Thần Hào: Ly Hôn Sau Ta Ba Ngày Kiếm Lời Chục Tỷ!

Chương 62: Giàu mà không về quê, như cẩm y dạ hành!




Chương 62: Giàu mà không về quê, khác gì cẩm y đi đêm
“Mẹ, không thể cứ tính toán như vậy a!” “Chỉ có chừng ấy thóc gạo, nào đủ cho số tiền lời mấy năm nay!” “Nhất định phải bắt hắn xin lỗi mẹ, lúc trước hắn thế mà còn dám mắng mẹ!” Tôn Hổ, nhi tử của Trần Mỹ Linh, nghiến răng nói
Có thể khiến người đàn bà đanh đá ngày thường bị giẫm dưới chân, hắn cảm thấy hả dạ vô cùng
“Ca, nghe rõ chưa, bây giờ xin lỗi ta, chuyện tiền lời sẽ không nhắc tới, số lương thực này cũng cho ngươi giữ lại!” “Tránh khỏi ngươi đói bụng!” Trần Mỹ Linh cười lạnh
“Ta...” Vốn Trần Bách Lâm vừa mới thẳng được cái lưng, nhìn thấy người bạn đời đang quỳ rạp trên đất khóc rống
Lại nghĩ tới nàng thân thể suy nhược, cũng phải chịu đói vì tính bướng bỉnh của mình..
Hắn nghiến răng
Mắt đỏ hoe
Liền chuẩn bị cúi đầu
Nhưng mà
Đúng lúc này, một cánh tay đưa tới
Nắm lấy tay Trần Bách Lâm
“Cha, con đã về!” Trần Lạc nói đến đây, hốc mắt đỏ bừng
Nhìn thấy phụ thân mẫu thân bị bức bách đến tình cảnh này, tim hắn như bị đao đâm xuyên
Thấy Trần Lạc, Trần Bách Lâm mở to hai mắt, xô đẩy Trần Lạc: “Ngươi..
Ngươi trở về làm gì a!” “Ai bảo ngươi trở về, đi mau đi, đi đi đi...” Nhưng lúc này
Rất nhiều thôn dân đến đòi nợ, đã sớm im lặng phong kín lối đi
“Nghe lời mẹ, đi mau đi, ta và cha ngươi không có chuyện gì!” Giọng Lý Tú Anh nghẹn ngào
Chỉ muốn nhi tử mau chóng rời đi, tránh để bị các thôn dân làm khó
Tuy nhiên, Trần Lạc lại kiên định đứng tại chỗ, nói gì cũng không chịu đi
“Ái chà chà, Trần Lạc, cuối cùng ngươi cũng chịu lộ diện rồi a!” “Thằng nhóc nhà ngươi thiếu một món nợ lớn, để cha mẹ ngươi gánh, ngươi lại trong thành tiêu dao khoái hoạt!” “Hôm nay đã trở về, vậy thì nói chuyện đi, ngươi thiếu mọi người nhiều tiền như vậy, giải quyết thế nào a!” Trần Mỹ Linh khoanh tay, âm dương quái khí nói
Chủ nợ trở về, điều này không trách được nàng
Ánh mắt Trần Lạc lạnh băng, nhìn thẳng Trần Mỹ Linh nói: “Tam Cô, cha ta đã nuôi dưỡng ngươi từ nhỏ đến lớn!” “Ngươi bây giờ cũng đã yên bề gia thất, nhìn thấy đại ca của mình gặp khó khăn, lẽ ra nên giúp đỡ!” “Sao có thể lang tâm cẩu phế, bức cha mẹ ta thành ra thế này!” Hắn sao có thể không nhìn ra, Tam Cô hôm nay là đến đòi nợ
Rõ ràng nắm lấy lão Hoàng Ngưu là muốn gán nợ
Hơn nữa ngay cả lương thực khẩu phần của cha mẹ cũng muốn lấy đi
So với người ngoài còn xa lạ, vô tình
Trần Mỹ Linh kéo lớn giọng, chỉ vào Trần Lạc mắng: “Cái thứ đồ chơi gì!” “Trần Lạc, ngươi đang âm dương quái khí nói ai vậy, ban đầu là ai đã cho các ngươi mượn hai mươi vạn khối tiền, cái này đã mấy năm rồi, một phân tiền lời cũng không có!” “Thằng nhóc nhà ngươi bây giờ lại dám mắng ta, thật sự là ăn gan hùm mật báo!” “Tam Cô, ngài cũng quá khinh người rồi, đều là thân thích, tại sao phải làm tuyệt tình như vậy!” Tô Khê trầm giọng nói
“Làm tuyệt tình
Vậy cũng phải xem là ai!” “Huống chi, ngươi là người ngoài, ở đây có chuyện gì của ngươi, lăn sang một bên đi!” Trần Mỹ Linh một bộ dáng ai cũng không phục
Lục thân không nhận
Tô Khê sau khi nghe được, đặt Hinh Hinh xuống đất
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Gia gia!” Hinh Hinh vội vàng chạy tới trước mặt Trần Bách Lâm
Điều này làm Trần Bách Lâm kinh hỉ khôn cùng, mọi tâm trạng tồi tệ đều ném hết ra sau đầu
Tô Khê từ trong ví tiền móc ra năm vạn tiền mặt, đưa cho Trần Mỹ Linh
“Tam Cô, tiền này ngươi cầm trước, số còn lại chúng ta cũng sẽ trả lại cho ngươi!” “Nhưng mà, ngươi đừng quá đáng, con trâu này ngươi không thể mang đi.” Tô Khê rất nghiêm túc nói
“Năm vạn khối tiền, liền muốn đuổi ta đi
