Chương thứ mười chín: Kẻ nào không chờ nổi thì cút đi
Từ nơi sóng nước dập dềnh đến khi bị cuộn mình trong xoáy nước, khi mọi thứ dần lắng xuống, đêm dài buông rèm, ánh trăng Trung thiên rải khắp tẩm cung, bên tai Triệu Nhị là tiếng hô hấp đều đều của Lý Thần
Mặt nàng ửng hồng như ánh đào, dù đã kiệt sức nhưng sự mỏi mệt của thể xác chẳng thể ngăn nổi tinh thần nàng đang đấu tranh dữ dội
Nàng khẽ xoay người, chỉ thấy toàn thân mềm nhũn, rã rời không tả xiết
Nhưng khi ánh mắt nàng dừng lại nơi góc tối trong phòng, tim Triệu Nhị khẽ run lên
Đối mặt với lựa chọn, nàng chẳng biết phải làm sao
Một mặt là nỗi sợ hãi vị thái tử hỉ nộ vô thường, mặt khác, nàng càng sợ chính mình thật sự làm cái chuyện vạn kiếp bất phục kia, cuối cùng rơi vào kết cục bi thảm hơn
“Dù sao, thủ phụ đã sai ta chờ lệnh làm việc… Vậy thì cứ chờ lệnh vậy
Bây giờ không cần phải lựa chọn… Biết đâu, còn có những biện pháp khác…”
Nghĩ đến đó, Triệu Nhị cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ say
Sáng hôm sau, đây là ngày Lý Thần thức dậy muộn nhất kể từ khi xuyên không
Vừa mở mắt, cảnh thân thể đang nằm trong ôn hương nhuyễn ngọc trước mắt đã khiến Lý Thần hoàn toàn tỉnh táo
Lén lút làm trò hư đốn, chưa được hai lần đã đánh thức Triệu Nhị
“Thái tử điện hạ, người…”
Triệu Nhị còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị Lý Thần ngắt lời
“Một ngày kế sách ở sáng sớm, đừng lãng phí thời gian.” Lý Thần hưng phấn nói
Mặt Triệu Nhị đỏ bừng
Vừa đúng lúc này, ngoài điện truyền đến tiếng báo của thái giám Tam Bảo
“Thái tử điện hạ, đương triều Thủ phụ Triệu Huyền Cơ, Kiến Cực điện Đại học sĩ Vương Đằng Hoán cùng Đại Lý Tự Khanh Tôn Bá Lễ, Hình bộ Thượng thư Đằng Hoài Nghĩa… Chư vị đại thần đang túc trực tại Tập Chính Điện cầu kiến thái tử.”
Trong điện, Triệu Nhị không còn sức chống cự, như được đại xá, hoảng hốt vội nói: “Điện hạ, chính sự trọng yếu, huống hồ là các vị thủ phụ đích thân đến, chắc hẳn có chuyện quan trọng, điện hạ mau đi đi.”
“Bổn cung biết bọn họ đến để làm gì, cứ để họ chờ.”
Lý Thần nhẹ nhàng cắn vành tai Triệu Nhị, nói: “Bọn họ đến, bổn cung liền phải lập tức đi sao
Bổn cung là chủ tử hay bọn họ là chủ tử
Thật không biết phải trái.”
Dứt lời, Lý Thần buông vành tai Triệu Nhị, thiếu kiên nhẫn quay ra cửa nói với thái giám Tam Bảo: “Để bọn họ chờ đấy, kẻ nào chờ được thì cứ chờ, kẻ nào không chờ được thì cút đi.”
“Nô tỳ tuân chỉ.”
Thái giám Tam Bảo không tỏ vẻ gì ngoài ý muốn, cung kính cẩn trọng rời đi
Trong tẩm điện, Triệu Nhị vô cùng bối rối, nói: “Thái tử điện hạ, đó đều là trọng thần trong triều, người làm như vậy, e rằng bọn họ sẽ nói điện hạ hoang dâm vô đạo, không xứng là trữ quân của một nước.”
“Xứng hay không xứng là trữ quân, nào phải do bọn họ nói mà tính
Nếu là cứ toàn theo ý bọn họ, bổn cung dù làm gì, dù có ưu tú đến mấy, bọn họ cũng sẽ không hài lòng, ngược lại bổn cung càng hồ đồ vô đạo, bọn họ mới càng hài lòng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tóm lại, chuyện tiền triều ngươi đừng bận tâm, trời sập xuống cũng không rơi trúng đầu ngươi đâu, chi bằng cứ lo hầu hạ bổn cung cho tốt.”
Lý Thần vừa nói vừa kéo chăn, kéo cả hai người vào trong
Tại Đông Cung Tập Chính Điện, khi nhìn thấy thái giám Tam Bảo đơn độc trở về sau khi đi thông báo thái tử, Triệu Huyền Cơ khẽ nhíu mày
Bất quá, hắn không lên tiếng
Loại lời này, tự khắc sẽ có người thay hắn nói
Bên cạnh hắn, Đại Lý Tự Khanh Tôn Bá Lễ thấy thế liền hiểu được tâm tư của thủ phụ đại nhân, liền mở miệng nói với Tam Bảo một cách không khách khí: “Thái tử đâu rồi
Ngươi đi thông báo thái tử, sao chỉ có một mình ngươi trở về?”
Tam Bảo liếc nhìn Tôn Bá Lễ một cái, không mặn không nhạt nói: “Thái tử bận việc, lại cũng đã nói, kẻ nào chờ được các ngươi cứ chờ, kẻ nào không chờ được thì cút đi.”