Chương 17: Cha mẹ, ta cùng Trần Lạc ly hôn!
Tô Khê giữ trên mặt tươi cười, bình phục chút cảm xúc rồi mới mở cửa phòng ra
“Cha, mẹ, sao hai người lại tới đây?”
“Cũng không nói với con một tiếng, con đã xong đi trạm xe đón hai người rồi.”
Tô Khê vội vàng đưa tay tiếp lấy đồ vật trên tay cha mẹ chồng, nhiệt tình chào hỏi hai lão
Phụ mẫu Trần Lạc đều là dân quê điển hình
Phụ thân Trần Bách Lâm, mẫu thân Lý Tú Anh, là hai lão nhân tài giỏi, thuần phác và an phận
Đối với người con dâu Tô Khê này, hai lão thích vô cùng, đó là đau đến tận lòng, so với con gái ruột còn thân hơn
Cho dù Trần Lạc có làm yêu làm quái thế nào, Tô Khê vẫn phân biệt rất rõ ràng, đối với hai lão từ trước đến nay đều rất tôn kính, cũng rất hiếu thuận
“Nha đầu, con bận rộn như vậy, sao có thể để con đi đón chúng ta!”
Trần mẫu nắm tay Tô Khê, mắt đều vui đến híp lại
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thật sự là phát ra từ nội tâm yêu thích
“Ta đi nhà các con, Trần Lạc cũng không có ở đó.”
“Hai ta gọi điện thoại cho nó, tên tiểu tử này lại không bắt máy.”
“Liền biết các con khẳng định cãi nhau, liền trực tiếp tới đây tìm con!”
Trần phụ thở dài, ngồi ở trên ghế sofa, buồn bực nói: “Khê nhi a, con đừng chấp nhặt với tên súc sinh kia!”
“Cha mẹ nhận con người con dâu này, không nhận đứa con trai kia!”
“Thực sự không được, con cứ mang theo hài tử về Đại Vương Thôn, cha mẹ sẽ chăm sóc con!”
Nhớ tới những việc Trần Lạc đã làm, Trần phụ liền hận đến nghiến răng nghiến lợi, muốn đánh gãy chân chó của hắn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cưới được một cô nương tốt như vậy, có một đứa cháu gái tốt như vậy, vậy mà mỗi ngày còn làm những chuyện mất lương tâm
Có một đứa con trai bại gia như thế, đời trước đã gặp phải nghiệt chướng gì vậy
Nếp nhăn trên mặt Trần phụ lập tức sâu hơn rất nhiều, ngoài bất đắc dĩ, vẫn là bất đắc dĩ
Trần mẫu đau lòng nhìn Tô Khê, nghiêm túc nói: “Nha đầu tốt, ta và cha con lần này tới, chính là muốn thăm Hinh Hinh.”
“Tiện thể đi giáo dục một chút cái tên tiểu tử Trần Lạc kia, bắt nó phải sống tốt với con.”
“Nợ của nó con tuyệt đối đừng quản, đó là nhà họ Trần chúng ta thiếu, hai lão chúng ta cho dù liều mạng này, cũng phải trả sạch nợ cho con!”
“Con đó, chuyên tâm chăm sóc Hinh Hinh, những cái khác không cần quan tâm!”
Lý Tú Anh trong lòng chua chát, nhưng vẫn giữ vẻ mặt tươi cười
“Đúng vậy!”
Trần phụ mày buông xuống, nhưng ngữ khí rất kiên quyết, “Chuyện nợ nần, con đừng lo lắng, cái lão già này chưa chết đâu, có việc ta còn có thể gánh vác, không thể trở thành gánh nặng cho các con.”
Nhìn hai lão cần cù chịu khó trước mắt, Tô Khê chỉ cảm thấy một trận đau lòng
“Hinh Hinh, mau để gia gia ôm ôm!”
“Đại tôn nữ đáng yêu của ta, có nhớ gia gia không nha!”
Trần phụ ôm lấy Hinh Hinh, cười toe toét lộ ra một hàm răng vàng ố, chọc cho tôn nữ khanh khách bật cười
Nếp nhăn trên mặt lão run lên, trong mắt tràn đầy từ ái và yêu chiều
“Đương nhiên nhớ gia gia rồi ạ.”
Hinh Hinh càng là đứa bé dễ mến, miệng nhỏ ngọt ngào, hôn mạnh một cái lên gương mặt già nua phong trần của gia gia
Thế nhưng là khiến lão già này vui đến hỏng, ôm tôn nữ xoay vòng vòng, chơi đến quên cả trời đất
Hai ông cháu tâm hoa nộ phóng, nụ cười rạng rỡ
“Cha, mẹ, hai người ngồi xe lửa một đêm chắc chắn không nghỉ ngơi tốt, vào nhà nghỉ một lát đi ạ!”
Tô Khê cắn môi một cái, ngữ khí có chút lúng túng
Trần phụ nhìn ra sự mất tự nhiên của con dâu, thăm dò nói: “Khê nhi, hay là con theo chúng ta cùng đi tìm Trần Lạc?”
“Con yên tâm, nếu hắn dám khinh suất, ta sẽ ngay trước mặt con đánh gãy chân chó của hắn.”
