Ông chủ Châu luôn cảm thấy thiệt thòi
Nhưng cứ như vậy mà cầm ở trong tay mình, dường như cũng không quá thích hợp, mang theo một quả bom hẹn giờ trên người, cũng không phải là chuyện thoải mái gì
Cũng may
Ông chủ Châu vẫn luôn có một thói quen tốt
Anh tham thì tham đấy, nhưng đối người mình, vẫn luôn rất hào phóng
Tỷ như sách âm dương, anh đã sớm ném cho Hầu Tử làm đồ chơi rồi
Như vậy
Cái gương này… đành…
- Lão đạo
- À
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lão đạo bỗng nhiên run lập cập, một loại dự cảm bất thường bỗng nhiên xuất hiện
- Cái gương này, cứ giao cho ông bảo quản đi
- Ơ..
- Lão đạo
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
- Tôi sẽ nghĩ biện pháp phong ấn nó trước, sau đó mới giao cho ông, yên tâm, sẽ không xảy ra chuyện
Lúc này mặt lão đạo đã nhăn nhúm như một đóa cúc hoa già luôn rồi
Ông ta rất muốn cự tuyệt, nhưng sau khi ông chủ vỗ vai ông ta một cái, ông ta lại không dám thẳng thắn cự tuyệt “ý tốt” của ông chủ nhà mình như vậy
Cứ như vậy do dự một chút, Châu Trạch lập tức tiếp tục nói:
- Được rồi, cứ quyết định như vậy đi, cho tới tận bây giờ, đây chính là món bảo bối lợi hại nhất cũng là quý giá nhất của tiệm sách, đương nhiên, hẳn là nên dành cho công nhân viên ưu tú nhất của tiệm sách chúng ta bảo quản nó
Một trận cống hiến hôm nay của lão đạo, khiến cho hai phiền phức lớn của anh đấu sống chết với nhau, thật là đủ để gọi là nhân viên ưu tú nhất của tiệm sách rồi
Nhân viên tốt như vậy, sau này ông chủ Châu thật sự không dám dùng linh tinh tùy tiện nữa rồi
- Không phải vậy, ông chủ…
- Lão Hứa à, có thể nghỉ ngơi một chút không, tôi nói chuyện chính sự trước rồi anh học Ngũ Tử Tư* tiếp nhé
(*là một đại phu nước Sở , sau trở thành tướng quốc nước Ngô thời Xuân Thu trong lịch sử Trung Quốc
Năm 506 TCN, vì mối thù giết cha, Ngũ Tử Thư từng đào mộ Sở Bình vương, tự mình đánh thi thể 300 roi; khi người bạn của ông là Thân Bao Tư hỏi về việc này, ông đã nói: "Tôi trời chiều, đường xa cho nên gặp việc trái với đạo lý cũng cứ làm (nhật mộ đồ viễn, đảo hành nghịch thi)" )
đại phu nước Sở nước Ngô Xuân Thu lịch sử Trung Quốc "Tôi trời chiều, đường xa cho nên gặp việc trái với đạo lý cũng cứ làm (nhật mộ đồ viễn, đảo hành nghịch thi)"
- À, đúng rồi, nhớ đừng xoay người
Hứa Thanh Lãng dừng động tác đánh thi thể lại, thở phào nhẹ nhõm một hơi
- Ví trí ở phía sau anh năm mươi mét, trên đất có một chiếc gương, nhưng tấm gương kia không tiện nhìn vào, bởi vì rất dễ dẫn dắt tinh thần của người ta, có biện pháp gì phong ấn nó lại được hay không
- Vậy phải xem cụ thể là pháp khí cấp bậc nào, được rồi, tôi biết rồi
Hứa Thanh Lãng bừng tỉnh, sau khi cậu ta báo thù xong, suy nghĩ cũng bắt đầu từ từ tỉnh táo lại, lúc này mới hiểu ông chủ nói kia cái gương rốt cuộc có thể là thứ gì
Xác suất rất lớn, cái gương kia, có lẽ mới là chủ mưu sáng tạo ra nhân vật “sư phụ” này của cậu ta
- Những pháp khí ở cấp độ này, tôi không dám đánh liều đi phong ấn, nếu như phong ấn có chỗ sơ hở, còn không bằng không phong ấn
