Thái Hậu Và Hoạn Quan

Chương 4: Chương 4




Nàng, một thiếu nữ 15 tuổi, chỉ trong vòng một tháng từ thiếu nữ khuê các biến thành hoàng hậu rồi lại thành thái hậu
Muôn vàn sự việc trong triều đình và hậu cung đang chờ đợi nàng xử lý, căn bản không có tâm trí nghĩ đến những chuyện tình cảm nam nữ kia
Về sau, nàng vẫn luôn sống tại thâm cung, dù quyền khuynh triều chính, nhưng cũng chưa từng đối với bất kỳ nam tử nào có tình cảm bất thường
Bởi vậy, kiếp trước nàng sống đến 30 tuổi, hay là cho đến trước khi chết mới phát giác được tình cảm của Tần Thúc dành cho nàng, lúc đó mới bỗng nhiên có một chút cảm ngộ và xúc động
Liễu Thanh Đường có chút hiếu kỳ, rốt cuộc là tình cảm như thế nào mới có thể khiến Tần Thúc cam nguyện từ bỏ sinh mệnh của mình, chỉ để thay nàng cầu được một chút hi vọng sống
Hơn nữa, bây giờ xem ra, Tần Thúc đã sớm lòng hoài ái mộ nàng, vậy thì kiếp trước nhiều năm như vậy, hắn đã mang theo tâm tình gì mà phụng dưỡng bên cạnh nàng
Nghĩ đến những chuyện kiếp trước, Liễu Thanh Đường nhất thời quên bẵng đi việc mình vẫn còn đang nâng cằm Tần Thúc
Đợi đến khi nàng lấy lại tinh thần, phát hiện mình đã giữ nguyên tư thế này không nhúc nhích thật lâu
Bởi vì nàng lặng im, Tần Thúc không chút nào dám động đậy, nâng cao thân thể trong sự khó chịu khi bị nàng nâng cằm
Bộ dạng của hắn tiết lộ tâm tình khẩn trương, lông mi rủ xuống không ngừng rung động biên độ nhỏ, trên trán đều rịn ra những hạt mồ hôi li ti
Nàng phát hiện hắn bởi vì sợ hãi hoặc là nguyên nhân khác, toàn bộ thân thể đều có chút run rẩy
Liễu Thanh Đường bỗng nhiên có một loại cảm giác tự đắc kỳ lạ, bởi vì nàng mà Tần Thúc lại khẩn trương đến như vậy
Kiếp trước, thời điểm Tần Thúc phải lộ rõ bản thân trước mặt nàng là phải ba năm nữa, sau khi một sự kiện nào đó phát sinh
Lúc đó Tần Thúc đã rất giống vị đại tổng quản sau này, đừng nói là khẩn trương, ngày bình thường hắn chưa từng để lộ vẻ mặt lạnh nhạt u ám
Hắn xử lý bất cứ chuyện gì đều không nhanh không chậm, bất luận sự tình gì nàng phân phó đều có thể làm tốt một cách thỏa đáng, ngay cả khi nàng không phân phó, hắn cũng có thể nghĩ đến và làm thỏa đáng mọi việc sau đó
Trừ việc làm việc tàn nhẫn, làm người âm lãnh, không mấy khi biết nói những lời hay ý đẹp, năng lực làm việc của hắn phi thường xuất chúng
Đây cũng là lý do tại sao lúc trước nàng rõ ràng không thích cách nói chuyện, làm việc và thái độ của hắn, nhưng vẫn phải đề bạt hắn làm đại tổng quản
Lưỡi dao trong tay, dù cho không thích những vết máu loang lổ trên đó, vẫn phải dùng nó để thanh lý những chướng ngại vật cản đường, đó là đạo lý giống nhau
Khi đó Tần Thúc chưa từng để lộ sự bối rối, cho dù là cuối cùng mang nàng thoát đi Từ An Cung, biết rõ chuyến đi đó của chính hắn chính là đường chết, hắn cũng không hề có bất kỳ cảm xúc hoảng hốt nào
Liễu Thanh Đường thật sự cảm thấy kỳ lạ, Tần Thúc như vậy, thật sự ái mộ nàng sao
Tần Thúc như vậy, thật sự sẽ yêu ai sao
Hắn giấu ý nghĩ quá tốt, nếu không phải chuyện xảy ra khi đó, e rằng dù cho mấy chục năm nữa, nàng cũng sẽ không phát hiện được tình cảm của hắn
Nhắc đến cũng kỳ lạ, trong nền giáo dục nàng tiếp nhận từ nhỏ, một thái giám có thân phận khác biệt một trời một vực với nàng lại mang loại tình cảm đó, nàng hẳn là sẽ cảm thấy bị mạo phạm mới phải, chí ít cũng sẽ có chút cảm giác chán ghét, dù sao hồng câu giai cấp không thể vượt qua
Thế nhưng, từ khi biết tâm tư Tần Thúc, nàng căn bản không hề một khắc xuất hiện phản cảm, càng nhiều hơn chính là không dám tin cùng một chút tâm tình dị dạng không thể nói rõ cũng không thể tả rõ
Hoặc là trong lòng nàng cũng không phải là người tuân theo cương thường luân lý gì
“Tần Thúc, ngươi rất sợ ai gia?” Liễu Thanh Đường phát hiện chính mình bởi vì nhìn thấy biểu lộ khẩn trương của Tần Thúc mà trong lòng nảy sinh niềm vui, không khỏi cố ý xích lại gần một chút, ghé vào tai hắn nói khẽ
