Thần Hào: Load Vui Vẻ Hệ Thống Hưởng Thụ Hoàn Mỹ Nhân Sinh

Chương 66: Muốn ăn diễn viên chén cơm này, nào có như thế thuận buồm xuôi gió.




Chương 66: Muốn ăn chén cơm diễn viên này, nào có chuyện thuận buồm xuôi gió đến vậy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Cắt!” Tiếng vang lên, Lê Chấn bẻ cổ, tự mình đi đến chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống
Mấy vị trợ lý ngay lập tức xông tới, quạt gió xoa bóp đưa nước cho Lê Chấn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Chấn ca ngài đây là...?” Lại một lần nữa bị Lê Chấn chủ động hô cắt, Phạm Đạo Quân đang ngồi trước màn hình giám sát đạo diễn, nhíu mày, nghi hoặc hỏi: “Vừa rồi cảnh quay kia, cảm giác cũng tạm được mà.” “Ta cảm thấy còn kém chút ý tứ.” Lê Chấn thờ ơ cười cười, tiện tay nhận lấy ly nước trợ lý đưa tới
“He
Phụt!” Hắn trực tiếp nhổ ngụm nước vừa uống vào miệng ra đất
“Dựa vào!” Lê Chấn lau miệng, nhìn trợ lý một cái, sắc mặt tái xanh: “Cái quái gì đây là nước hả?” Cô trợ lý mới tới đeo kính giật mình, vội vàng nhỏ giọng nói: “Bé con..
bé con ha ha nha...” “Ai bảo ngươi ta uống bé con ha ha?” Khuôn mặt Lê Chấn tràn đầy gân xanh nổi lên: “Ngươi để ta uống cái này
Đây là nước người uống sao?” “Đối..
có lỗi với, Chấn ca..
Ta lần sau nhất định chú ý...” “Có lỗi với là được rồi
Ngươi là làm việc kiểu gì vậy?!” Từ Băng Băng vừa ngồi xuống bên cạnh trợn mắt quát: “-- Không biết Chấn ca chúng ta uống nước khoáng thiên nhiên ít natri của Nông Phu Sơn Tuyền sao
Loại bình thủy tinh ấy!” “Lương tháng này trừ 1000
Để ngươi nhớ lâu một chút!” “A
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cái này..
cái này...” “Cái này cái gì cái này
Còn đứng ngây đó làm gì
Còn không mau mua nước đi!!” Vừa gào thét đuổi trợ lý đi, Lê Chấn dựa vào ghế, thở hồng hộc
“Mẹ nó
Ngượng ngùng a, Phạm Đạo.” Thở đều đặn hai hơi, Lê Chấn nghiêng đầu nhìn về phía Phạm Đạo Quân đang hậm hực, trên khuôn mặt vốn đang tức giận, lộ ra một nụ cười
“Trợ lý mới tới không biết làm việc, phải giáo dục một chút.” “A ha ha, có lẽ, có lẽ...” Phạm Đạo Quân liên tục gật đầu phụ họa
Mặc dù trong lòng khinh thường, thế nhưng đối phương dù sao cũng là diễn viên lớn nhất đoàn làm phim, vẫn phải giữ thể diện
“Đúng rồi, Chấn ca, vừa rồi cảnh quay kia, ngài cứ kêu cắt là vì sao ạ?” “Không vì sao cả.” Lê Chấn cười cười: “Chỉ là cảm thấy còn kém chút ý tứ, không đủ~” “Chấn ca, ngài là diễn viên gạo cội, chỗ nào còn kém chút ý tứ, có thể hay không mời ngài nói cho ta nghe một chút đi?” “Ai
Nói một câu vô lễ, ta thật ra cảm thấy mình vừa rồi diễn, không có vấn đề gì.” Lê Chấn nói xong, liếc nhìn Khương Nhược Nam và đám người không xa, làm bộ thở dài
“-- Ta chẳng qua là cảm thấy, hiện tại rất nhiều diễn viên trẻ, trình độ thực tế một lời khó nói hết a.” “Ồ?” Nhìn thấy tầm mắt của đối phương, lão luyện Phạm Đạo Quân sao có thể không rõ ý tứ trong lời nói này của hắn
“Ngài là cảm thấy, mấy vị vai phụ không theo kịp kịch của ngài?” “Không theo kịp kịch thì cũng không đến nỗi~” Lê Chấn cười cười, ánh mắt nhìn chằm chằm Khương Nhược Nam yếu ớt nói: “Bất quá, trông quả thật rất cố sức, vẫn là diễn xuất cơ bản chưa đủ vững chắc a.” “Vậy sao...” Phạm Đạo Quân nghe vậy, thần sắc có chút phức tạp nhìn về phía Khương Nhược Nam
Thật ra hắn thấy, cô gái nhỏ này tuy trẻ tuổi, thế nhưng mấy cảnh quay vừa rồi diễn xuất cơ bản không có vấn đề gì
Lần này, đúng là Lê Chấn, kẻ chuyên gây chuyện trong giới diễn xuất, cố tình gây sự
Bất quá Phạm Đạo Quân đối với việc này cũng không có cách nào
Dù sao trường hợp này, trong giới đã quen mắt rồi
Mặc dù mình là tổng đạo diễn, nhưng cũng không thể vì một diễn viên trẻ tuổi vô danh, mà đi đắc tội Lê Chấn loại lão đại ngành này
