Dần dần
Rốt cuộc giọng nói kia cũng từ từ rõ ràng hơn
Rõ ràng
Rõ ràng hơn
Rõ ràng hơn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Rõ ràng đến mức, bên trong đôi con ngươi của Giải Trãi, rõ ràng lộ ra một loại căm ghét
Ánh mắt căm ghét này
Quét qua Bồ tát
Lúc này, Bồ tát dừng bước
Giờ khắc này
Ông ta giống như đang phải thừa nhận lửa giận đến từ Giải Trãi
Chuyện gì xảy ra vậy
Không thể nào
Đế Thính ở sau lưng Bồ tát, trực tiếp bị dọa đến mức nằm rạp ở trên mặt đất, nó muốn phản kháng, muốn đứng lên, nhưng hiện tại, nó đang phải chịu đựng áp lực kinh khủng hơn so với tất cả những người ở chung quanh, thực sự không đứng lên được
Lão đạo – người vẫn luôn quan sát sự thay đổi của Giải Trãi – đang kích động đến giơ hai tay lên, thiếu chút nữa là nhảy cẫng lên hoan hô
Mẹ nó chứ, đúng đúng đúng chơi chết ông ta, chơi chết ông ta
Ha ha ha
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lúc Giải Trãi bước ra một hước, đi về phía Bồ tát, rốt cuộc nội tâm lão đạo cũng ổn định
Có lẽ là bởi vì ông ta vừa mới trải qua vui sướng cực lớn và đau khổ cực lớn, hơn nữa, Đời cuối cùng vốn là một người tự nhiên thành tính, vào lúc này, dĩ nhiên là bắt đầu nhẹ nhàng, trực tiếp hét lên:
- Tôi nói này Địa Tạng à, ngàn năm trước chúng ta đã quen biết, cũng coi là đồng hành nửa đường, hôm nay từ biệt hai ngã, dù sao thì, tôi đấy à, vẫn còn phần đời còn lại từ từ trôi qua, không có đúng sai, cũng đừng ôm tiếc nuối, từ giờ về sau, tôi tiếp tục sống thật tốt thay ông vậy
- Ông đấy à, cứ yên tâm thoải mái mà lên đường đi
Có thể nói, lúc này Đời cuối cùng tương đối đắc ý
Nhưng mà
Ngay vào lúc Đời cuối cùng vừa dứt lời
Giải Trãi – người trước đó từng bước một bước về phía Bồ tát, bỗng nhiên lại dừng lại ở đó, hơn nữa, sát cơ mà nó vốn khóa chặt ở trên người Bồ tát, lại bắt đầu từ từ dời đi khỏi người Bồ tát
- … - Lão đạo
Đây là đang làm gì vậy chứ
Châu Trạch cũng hởi nghi hoặc một chút, chẳng lẽ, quay đầu lại, Giải Trãi vẫn muốn tìm anh tính sổ một phen trước sao
Trong mắt của Bồ tát cũng lộ ra vẻ không hiểu, ông ta là người trong cuộc, đương nhiên có thể cảm nhận được rõ ràng, áp lực kinh khủng trên người mình, thoáng cái đã biến mất
Trong lúc tất cả mọi người đang ở đây, đều không biết được rốt cuộc Giải Trãi muốn làm gì
Giải Trãi bỗng nhiên ngẩng đầu lên:
- Grào
Một tiếng gầm thét đầy phẫn nộ truyền ra
Bầu trời “rắc rắc”
Bị xé mở ra một vết rách
Cơ thể Bồ tát run lên, ở vị trí ngực của ông ta, có một phần màu đỏ thẫm đang thấm ra
Tiểu thế giới Tu Di, bị Giải Trãi, trực tiếp xé toạc ra
- Xong rồi, xong rồi, cái tên Giải Trãi này, không phải là không kịp chờ đợi nữa muốn trực tiếp phi thăng dung nhập vào Quy tắc đó chứ, đừng chứ, này, đừng nha
Lão đạo gấp đến mức giống như con kiến bò trên chảo nóng
Châu Trạch thì như đang có điều suy nghĩ mà lắc đầu nói:
- Hình như, không phải là vội vã muốn phi thăng
- Ùng ùng
Ùng ùng
Ùng ùng
Trong vết rách trên bầu trời
Truyền đến một trận tiếng vang kịch liệt
Giải Trãi lại phát ra một tiếng gầm thét giận dữ
