Thiếu niên bị dẫn tới trong tiệm sách, là Khánh thông báo cho luật sư An, nói cho luật sư An thân phận của cậu ta
Đến lúc đó, Phùng Tứ mới phát hiện, nguyên lai người mà bản thân vẫn luôn phải chờ đạo, lại sớm đã được lão Trương đưa đến tiệm thuốc cách vách rồi
Căn tiệm sách này, thật đúng là có một lực lượng thần bí từ nơi sâu xa luôn bảo vệ nó mà
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Sau đó
Để cho an toàn
Phùng Tứ đi ở phía trước
Luật sư An đi ở phía sau
Lão đạo ôm thiếu niên
Chẳng qua chỉ đi một đoạn ngắn từ tiệm thuốc đến tiệm sách
Lại đi ra được một loại cảm giác “Phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn”
Luật sư An chỉ cảm thấy môi tím bầm, khẩn trương đến mức tim cũng đã nhảy lên “đùng đùng đùng”, thỉnh thoảng ngẩng đầu, lo lắng bỗng nhiên một luồng sấm chớp bổ xuống đập trúng bản thân, hoặc giả là mặt đất ở dưới chân bỗng nhiên xuất hiện một khe nứt mà “nuốt” mình xuống
Thật sự là có tiền lệ của Câu Tân ở trước đó
Đối với loại chuyện như “pin” xuất viện này
Không riêng gì người trong cuộc là Câu Tân kia, cho dù là người đứng xem, cũng đều vì vậy mà đã xuất hiện một loại ám ảnh khắc sâu vào trí óc
Cũng may
Sóng yên biển lặng mà đi tới tiệm sách
Ông chủ Châu vừa mới đặt Sát bút xuống, kết thúc cuộc cãi vã về đề tài liên quan đến “đồ ăn vặt” với cùng Doanh câu
Nhìn thấy đám người luật sư An trịnh trọng bất thường mà dẫn một thiếu niên vào, còn hơi nghi ngờ một chút, nhưng coi như là lãnh đạo, một kỹ năng đầu tiên mà bạn phải có được, đó chính là ra vẻ hiểu biết
Ông chủ Châu lặng lẽ nâng ly cà phê lên, lúc thiếu niên giống như là một tội phạm mà được đưa đến bên cạnh Châu Trạch, Châu Trạch lặng lẽ đặt ly cà phê xuống, chậm rãi nói:
- Nói đi
Thiếu niên nhìn Châu Trạch, cậu ta có nhớ Châu Trạch, dĩ nhiên, cậu ta không biết Châu Trạch chính là cái người mà vào một năm trước đã nhổ sạch chuối tiêu trồng khắp núi của cậu ta
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Dù sao khi đó, bất luận là Doanh câu hay là Đệ nhất, trong lúc dùng cơ thể của Châu Trạch, đều thực hiện công tác “che giấu” đầy đủ
Ngay cả Bồ Tát và đám Diêm La cũng đều không nhìn ra tầng “che giấu” này, thiếu niên này, đương nhiên cũng không nhìn ra được
Nhưng dù sao thiếu niên này cũng đã từng tới tiệm sách, vào lúc này không hiểu sao mà lại bị bắt đến nơi này, sau khi gặp được Châu Trạch, ngược lại cũng lộ ra vẻ vô cùng đơn độc
“Phốc” một tiếng
Thiếu niên quỳ gối với Châu Trạch
Nức nở nói:
- Phủ Quân đại nhân, tiểu nhân, tiểu nhân nhớ ngài nhiều lắm, nhớ ngài lâu lắm rồi, ô ô ô ô..