Dù sao tính cách và tác phong của hắn đáng ghét lắm, thật sự muốn nổi lên xung đột, mình cũng không thể đè được hắn
Khung cảnh càng sẽ trở nên khó coi hơn
-- Chủ yếu là hiện tại Kim Chủ Ba Ba đang có mặt tại hiện trường, cho nên Phạm Đạo Quân cảm thấy mình có lẽ nên thận trọng một chút, không nên làm mọi chuyện phức tạp thêm sẽ tốt hơn
Còn về tiểu cô nương nha, chịu chút ủy khuất thì chịu chút ủy khuất thôi
Không có bối cảnh hậu trường, muốn ăn chén cơm diễn viên này, nào có chuyện thuận buồm xuôi gió đến vậy
Ý niệm đến đây, Phạm Đạo Quân cười cười, không có bất kỳ thái độ thực tế nào, mà đá quả bóng lại cho Lê Chấn: “Đã như vậy, không bằng liền mời Chấn ca ngài giảng giải cho các diễn viên trẻ này nghe, rốt cuộc nên diễn như thế nào mới đúng?” Lê Chấn liếc nhìn Khương Nhược Nam, cười nói: “Ha ha ha~ Tất nhiên Phạm Đạo đã nói như vậy, vậy ta liền cố hết sức nói một chút a.” Nói xong, hắn chuyển lời, yếu ớt nói với Khương Nhược Nam
“Cũng tỷ như tiểu Khương a, cá nhân ta cảm thấy a, diễn xuất vừa rồi của ngươi có vấn đề nhất định.” “Cảm xúc truyền tải không đúng chỗ lắm, các loại chi tiết nắm bắt đều có chênh lệch.” Nghe lời Lê Chấn, Khương Nhược Nam vội vàng lễ phép mà khiêm tốn gật đầu, nghiêm túc lắng nghe
Dù sao đối phương là diễn viên gạo cội trong ngành, có thể nhận được lời phê bình của hắn tại trường quay cũng là một cơ hội học hỏi không tồi
“Lê lão sư, xin hỏi ngài có thể nói cụ thể hơn một chút được không ạ?” Khương Nhược Nam chăm chú hỏi
“Cụ thể ư..
Cứ lấy cảnh phía trước khi gặp phải tình huống đột ngột trong mộ đi.” Lê Chấn nhàn nhã bắt chéo hai chân, ngữ khí có chút âm dương quái khí: “Ta đã cảm thấy diễn xuất của ngươi, không quá thích hợp.” “Cảm xúc không đủ, sức kéo không đủ.” “Cảm xúc không đủ, sức kéo không đủ?” Khương Nhược Nam lặp lại câu nói này, thần sắc hơi có vẻ nghi hoặc
“Không sai, à vậy đi, Băng Băng a~” Nói xong, hắn quay đầu vẫy tay về phía Từ Băng Băng đang ngồi bên cạnh: “Ngươi đến thị phạm cho tiểu Khương xem, trong tình huống này, nên diễn xuất chính xác như thế nào.” “Biết rồi, Chấn ca~” Thấy Lê Chấn đưa mắt tới, Từ Băng Băng đang uống trà sữa trân châu ngầm hiểu
Cầm ly trà sữa, đứng dậy đi tới trước mặt Khương Nhược Nam
Trong ánh mắt nhìn thiếu nữ, tràn đầy vẻ trêu tức lạnh lùng
“Nói về sức kéo và cảm xúc nha~ Thật ra rất đơn giản.” Vừa dứt lời, liền thấy khóe miệng Từ Băng Băng đột nhiên nhếch lên một tia cong cay nghiệt
Chỉ thấy nàng bất thình lình nâng ly trà sữa trong tay, hắt một mặt vào Khương Nhược Nam
“Ngươi?!” Trước mặt tất cả mọi người, bị hắt một mặt trà sữa Khương Nhược Nam, không kịp chuẩn bị mà run lên
Trong đầu trống rỗng
Mãi cho đến khi chất lỏng màu trắng sữa trộn lẫn với trân châu màu đen, không ngừng chảy xuống từ mái tóc ướt sũng
Cùng với sắc mặt trêu tức và chế nhạo của Từ Băng Băng trước mắt
Sự tủi thân to lớn, lập tức bao trùm lấy trái tim thiếu nữ
Mắt Khương Nhược Nam đỏ hoe, nước mắt trào lên viền mắt
“Ai, ngươi nhìn, như vậy liền tốt hơn nhiều nha~” Phía sau, Lê Chấn làm bộ vỗ tay: “Bất quá vẫn là không đủ, ta thấy còn phải tiếp tục học~” “Ta cũng thấy vậy.” Từ Băng Băng ngả ngớn cười cười: “-- Cái kia ai, lại cầm chai nước cho ta.” “Lê lão sư
Băng Băng tỷ!” Một bên Tạ Lôi không nhìn nổi, vội vàng ngăn Khương Nhược Nam trước người cười nói theo: “Ta thấy tiểu Nam hôm nay cũng học được không ít điều rồi, không bằng coi như xong đi.” Ba~
Một cái tát vang dội vang lên trên mặt nàng
Từ Băng Băng sắc mặt tái xanh, nhìn nàng quát lên
“-- Ngươi tính là cái gì
Cũng dám đối ta khoa tay múa chân?” “Cút!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.