Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1747: Lời tự bạch của Nửa gương mặt




- Vậy sao
- Phần lớn tình huống, đều là như vậy, hơn nữa, loại tình huống này, trên người những phạm nhân đang thụ án càng xuất hiện nhiều hơn một chút
- Bởi vì vẫn luôn bị ràng buộc trong một khu vực nhỏ nhỏ, bất luận là phạm vi hoạt động trên phương diện không gian vật lý hay là phạm vi hoạt động về những thông tin bên ngoài đều bị kiềm chế rất nhiều
- Đây là loại cảm giác đè nén mà người bình thường rất khó tiếp nhận được, nhưng lý trí lại nói cho bọn họ biết, trong thời gian ngắn, bọn họ không cách nào thoát khỏi loại hiện trạng này, cho nên, trên phương diện tình cảm, đã bắt đầu tiến hành tự thôi miên bản thân
- Đây thật ra là một loại biện pháp tự vệ đối với thể xác và tinh thần của bản thân, phải biết, con người, thế nhưng thật ra là loại sinh vật có năng lực thích ứng mạnh nhất ở trên thế gian này
- Tội phạm thụ án
Anh có thể nhìn ra được, chuyện tôi đã bị nhốt rất lâu
Nửa gương mặt có chút hứng thú mà hỏi
- Tôi đã từng tiếp xúc với không ít người đang bị giam giữ thụ án và cả những người được thả sau khi mãn hạn tù, một ít điểm đặc thù của bọn họ, tôi đã nhận được phản hồi tương tự từ trên người ngài
- Tình huống của bọn họ, đều giống như tôi sao
- Ở trên người những người đang thụ án, thường sẽ lộ ra một loại trạng thái không thích ứng cực mạnh, thông thường, cảm xúc của sẽ trở nên cực kì nhạy cảm, mà ở những người đã mãn hạn tù, bọn họ, sau khi đã hao tốn một đoạn thời gian rất dài cuối cùng cũng đã hình thành một loại cơ chế tự vệ để có thể sống ở trong tù, lại đột ngột rời khỏi hoàn cảnh đó, một cách tự nhiên, ở trong nội tâm của bọn họ sẽ hình thành một loại cảm xúc không xác định cực lớn đối với cuộc sống xã hội, cũng chính là, sự mê mang ở trong miệng của ngài
- Ồ
- Ngài đã từng xem « The Shawshank Redemption »* chưa, sau khi lão Brooks mãn hạn tù, ở trong một khách sạn nhỏ, đã lựa chọn tự sát, đây là một loại biểu hiện cực đoan của việc cực kì không quen và bài xích với “cái ao” thế giới bên ngoài
(*một bộ phim kinh điển về đề tài tù nhân, nhân vật Brooks sau khi ngồi tù trong thời gian dài đã được ân xá, nhưng ông đã ngồi tù lâu đến mức sợ hãi, cô đơn, cách biệt với thế giới bên ngoài, để rồi ông lựa chọn tự sát)
- Đương nhiên, ngài không cần phải để ý đến vấn đề này, dù sao thì lão Brooks cũng đã ngốc ở trong ngục đến năm mươi năm, có thể nói, cuộc sống ở trong nhà tù, đã trở thành một phần lớn trong cuộc đời của ông ta
- Ông ta không cho là bản thân vẫn luôn sống ở trong ngục giam, ngược lại, việc ra tù, đối với ông ta mà nói, mới xem là một loại ở tù —— thực sự
Vương Kha theo bản năng đi tìm bút máy của mình, lại phát hiện nó đang ở trên tay của Nửa gương mặt, Vương Kha chỉ có thể cầm lấy một cây viết bi ở trên bàn, hỏi:
- Xin hỏi, cuộc sống ở trong tù của ngài, đã kéo dài bao lâu rồi
- Cụ thể, không nhớ rõ lắm, đại khái một hai ngàn năm đi
- … - Vương Kha
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
- Sao vậy
- Không sao cả, thực sự có chút dài đi