- Chuyện này giống một quả đạn hơi độc vậy, phát hiện nó ở bên ngoài, nếu như không thể đảm bảo sẽ niêm phong được nó mà lại đem về nhà, làm vậy có lẽ sẽ tạo thành mối nguy hiểm không cách nào lường được
- Vậy thì… cũng không còn cách nào nữa
Châu Trạch nhắm mắt
Nói ở trong lòng:
- Thiết hàm hàm, anh phải ra tay rồi
Trong một đoạn thời gian rất dài trước đây
Châu Trạch vẫn luôn không biết Thiết hàm hàm lại cũng biết phong ấn, dù sao Thiết hàm hàm vẫn luôn bày ra cho người ta một loại tư thế độc tôn rằng bất kể anh tới từ đâu tôi cũng sẽ một quyền đập tan anh
Có thể liều thì cứ liều, có thể xông tới thì cứ xông tới, không chơi hư ảo, khinh thường chiêu thức võ thuật, cánh tay trần xông lên đập một trận là được rồi
Nhưng khi Thiết hàm hàm đặt phong ấn ở trên người cô gái da đen, thế nhưng ngay cả Hứa Thanh Lãng cũng phải thán phục không thôi, chuyện này đã đủ để chứng minh, trước kia là người ta khiêm tốn, trên thực tế, người ta làm được rất nhiều
Ừ, Thiết hàm hàm đa tài đa nghệ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
- Anh… thật… sự… muốn… có… nó
- Không cần thì phí, hơn nữa, cũng không thể ném nó ở bên ngoài mãi được, chuyện về lão đầu đó đã làm cho tôi quá phiền lòng rồi, tôi cũng không muốn chuyện đó lại xảy ra một lần nữa
- Được… rồi…
Thiết hàm hàm đáp ứng, đồng ý rất dứt khoát
Ông chủ Châu buông bỏ cơ thể mình
Sau một khắc
Một loại hơi thở đè nén bắt đầu từ tản ra từ trên người Châu Trạch
Đôi mắt Châu Trạch chậm rãi mở ra
Bên trong
Là bóng tối sâu thẳm đến vô tận
Lão đạo theo bản năng nuốt nước miếng một cái, lại gặp lại ông chủ lớn đi ra mà nói, khẩn trương
Hứa Thanh Lãng thì đang cúi đầu, phần ý thức của Hải Thần bên trong cơ thể của cậu ta kia, khi đối mặt với nhân vật khủng bố cấp độ như doanh câu, tự nhiên lập tức lùn xuống không biết bao nhiêu cái đầu, hơn nữa, cậu ta cũng không có hứng thú vì tôn nghiêm của hải thần mà đi cứng rắn gì đó với doanh câu, không đáng giá
Châu Trạch không đi vội vã đi về phía cái gương kia, mà là nhìn về phía lão đạo ở trước mặt
Tim gan lão đạo nhanh chóng nhảy lên “phốc phốc phốc”
Lúc này ông ta giống như thể đã bước vào trung tâm của sân khấu
Đèn pha bốn phía bắt đầu đồng loạt chiếu lên trên cơ thể của ông ta
Dè đặt một chút, dè đặt một chút, phải dè dặt
Châu Trạch cười
Cười rất tùy ý
Mà trong lòng Hứa Thanh Lãng và lão đạo đồng thời buông lỏng một chút, bầu không khí đè nén vừa rồi ngược lại đã được xua đi không ít
- Ngủ rất lâu rồi
Châu Trạch bỗng nhiên mở miệng nói
Vâng
Lão đạo cùng Hứa Thanh Lãng đồng thời dựng lỗ tai lên, lắng nghe lời dạy bảo của ông chủ lớn
- Còn phải ngủ tiếp bao lâu
Châu Trạch lại nói
Đây là, đang chơi nói lời sắc bén sao
Ánh mắt Hứa Thanh Lãng lộ ra vẻ suy tư, cậu ta nghe không ra, nhưng Hứa Thanh Lãng rất thông minh, cậu ta đoán được, nếu đang quay phim, những lời này cậu ta nghe không hiểu, vậy cũng có nghĩa, những lời này không phải nói cho cậu ta nghe
Hiện trường chỉ có ba người
Ông chủ, chính mình, cùng với lão đạo
Mà nếu như vị kia muốn nói chuyện với ông chủ mà nói, trực tiếp lặng lẽ nói trong đáy lòng là được rồi
Cho nên
Anh ấy là đang nói cho…
Hứa Thanh Lãng khẽ ngẩng đầu lên, nhìn về lão đạo đang đứng ở phía trước mình một chút