Tô Khê vành mắt đỏ hoe, bụm mặt, vai run rẩy
Hiển nhiên là đang khóc
Trước đó ở bên Trần Lạc chịu nhiều ủy khuất như vậy, nàng đều có thể nhịn xuống
Duy chỉ có ngay trước mặt đôi lão phu thê nhiệt tình và quan tâm này, tất cả những bất ổn và khổ sở tích tụ trước đó, lập tức vỡ tung tâm phòng của nàng
Nàng có thật nhiều điều muốn nói
Nhưng..
hình như nói gì cũng không thích hợp
Bởi vì, đã ly hôn rồi
“Nha đầu a, chuyện gì xảy ra đây, êm đẹp sao lại khóc nữa vậy!”
“Có phải Trần Lạc cái tên tiểu vương bát đản kia..
Mẹ không phải đã bảo hắn...”
Trần mẫu nhíu chặt mày, rất sốt ruột
“Cha, mẹ, con không gạt hai người đâu!”
“Con cùng Trần Lạc..
ly hôn rồi!”
Nói xong, Tô Khê xoay người đi vào nhà vệ sinh
Nàng đóng cửa lại, phảng phất ngăn cách tất cả
Nhưng thân thể rốt cuộc không còn chút khí lực nào, tựa vào tường, từ từ trượt xuống..
Cha mẹ chồng là những người tốt như vậy
Quá tốt
Tốt đến..
Nàng căn bản không nỡ nói tin tức này cho họ
Nhưng..
Đã không thể không nói rồi
Nàng đã từ trong lòng, đuổi Trần Lạc ra khỏi cái nhà này..
Trong phòng khách, Trần phụ Trần mẫu nhìn nhau, tất cả đều ngây người, tâm tình khó nói nên lời
Là phẫn nộ, là thống khổ, là tiếc nuối, hay là..
Có lẽ tất cả đều có
Trần phụ sắc mặt càng tái nhợt, thở hổn hển từng ngụm lớn, thân thể vịn tường, lung lay sắp đổ
“Lão đầu tử, ông sao vậy...”
“Ông đừng làm tôi sợ chứ!”
Trần mẫu sợ đến nghẹn ngào, nhanh chóng đi đỡ, lớn tiếng hô hoán
Tô Khê cũng sợ hãi, vội vàng lao ra, cẩn thận đỡ lấy Trần phụ
“Cha, ngài đừng tức giận...”
“Ngài huyết áp cao, không thể nổi nóng...”
“Ngài yên tâm, con dâu cho dù cùng Trần Lạc ly hôn, hai lão ngài vẫn là cha mẹ của con, vẫn như cũ là gia gia nãi nãi của Hinh Hinh...”
Tô Khê dìu lấy cánh tay cha chồng, khóc đến rối tinh rối mù
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đây cũng là lời nói từ tận đáy lòng nàng
Qua hồi lâu, Trần Phụ mới hồi phục lại
Nhìn vành mắt đỏ hoe của con dâu, ông thật sự thấy xấu hổ thay cho con trai mình
Cả đời chất phác phúc hậu của ông, không biết phải làm thế nào, mới có thể xua đi sự thất vọng và khổ sở của con dâu
Thế là, ông khom người xuống
“Khê nhi, thật xin lỗi.”
“Là cha quản giáo không nghiêm, sao lại giáo dục ra một đứa súc sinh như vậy!”
“Nhà họ Trần chúng ta, có lỗi với con!”
“Cha xin lỗi con, cũng xin lỗi cha mẹ con!”
Nói đến đây, lưng Trần Bách Lâm dường như cong hơn
“Cha..
Cha, ngài làm cái gì vậy chứ!”
“Ô ô ô..
Cha, ngài đừng như vậy.”
Tô Khê vội vàng đỡ Trần phụ, tê tâm liệt phế kêu khóc
“Đi thôi, lão bà tử, chúng ta sẽ không thêm phiền toái, về nhà trước!”
“Nha đầu, con là đứa trẻ tốt.”
“Hinh Hinh giao cho con, cha mẹ đều yên tâm, đợi khi nào cha mẹ rảnh sẽ trở lại thăm các con.”
Trần phụ nói xong câu đó, quay người liền đi ra ngoài
Nghe được tin con trai con dâu ly hôn, thật giống như trời đều sập
Hai lão bị đả kích là một chuyện
Nhưng tiếp tục ở chỗ này quấy rầy Tô Khê, đó lại là một chuyện khác
Ông có thể tưởng tượng được, con dâu triệt để rời đi Trần Lạc, trong khoảng thời gian này đã tổn thương biết bao nhiêu tâm
Hai lão họ sao có thể tiếp tục ở đây, xát muối vào vết thương của nàng
Họ đã giản dị cả một đời
Không làm được chuyện tàn nhẫn như vậy
“Gia gia, nãi nãi...”
“Hinh Hinh sẽ nhớ hai người.”
Hinh Hinh cũng khóc, cái mũi nhỏ đều đỏ bừng
“Hinh Hinh a, ngoan, đợi khi nào nghỉ học, đến nhà gia nãi chơi nha!”
“Nãi nãi ấp được rất nhiều gà con cho con..
Lần sau con đến...”
Trần mẫu bịt miệng lại, giọng nghẹn ngào nói chuyện không trọn vẹn
Tô Khê đứng tại cổng, ôm con gái
Nhìn hai cha mẹ chồng đỡ đẫn nhau lê bước, chỉ cảm thấy một nỗi buồn không thể nói thành lời
Hai lão vui vẻ ra mặt đến, thất hồn lạc phách ra đi
Giống như vác một ngọn núi lớn, mỗi bước dịch chuyển đều nặng trĩu như thiên quân
Đáng thương đến mức khiến nàng từ đáy lòng đau xót.