- Tạm được đi, đúng như lời anh nói lúc nãy vậy, thế nhưng có thể là sau khi tôi đã quen rồi, thì lại không cảm thấy quãng thời gian đau khổ bao nhiêu
Vương Kha lấy khăn giấy ra, nhẹ nhàng lau mồ hôi ở trên thái dương của mình
- Xin lỗi, tôi đi mở điều hòa không khí một chút, mùa hè vẫn là quá nóng rồi
Vương Kha đứng dậy đi mở máy điều hòa không khí, sau đó lại đi ra, rót hai ly trà đi vào, đưa một ly cho Nửa gương mặt
- Cho nên, điều hiện tại ngài muốn là giải quyết loại trạng thái mê mang này, có đúng không
Nửa gương mặt lắc đầu một cái:
- Mê mang hay không mê mang gì đó, thật sự là tôi cũng không quá để ý, hoặc có lẽ là, đối với chuyện rốt cuộc phải sống tiếp như thế nào, thật ra thì tôi cũng không có gì phải lo lắng
- Vâng
- Mấy ngàn năm nay, tôi vẫn luôn suy nghĩ về một vấn đề, đó chính là, vì sao tôi lại tồn tại
- Đây càng giống một vấn đề trên phương diện triết học hơn
- Không phải vậy, có vài người suy nghĩ về chuyện này, là không bệnh mà than, nhưng tôi thì khác, tôi thực sự cảm nhận được
- Tôi xin rửa tai lắng nghe
- Anh ra đời như thế nào
- Nửa gương mặt hỏi Vương Kha
- Anh là do cha mẹ sinh ra, đúng không, cha mẹ của anh cũng sẽ luôn làm bạn bên cạnh anh…
- Tôi là cô nhi
- Ồ, theo phép lịch sự mà nói, lúc này, có phải là tôi nên nói một tiếng xin lỗi với anh không
- Đúng thế
- Vậy không khách khí
- Cám ơn
- Phần lớn con người, đời này, chỉ đi theo một tuyến cuộc sống, nhưng cũng có một vài người đặc biệt, tỷ như tôi, tôi có hai tuyến, hơn nữa, tuyến sau so với tuyến trước, còn nặng hơn rất nhiều
- Từ sau khi tôi mạnh hơn, càng ngày tôi càng ý thức được, thật ra thì, sự tồn tại của tôi, chỉ là một con rối
- Anh có hiểu được, loại cảm giác đó không
Vương Kha nhắm mắt, suy tư trong chốc lát, nói:
- Nhân cách phân liệt
Nửa gương mặt cười, nói:
- Anh đúng là một bác sĩ tốt
Vương Kha cười cười
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hai khách hàng mà hôm nay anh ấy tiếp đãi, thân phận đều vô cùng tôn quý, đáng tiếc không cách nào dùng chuyện này để quảng cáo rộng rãi khắp nơi, nếu không thì chính anh ấy cũng sẽ bị cưỡng chế yêu cầu đi khám bác sĩ tâm lý đấy
- Sự hiện hữu của tôi, giống như là một con chó, chủ nhân đang ngủ ở trong nhà, mà tôi, chỉ có thể bò lổm ngổm ở trên bậc thang ở cửa sau, có người đến, thì tôi sẽ sủa mấy tiếng, buổi tối có kẻ gian leo tường vào muốn trộm đồ, tôi cũng phải ra mặt
- Có lẽ
- Chính là ý nghĩa như vậy đi
- Ừm
- Nhưng tôi thực sự rất không ưa loại cuộc sống đó, rất không ưa loại trạng thái —— tồn tại như vậy
- Tôi rất muốn sống vì chính mình, rất muốn sống được với con người thật của mình
- Anh đã thành công
- Coi như vậy đi, đã thành công rồi đi, tôi không chỉ rời khỏi căn nhà đó, tôi còn mang đi tất cả tài sản tích góp trong mấy ngàn năm của người chủ nhân đang ngủ say kia, lấy đi hết tất cả
- Chúc mừng
- Cám ơn
Sau đó, là sự yên lặng kéo dài
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vương Kha uống một ngụm trà, đồng thời cảm thấy, chờ sau khi trời sáng anh có thể liên lạc với vài người đồng nghiệp, đi tìm bọn họ trò chuyện một phen

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.