Liễu Thanh Đường buông xuống cây bút chu, chỉ cảm thấy đầu óc bị những việc vặt vãnh trong triều quấy rối đến mức như dán lại
Kiếp trước mấy chục năm may mà nàng có thể chịu đựng nổi những vị đại thần ngày ngày thao thao bất tuyệt
Trùng sinh một lần, nàng trở nên lười biếng hơn rất nhiều, một số chuyện vốn xem trọng đều buông bỏ, ngược lại những chuyện chưa từng để ý lại càng trở nên để tâm hơn
Quay đầu nhìn thấy Tần Thúc lặng lẽ không tiếng động, Liễu Thanh Đường nhận ra cũng giống như những ngày trùng sinh này, vừa nhìn thấy hắn trong nháy mắt liền tỉnh táo hơn nhiều, những bực bội không hiểu trong lòng cũng đều lắng xuống
Người này từ đầu đến cuối cũng không hề thay đổi, khiến nàng cảm thấy an tâm
Tần Thúc là chấp niệm của nàng trước khi chết, nàng mang lòng cảm kích đối với hắn, cho tới bây giờ chấp niệm này càng lúc càng lớn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Liễu Thanh Đường cũng đã nhận ra điều đó, nhưng nàng cũng không muốn thay đổi tình huống này
“Tần Thúc, người xoa bóp cổ tay cho ai gia.” “Là.” Liễu Thanh Đường dường như bắt đầu thích cái cảm giác được Tần Thúc chăm sóc, nâng niu này
Dò xét một lượt, thấy sắc mặt hắn vẫn như bình thường không khác, lại ngắm nhìn chỗ vành tai hơi ửng đỏ khó nhận ra của hắn, Liễu Thanh Đường giãn ra vầng trán vừa nhăn lại vì xem sổ sách, khóe môi cũng nở một nụ cười cực nhạt
“Tần Thúc, ai gia mệt mỏi rồi, những sổ sách này ngươi hãy thay ai gia xử lý.” Liễu Thanh Đường có chút miễn cưỡng nói, từ buổi sáng nàng đã cảm thấy đầu hơi nặng, hiện tại lại càng mệt rã rời
Những ngày này ban đêm nàng đều không thể nghỉ ngơi được mấy, vừa nhắm mắt lại là cả đêm ác mộng, lúc thì là cảnh mình uống rượu Cưu ở Từ An Cung rồi đau quặn thắt trong bụng, lúc thì là cảnh Tần Thúc máu me khắp người nằm trên con đường cung điện hoang vắng, lúc thì lại là cảnh hồn phách nàng phiêu đãng trong ngục lao âm u, nhìn thấy phụ thân cùng ca ca sắp chết
Đến sáng sớm mở mắt ra, nàng cũng không biết rốt cuộc tối hôm qua mình đã ngủ hay chưa
“Nô tài đối với công việc trong triều này cũng không hiểu gì, không dám thay mặt nương nương đưa ra quyết định.” Tần Thúc nói, trong tay với lực vừa phải xoa bóp cổ tay và ngón tay của nàng
Những ngày này việc này làm nhiều rồi, hắn rốt cục có thể vừa chạm đến Thái Hậu nương nương đồng thời cũng giữ được sự tỉnh táo, không còn là tình trạng đầu óc một mảnh hỗn độn nữa
Chỉ là vẫn sẽ cảm thấy trong lòng rung động dữ dội, vừa thỏa mãn lại vừa cảm thấy chưa đủ
“Bất quá chỉ là một số việc, đâu có gì mà phải thận trọng như vậy.” “Thế nhưng, nô tài không biết chữ.” Tần Thúc nói xong đầu liền không tự giác cúi xuống thấp một chút, hắn sợ nhìn thấy sự thất vọng trên mặt Thái Hậu nương nương
Tần Thúc nhịn không được tự trách bản thân chỉ nhận biết mười hai chục chữ, nếu là hắn có thể hiểu biết nhiều hơn, liền có thể chia sẻ nỗi lo cho Thái Hậu nương nương
Hắn cũng nhìn ra những ngày này sắc mặt Thái Hậu nương nương không tốt lắm, luôn là một bộ dạng không mấy hứng thú
Nếu là hắn biết chữ, biết viết, liền có thể thay thế nương nương, không để nàng phải mãi nhìn những cuốn sổ chi chít chữ này
Liễu Thanh Đường nghe lời Tần Thúc nói, trên mặt không lộ ra vẻ thất vọng nào, nhưng lại vô cùng kinh ngạc
Kiếp trước nàng biết đại tổng quản Tần Thúc là người biết chữ, đồng thời một tay hành thư đó, mặc dù không thể so sánh với nàng nhưng cũng coi như không tệ
Nàng nhớ rõ mình đã từng nhìn qua mấy lần, còn thuận miệng khen ngợi vài câu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bây giờ nghĩ lại, nói không chừng khi đó Tần Thúc trong lòng rất vui mừng, nhưng nàng thì xưa nay chưa bao giờ để ý
Chẳng lẽ Tần Thúc lúc này thật sự vẫn chưa biết chữ sao
Nàng cứ nghĩ Tần Thúc là đã biết chữ từ trước, bởi vì cũng có một số thái giám là trước khi tiến cung đã từng đi học đường và được dạy chữ
Nghĩ như vậy, Liễu Thanh Đường nhận ra mình căn bản không biết Tần Thúc bao nhiêu tuổi thì tiến cung, cũng chưa từng để ý đến chuyện của hắn
Kiếp trước nàng giao lưu với hắn chỉ là lúc sai hắn đi làm việc, sau đó phần lớn thời gian hắn đều bận rộn công việc theo sự phân phó của nàng, thường xuyên không thấy bóng dáng
Muốn ở trong thâm cung này mà tự mình học được toàn bộ những bản lĩnh đó thì vô cùng không đơn giản, chỉ sợ đã phải chịu rất nhiều khổ sở
Liễu Thanh Đường nhớ tới thân ảnh cao gầy của Tần Thúc kiếp trước, trong lòng chợt nảy sinh chút áy náy, nàng hạ giọng dịu dàng nói: “Thân là thái giám chấp bút của ai gia, sao có thể không biết chữ
Ngày sau ai gia duyệt sổ sách, ngươi cứ ở một bên tập viết theo nét.”