Ngươi xem thường ai vậy!” “Con lão Ngưu này, ta hôm nay nhất định phải mang đi, thiếu nợ thì trả tiền, thiên kinh địa nghĩa!” Trần Mỹ Linh cực kỳ ngang ngược
Trần Lạc cười lạnh một tiếng, nhét tiền của Tô Khê trở lại trong túi, thản nhiên nói: “Hai con trâu này, là cái mạng căn tử của cha ta!” “Tiền vốn ta trả lại cho ngươi, trâu, hãy để lại cho ta!” Thanh âm dứt khoát, không thể nghi ngờ
Khí thế càng làm người khác khiếp sợ
Dọa đến Tôn Hổ đều lùi lại hai bước
“Trần Lạc, ngươi lừa ai đây a?” “Ngay cả nhân phẩm của ngươi, ai mà tin được a, đừng nói hai mươi vạn, cho dù là hai trăm khối tiền ngươi cũng không bỏ ra nổi đâu!” “Ngươi đừng chỉ dựa vào miệng, ngược lại là hãy lấy tiền ra đi!” Tôn Hổ ở một bên khinh thường nói
“Đúng đó!” “Ngươi một tên cờ bạc, nghèo đến mức cơm còn không ăn nổi, ngươi có thể lấy ra tiền được, ta hôm nay còn chẳng tin!” Trần Mỹ Linh cũng bắt đầu tỏ vẻ nghiêm trọng
Hôm nay nhất định phải khiến cặp cha con ương ngạnh này, phải xin lỗi và cúi đầu trước mình
“Tiểu Dương, hãy mang tất cả tiền mặt đã chuẩn bị tới!” Lúc này, Trần Lạc vung tay lên
“Vâng!” Sở Diệu Dương lập tức mang theo hai cái cặp da đi tới
Lập tức đặt lên cối xay
Trần Lạc đi tới, trực tiếp mở rương ra, chỉ thấy bên trong đầy tiền mặt đỏ rực
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tất cả mọi người trong sân đều kinh hô
Khoảnh khắc này, cả sân đều im lặng
Trần Bách Lâm cũng mở to hai mắt, đời này hắn chưa từng thấy nhiều tiền như vậy
Việc đốt tiền âm phủ cho tổ tiên viếng mộ, cũng chỉ tầm tầm thế thôi
Mẹ con Trần Mỹ Linh cũng bị cảnh tượng này hoàn toàn làm cho chấn động, há hốc mồm, rất lâu không thể hoàn hồn
Toàn bộ Trần Gia Câu, người có thể lấy ra 20 vạn tiền mặt, không quá ba nhà
Nhà nào có 10 vạn tiền mặt, thì đó đã là đại hộ trong thôn rồi
Một rương tiền mặt này, ít nhất có 50 vạn
Hai cái rương, vậy chính là 1 triệu
Bằng cách đặt tiền mặt trước mặt những thôn dân này
Gây ra cú sốc thị giác là tuyệt đối chấn động
“Tam Cô, nhà ta thiếu ngươi hai vạn khối tiền, tiền lãi ba năm, tính mỗi năm ba ngàn, ba năm là chín ngàn, ta cộng tròn cho ngươi, ngươi trực tiếp cầm ba vạn, rồi rời đi!” “Trả lại con bò cho nhà ta!” “Từ nay về sau, hai nhà chúng ta hoàn toàn không còn nợ nần, ngươi về sau còn dám đến nhà ta giương oai, đừng trách ta không khách khí!” Trần Lạc vỗ vỗ cái rương, ánh mắt lạnh băng
Đến tận lúc này, Trần Mỹ Linh mới phản ứng lại, với giọng điệu rất chua chát nói: “Cắt, ngươi hù dọa ai vậy, ta thấy tiền này của ngươi đều là giả!” Nhưng mà, Trần Mỹ Linh vừa nói xong
“Đúng dịp, ta cùng khách hàng nói chuyện xong, quên chưa rút thứ này đi!” Sở Diệu Dương ha ha cười lớn, trực tiếp từ trong rương phía sau mang tới máy đếm tiền
Trực tiếp tiện tay lấy ra ba vạn khối tiền mặt, kiểm tra ngay tại chỗ
Toàn bộ đều là tiền thật
Trần Mỹ Linh lần nữa mắt choáng váng
Càng là hít vào một ngụm khí lạnh
Bây giờ nàng cầm cuốc còn không vững
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Căn bản không biết tiền này của Trần Lạc từ đâu mà có
“Lúc này tin rồi chứ?” “Bây giờ lập tức, cầm tiền, cút cho ta!” Trần Lạc trực tiếp nắm lấy ba vạn khối tiền, đập vào người Trần Mỹ Linh
“Tốt ngươi cái thằng nhóc, đừng tưởng rằng như vậy là có thể dọa sợ ta!” “Người khác không biết, ta còn không biết ngươi có đức hạnh gì a, chính là trộm cắp mà có được!” “Ta bây giờ liền đi báo công an bắt ngươi, ta xem ngươi còn dám hay không cùng ta đắc ý!” Trần Mỹ Linh ngoài miệng nói như vậy, thế nhưng cúi đầu nhặt tiền lên, trực tiếp nhét vào trong ngực
Ôm chặt sợ bị người cướp đi
Trần Lạc ánh mắt quét về phía xung quanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.