Luật sư An ở bên cạnh “phụt” bật cười
Phùng Tứ thì lại lặng lẽ lắc đầu một cái
So với thiếu niên này
Hai người bọn họ đều tính là dân chơi lâu năm
Tự nhiên nhìn ra được kỹ năng diễn xuất của thiếu niên này, thực sự quá không tự nhiên rồi
Thiếu niên không thấy được kỹ năng diễn xuất của mình thảm bao nhiêu, cậu ta lại còn cảm giác bản thân đang “phát huy vượt xa bình thường”, cực kì xúc động mà kể lại hết những chuyện mà cậu ta đã từng nghe và thấy ở tiệm sách khi hoàn dương đến tiệm sách du lịch lúc cậu ta vừa mới trở thành phán quan kia
Đương nhiên, ở trong lời kể của cậu ta, vào lúc đó, bản thân cậu ta chẳng qua chỉ là phát hiện một ít “đầu mối”, lại vẫn luôn tử thủ bí mật, sau đó lại vì “đại kế trăm năm”, mà cam tâm tình nguyện trở lại phía sau địch đi tiếp tục ẩn nấp
Toàn bộ lời kể, có hết mấy chỗ sơ suất về mặt logic, hiển nhiên là chính thiếu niên cũng không nghĩ tới, vốn dĩ chỉ muốn lần thứ hai đến tìm chút kích thích hoặc là thỏa mãn lòng hiếu kỳ một chút mà thôi, vậy mà cả bản thân cũng bị cuốn vào, cho nên trước đó cũng không có chuẩn bị gì cả
Mọi người nghe lời tự thuật của thiếu niên xong
Phùng Tứ nhìn luật sư An một chút
Luật sư An nhìn ông chủ nhà mình một chút
Thành thật mà nói, “Dư Tắc Thành”* này thật sự không đáng tin lắm
(*nhân vật chính trong bộ phim truyền hình chiến tranh gián điệp dài 30 tập “Ẩn nấp”)
Nhưng có một điểm, hẳn là cậu ta không nói dối, quả thật là cậu ta đã tử thủ bí mật này
Nếu không, nếu là năm đó sau khi cậu ta quay trở về địa ngục, lập tức mật báo cho phía bên Đế Thính, tiệm sách sớm đã không có sau đó nữa rồi
Châu Trạch đưa tay sờ sờ cằm một cái
Có chút hiếu kỳ mà hỏi:
- Quan hệ của cậu và Đế Thính rất tốt sao
- Tôi chỉ là giúp nó tắm, chỉ tắm mà thôi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
- Thiếu niên ngượng ngùng cười một tiếng - Chỉ dựa vào việc sức lực lớn, lăn lộn được đến lúc buộc cái đai phán quan này lên mà thôi
- Lúc đó, tại sao cậu lại phải giữ bí mật giúp tôi
Thiếu niên nghe vậy, sửng sốt một chút, giống như là đang suy nghĩ nên trả lời thế nào
Sau đó
Suy nghĩ một lát
Thiếu niên có chút do dự nói:
- Nói lời thật lòng, có thể là cảm thấy… sợ hãi đi
- Cậu sợ cái gì
- Tôi chỉ là một kẻ phục vụ tắm rửa mà thôi
Con người quý ở chỗ biết cân nhắc, thiếu niên là thuộc về dạng này, nếu là cậu ta muốn, cậu ta của lúc đó, hoàn toàn có thể xin Đế Thính cho bản thân một chiếc đai màu sắc càng rực rỡ hơn, có cấp độ càng cao hơn để buộc lên, nhưng cậu ta chỉ cảm thấy nắm giữ một chiếc đai đỏ đã là chuyện rất đủ hài lòng rồi
Bởi vì cậu ta nhận thức bản thân rất rõ ràng, cho nên, theo bản năng cậu ta không muốn quấy vào bất kỳ vũng nước đục nào, chuyện của đại lão là chuyện của đại lão, cùng với nhân vật nhỏ như cậu ta đây, không có một chút quan hệ gì
Ông chủ Châu có chút hơi khó xử
Nếu như đặt vào thời điểm khác
Có lẽ anh sẽ không chút do dự mà lấy chuyện giúp người làm niềm vui
Giống như khi Phùng Tứ ra tay với hai tuần sứ trước đó vậy
Hơn nữa, trên thực tế, tình hình mà thiếu niên này biết được, có lẽ còn nhiều hơn so với hai tuần sứ vừa mới chết kia nữa
Nhưng mới vừa rồi khi Khánh muốn giết cậu ta, cùng vì vậy mà đã dính đến ánh mắt của Đế Thính, nếu như lại “lấy việc giúp người làm niềm vui” với cậu ta vào lúc này, có thể sẽ hoàn toàn kinh động đến vị ở bên trong địa ngục kia
Huống chi
Bất kể là có thừa nhận hay không
Ông chủ Châu cũng phải cảm kích việc ban đầu cậu thiếu niên này đã giữ kín bí mật
Nếu không
Anh và tiệm sách, căn bản cũng không có ngày hôm nay