Quả nhiên thấy Tần Thúc lại nắm chặt tay mình, có chút cà lăm trả lời: “Nô, nô tài không dám, thái hậu nương nương thân phận tôn quý......” Nói đến đây Tần Thúc cứng đờ ra đó, bởi vì Liễu Thanh Đường đột nhiên đưa tay sờ lên hầu kết của hắn, những lời còn lại của hắn đều nghẹn trong cổ họng, làm sao cũng không thốt ra được
Tần Thúc đến chết cũng không nghĩ đến sẽ có một ngày, vị chủ tử mà hắn luôn giấu kín trong lòng từ trước tới giờ không dám tiết lộ, lại sẽ chủ động tới gần hắn, còn, còn nguyện ý chạm vào hắn, đơn giản giống như đang nằm mơ
Giờ khắc này, Tần Thúc thật sự hoài nghi hiện tại có phải đang trong mơ hay không
“Sao không nói tiếp?” Liễu Thanh Đường thu tay lại, tựa vào gối dựa, nghiêng đầu nhìn hắn
Sắc mặt Tần Thúc phút chốc trắng bệch
Trước mặt chủ tử, mặc kệ nàng làm ra điều gì, hắn đều phải không chút do dự mà nghênh hợp, nhưng vừa rồi hắn lại thất thố như vậy, đủ để bị trị tội rất nhiều lần
Vừa định lần nữa dập đầu thỉnh tội, chỉ thấy thái hậu nương nương, người từ trước tới giờ luôn đối với người khác không coi ai ra gì với thần sắc nhàn nhạt, chậm rãi khẽ nhếch miệng cười với hắn
Nụ cười đó giống như hoa đào tháng ba, gió xuân thổi qua liền nở rộ như mây như khói, khiến người ta mê đắm
“Từ hôm nay, ngươi sẽ làm chấp bút thái giám của ai gia.” Liễu Thanh Đường nhìn ánh sáng xuyên thấu qua song cửa sổ, ngừng câu chuyện, “Thời điểm không còn sớm, ngươi xuống trước đi.” Tần Thúc tạ ân, vẫn còn bàng hoàng như trong mây mù mà lui ra khỏi gian phòng ấm áp
Vừa ra khỏi cửa, gió thu mát lạnh trong viện ùa tới trước mặt, nhưng hắn mảy may không cảm giác được hơi lạnh nào, chỗ cổ bị thái hậu nương nương chạm đến, thật giống như bị lửa thiêu đốt vậy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hắn nhẹ nhàng xoa chỗ đó, trong mắt trùng điệp nổi lên gợn sóng, lập tức lại bị hắn đè xuống
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Kéo kéo tay áo, hắn biến trở lại thần sắc u ám thường ngày, buông xuống mặt mày đi về phía chỗ ở của mình
Hắn muốn cố gắng hơn nữa để leo lên trên, và rồi sẽ có một ngày, hắn muốn đứng ở nơi gần người này hơn nữa
Bàn tay trong tay áo của Tần Thúc bỗng nhiên nắm chặt thành quyền
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Đậu Hà Lan Đậu ném một quả địa lôi Phù Hương Cẩm ném một quả địa lôi Thật người lười ném một quả địa lôi 【Cảm ơn các muội tử nha ~o( ̄ε ̄*) Lại nói các ngươi cứ ném Lôi mãi thế 诶 thật là đau lòng, không biết phải làm sao để không phụ sự yêu thương của các ngươi đây.....
Tóm lại, viết không hay cũng không được ghét bỏ ta (=
=)】 Lưu trữ, bình luận gì đó mau tới nha ~ có những thứ này là có thể lớn nhanh lắm đó ~ ☆, Chương 3: Liễu Sắc Chương 3:
“Xin mời mẫu hậu an.” Sau bữa sáng, tiểu hoàng đế hạ triều tới Từ An Cung thỉnh an
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hắn đi đến trước giường, đối với Liễu Thanh Đường đang cau mày nghiêng người trên giường mà rất cung kính nói
Bởi vì bắt đầu vỡ giọng, thanh âm có chút khàn khàn
Hoàng đế bây giờ mới 12 tuổi, còn chưa trưởng thành, vóc người không mấy cao, nhìn qua vẫn là một đứa trẻ
Thế nhưng trong hoàng gia, trẻ con thường trưởng thành sớm, 12 tuổi đã khắp người đều là tâm cơ
Chỉ sợ kiếp trước, bắt đầu từ lúc này, hắn đã cảnh giác đối với nàng và Liễu Gia
Liễu Gia của bọn họ, là do người tỷ tỷ làm hoàng hậu của nàng sắp xếp để chiếu cố tiểu hoàng đế này, nhằm tạo chỗ dựa cho hắn
Hai vị thủ phụ đại thần của Nội các, thì là do tiên hoàng đế để lại để dạy bảo nhi tử, chỉ sợ hai vị lão nhân kia ngày ngày bên tai nhắc nhở không được để Liễu Gia bọn họ lớn mạnh, nên tiểu hoàng đế mới đối với bọn họ thành kiến càng ngày càng sâu, bởi vậy về sau chi Liễu Gia này của họ đã bại vong trong tay hắn sau mười năm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.