Rốt cuộc thứ ở bên trong vết rách kia cũng bị cưỡng chế kéo ra ngoài
Thế mà lại là một cánh cửa phong cách cổ xưa tản ra hơi thở uy nghiêm
Cánh cửa này rất lớn, rất cao, họa tiết màu vàng ở bên trên, điêu khắc hình tượng Chư Phật đầy trời, trông rất sống động, giống y như đúc
Cánh cửa này
Châu Trạch đã từng thấy
Lúc trước, vào cái đêm ở Từ Châu kia, anh đã từng nhìn thấy
Dưới tình huống hòa thượng đầu nấm gần như đã sắp tan vỡ, ông ta đã dùng bí thuật để triệu hồi ra… Không môn*
(*chỉ cõi Phật, cửa Phật)
Thân thể của Giải Trãi bắt đầu lơ lửng
Dưới bốn bàn chân
Dường như mỗi một bước đều bước ở trên quy tắc không gian, mang đến cảm giác vặn vẹo cực kì khủng bố
Nó cứ như vậy
Kiên định không sợ hãi
Bước thẳng lên trên
Không chút do dự
Dùng độc giác trên đầu của mình va chạm vào trên Không môn
- Ầm
Dưới sự va chạm kinh khủng
Không môn bắt đầu rung chuyển kịch liệt, dường như bên trong cũng truyền ra tiếng kêu gào chói tai
- Ầm
Dưới lần va chạm thứ hai
Không môn - vốn tượng trưng cho sự vững chắc không cách nào phá vỡ được - cũng đã bắt đầu vặn vẹo
- Ầm
Sau lần va chạm thứ ba
Không môn đã xuất hiện vết nứt, nhìn nó như thể sắp sửa bị phá vỡ
Nó muốn đánh vỡ cánh cửa này, nó muốn lao ra sau cánh cửa này
Bên dưới
Bồ tát trơ mắt nhìn một màn đang phát sinh ở trên không trung kia
Mà bên cạnh, Đế Thính nằm sấp trên mặt đất, thì đang nhắm mắt run lẩy bẩy, nhìn lên bên trên, cánh cửa kia, đương nhiên là nó nhận ra, ngàn năm trước, chính nó đã cõng Bồ tát xuất phát từ đằng sau cánh cửa kia sau đó tiền vào địa ngục
Ở đằng sau cánh cửa kia
Là Phật giới
Lão đạo có chút không dám tin nghiêng đầu nhìn về phía Châu Trạch
Kinh ngạc nói:
- Chuyện này, chưa nghe nói qua nha
- Giải Trãi
- Có thù oán với Phật giới sao
…
Phật môn xuất hiện tương đối trễ, lúc trước Doanh câu đã từng nói qua: Lúc tôi sinh ra đời, thế gian không có Phật
Ngược lại cũng không phải để đặc biệt nhấn mạnh chuyện gì, chỉ là một câu trần thuật rất bình thường mà thôi
Cho nên, Phật giới cũng không cần lo lắng về chuyện của Hiên Viên, cách lúc đến lượt bọn họ, vẫn còn quá sớm quá sớm đấy
Trên thực tế, nếu như Phủ Quân đời cuối cùng không bị cơ nghiệp do Đệ nhất gây dựng nên liên lụy, thì ở trong mắt Hiên Viên kiếm, bất luận ông ta có thèm đòn như thế nào đi chăng nữa, hay có muốn gì làm đấy đến thế nào, thì vẫn chỉ là một đứa bé mà thôi
Chẳng qua là, hướng phát triển của câu chuyện, thông thường thì sẽ không phát triển tuân theo kịch bản, dĩ nhiên nếu quả thật là có kịch bản mà nói, trên cái kịch bản này, chắc chắn là viết đầy “ngoài dự đoán của mọi người”
Đầu tiên là Bồ tát phát hiện ra từ ngàn năm trước thì bản thân đã bị Phủ Quân đời cuối cùng bố trí, sẽ trở thành kẻ thế mạng của ông ta
Mà hiện tại, vào lúc Bồ tát chuẩn bị phá vỡ tình hình đó, chuyện lại phát triển, lại lần nữa mất cân bằng, một Giải Trãi giáng xuống, không để ý đến ông ta, lại cưỡng chế kéo ra Không môn – một thứ ở nơi sâu xa không có tọa độ cụ thể, rồi lại bắt đầu tấn công Không môn