Ngày thứ hai, khi Tần Thúc lại đến hầu hạ bút mực, Liễu Thanh Đường liền chỉ vào chiếc ghế ở phía bên kia cạnh ghế của mình cho hắn
“Ngồi cạnh ai gia, ai gia xử lý xong sổ sách sẽ chỉ điểm cho ngươi một chút.” “Là.” Tần Thúc cố gắng hạ thấp giọng, để tránh việc cổ họng hơi biến âm vì quá vui khiến Thái Hậu nương nương nhìn ra sự thất thố của mình
Từ hôm qua khi Thái Hậu nương nương chính miệng hứa dạy hắn biết chữ, hắn đã cảm thấy có một cảm giác to lớn không chân thật, nỗi vui mừng hôm qua khi bước ra ngoài đều suýt bị bậc cửa cản lại, hắn rất ít khi thất thố như vậy
Hắn vui mừng như thế, nguyên nhân lớn hơn là hắn cảm nhận được, Thái Hậu nương nương vậy mà cũng có chút quan tâm hắn, sẽ nghĩ cho hắn
Đây là chuyện đáng để mừng rỡ biết bao, Thái Hậu nương nương không hề chán ghét hắn, thậm chí còn có chút quan tâm như vậy
Như vậy là đủ rồi, vì điểm quan tâm này, hắn nguyện ý bỏ cả cái mạng này
Vốn là nương nương năm đó đã cứu được hắn một cái mạng, cho dù nương nương căn bản không chú ý tới hắn, một người thấp kém như cỏ rác này, hắn cũng muốn dốc hết toàn lực làm mọi thứ vì nàng
Trấn an được tâm trạng quá đỗi kích động của mình, Tần Thúc mở cuốn vở tập viết theo nét trước mặt
Ngay khoảnh khắc những chữ đó đập vào mắt, hắn thật sự sững sờ cả người
Những chữ phía trên đó hắn không thể quen thuộc hơn, trải qua mấy ngày nay mỗi ngày đều có thể nhìn thấy dưới ngòi bút của Thái Hậu nương nương
Cuốn tập viết này, đúng là Thái Hậu nương nương tự mình viết sao
Hắn một nô tài bình thường, làm sao xứng đáng để Thái Hậu nương nương tự tay viết những điều này cho hắn
Hắn mải mê nhìn ngắm những chữ kia, chỉ cảm thấy trong lòng mềm mại không tưởng nổi
“Thế nào
Không muốn học hành thư sao
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thế nhưng ai gia chỉ biết hành thư.” “Không, hành thư rất tốt, nô tài muốn học
Nô tài tất nhiên sẽ không phụ lòng kỳ vọng của Thái Hậu nương nương.” Tần Thúc vội vàng trả lời
Liễu Thanh Đường nhìn thấy biểu cảm mà mình mong đợi, liền không còn cố ý trêu chọc hắn nữa, an tĩnh xem sổ sách
Tần Thúc hít sâu một hơi, lặng lẽ đè lại bàn tay có chút run rẩy của mình, nâng bút dùng vết mực tô lên những nét chữ tinh xảo đó
Mỗi một nét bút, hắn đều chăm chú vô cùng, giống như khắc theo từng nét gạch ngang mạnh mẽ kia, người kia cũng liền khắc sâu trong lòng hắn, viết đi viết lại một lần
Dù có khoét tim cũng không thể xóa đi
Khi không phục vụ bên cạnh Liễu Thanh Đường, Tần Thúc cũng sẽ dùng ngón tay nhúng nước vẽ theo những nét chữ kia trên mặt bàn để hồi tưởng, hắn như bị điên muốn viết ra chữ giống như nàng, muốn nhìn thấy nàng lộ ra vẻ mặt hài lòng với hắn
Ban đêm trên giường, hắn đều không tự chủ được mà vung tay viết chữ trên chăn như ban ngày, nhiều lần hồi tưởng lại mỗi khoảnh khắc được ở bên Thái Hậu nương nương, lúc này mới có thể an tâm chìm vào giấc ngủ
Lúc nửa đêm, vào khoảnh khắc vạn vật đều tĩnh lặng, nội điện Từ An Cung bỗng nhiên ồn ào lên.