức độ thế nào không biết
Nhưng Bộc Dương Khải thật sự là một người giỏi xử lý chính vụ
Khi Bộc Dương Khải ở Hải Tây đã có không ít thành tích
Điều quan trọng nhất là quan hệ của Bộc Dương Khải và Lã Lam không tồi, cũng có thể để Lã Lam tín nhiệm
Xe ngựa đi xa, trong nháy mắt ở Hứa Đô đã không còn thấy bóng dáng
Bỗng nhiên có người báo lại là ở đồi núi phía trước xuất hiện một người phi ngựa đến
Tào Chân nghe được thì nhíu mày, vội vàng phái người đi trước tìm hiểu
Một con ngựa từ phía xa chạy đến, từ khoảng cách xa đoàn xe đã nghe tiếng la lớn:
-Tào Đô Đốc chớ nên hiểu lầm
Ta là gia thần của Vũ Đình hầu, phụng mệnh đến truyền tin
Xin Cao Tư Mã cho gặp
Tào Chân vội vàng quát bảo nhưng quân lính, để cho ngựa đến gần
-Người đàn ông đó chính là Đỗ Kỳ
Cao Thuận phóng ngựa tiến lên nhận cái bọc nhỏ lấy từ trong tay Đỗ Kỳ
-Xin Cao Tư Mã chuyển lời cho quý quốc chủ, công tử nhà ta mong nàng bảo trọng
-Đa tạ
Đỗ Kỳ cúi người thi lễ trên ngựa rồi sau đó đáp lễ với Tào Chân, xoay ngựa bước đi
Tào Chân không hiểu thế nào, đang còn thắc mắc tình hình định hỏi thì đã thấy Cao Thuận thúc ngựa quay về giữa đoàn sứ giả
Khi mở bao ra thì thấy bên trong có một cái vòng cổ được xâu từ hạt đậu đỏ
Hạt đậu đỏ có màu sẫm tối, hiển nhiên không phải là mới hái
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhưng vì sao mùa đông khắc nghiệt lại có cây đậu đỏ nở rộ
Trên vòng cổ có chỉ lộc vân bao lấy, mặt trên có một hàng chữ viết: “Hồng đậu sinh nam quốc
Xuân đến phát mấy cành
Xin bạn nhặt thêm hạt
Vật ấy mà nhớ nhau.”
Mùa đông năm Kiến An thứ mười một, lúc Tào Bằng còn ở Hứa Đô
Bỗng gặp lại giai nhân trở về nên đã đi ra chợ mua một trăm lẻ tám hạt đậu đỏ
Hạt hạt tương tư, dù xa xăm hay gần gang tấc, vẫn nguyện được thấy giai nhân cười
Lã Lam nghẹn ngào, một hàng châu lệ lặng lẽ chảy xuống
Nàng trong đoàn xe đưa mắt nhìn ra phía đồi núi xa xa thấy thấy một con ngựa trên núi, gió cuốn tay áo tung bay trong gió
Ánh mắt Lã Lam như mờ đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.