[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chương 74: Cùng tỷ tỷ đến nhà xin lỗi!
“A Lạc, ngươi lại đây cho ta!”
Trần Đông Mai một mặt băng lãnh, dựa vào cạnh bàn ăn, ôm cánh tay
Giống như phụ huynh trong nhà, đang chờ hài tử phạm sai lầm giải thích
Nàng sợ nhất chính là Trần Lạc cùng đường mạt lộ rồi phạm pháp
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trần Lạc giật nảy mình
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, ngươi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy!”
“Bảy triệu, ngươi lại tìm bảy triệu mua nhà!”
“Xe vẫn là người khác tặng?”
“Ta sao không biết, ngươi còn có bản sự này?”
Trần Đông Mai nắm chặt lấy tai Trần Lạc, giọng nói vô cùng nghiêm khắc
Trần Lạc đau đến nhe răng trợn mắt
“Tỷ..
Nhẹ tay thôi, tai muốn rụng mất!”
“Tỷ phu, ngươi không coi nghĩa khí ra gì à, lúc trở về ngươi nói đại tỷ ngươi giải quyết mà!”
Lý Lập Quân cười khành khạch nói: “Ta mới nói đó chứ, tỷ ngươi không tin ta biết làm sao bây giờ!”
Lời này cũng không sai
Hắn đã thuật lại những lời Vương Ba nói với lão bà mình
Tóm lại, Trần Lạc hẳn là kiếm tiền đường đường chính chính, nhưng bất đắc dĩ, Trần Đông Mai không tin
“Đại tỷ, ngươi nghe ta giải thích!”
“Ngay cả cha đều tin ta, có Tô Khê cho ta chứng minh đấy!”
“Nợ nần trong nhà ta cũng đã trả, số tiền ta kiếm được bây giờ, cả đời cũng xài không hết!”
Trần Lạc vội vàng cầu xin tha thứ
“Tiểu Khê
Tiểu Khê cũng về rồi sao?”
Trên mặt Trần Đông Mai lộ vẻ kinh ngạc
“Đương nhiên, biết ngay các ngươi không tin ta, cho nên ta mang Tô Khê về làm chứng!”
“Tỷ, ngươi có thể buông tay ra trước được không?”
Trần Lạc đau đến nước mắt cũng chảy ra
Trần Lạc đành phải đơn giản hóa quá trình kiếm tiền, bỏ bớt chi tiết, chọn lọc những điều đại tỷ có thể hiểu mà giải thích
Trọn vẹn nói dông dài nửa giờ đồng hồ
Trên mặt Trần Đông Mai mới dần dần lộ ra tiếu dung, tâm trạng cũng nhẹ nhõm, lúc này mới buông lỏng tay ra
“Nói như vậy, tiểu tử ngươi thật sự phát tài rồi?”
Trần Đông Mai vừa cười vừa nói
“Đúng vậy, tỷ, ngươi không cần lo lắng cho ta nữa.”
“Ngày mai ngươi tranh thủ thời gian cùng tỷ phu của ta phục hôn đi!”
Trần Lạc cười hì hì rồi lại cười, cuối cùng cũng ngẩng cao đầu một lần
“Tốt quá, tốt quá, cha mẹ lại có thể ở cùng một chỗ!”
“Mỗi ngày đều có thể nhìn thấy ba ba mụ mụ!”
Nguyệt Nguyệt cũng lúc này giơ hai tay lên, hoan hô
“Đi, tranh thủ ăn cơm, ngày mai..
A Lạc ngươi cũng đi với ta một chuyến, nói chuyện này với cha mẹ.”
“Không thì lòng ta không yên.”
Trần Đông Mai nói một tiếng
“Được rồi tỷ!”
Trần Lạc cười gật đầu, sau đó nhìn về phía tỷ phu
Lý Lập Quân mắt đỏ hoe, nắm tay lão bà, chân thành nói: “Cha mẹ ta bên kia, ta sẽ tỏ thái độ.”
“Bất luận thế nào, ai cũng đừng nghĩ ngăn cản chúng ta ở cùng một chỗ!”
“Tiền không có, ta không thèm, lại đi kiếm!”
“Không có ngươi, ta không đồng ý.”
Trần Đông Mai sau khi nghe được, cảm động đến rơi lệ ào ào, vừa lau nước mắt, vừa gật đầu
“Thật tốt quá.”
Trần Lạc híp mắt, cười nói: “Cái này mới là người một nhà đâu.”
Cứ như vậy, cả gia đình ăn bữa cơm đoàn viên hạnh phúc
Ngày thứ hai
Lý Lập Quân tâm niệm phục hôn, sáng sớm đã chờ đợi dưới lầu
Nửa giờ sau, mọi người đón xe đi tới nhà cha mẹ Lý Lập Quân
Trên đường đi, Trần Đông Mai vô cùng căng thẳng, mặt mũi trắng bệch
Trần Lạc nhàn nhạt trấn an nói: “Tỷ, đừng căng thẳng, chuyện này là do ta gây ra, hôm nay tất cả vấn đề ta sẽ ra mặt giải quyết, ngươi không cần nói nhiều gì cả.”
Trần Đông Mai cắn môi, lắc đầu nói: “Vậy không được...”
“Tiền đặt cọc mua nhà là ta một mình làm chủ lấy, ly hôn cũng là ta nói ra...”
Lý Lập Quân vừa lái xe, vừa chăm chú an ủi thê tử: “Đông Mai, đừng nghĩ nhiều như vậy, chuyện cha mẹ ta sẽ gánh chịu, sẽ không để cho bọn họ làm khó ngươi!”
“Thế nhưng mà...”
Trần Đông Mai do dự, vừa định mở miệng
Bàn tay gầy teo của Lý Lập Quân đã che lên mu bàn tay nàng, mười phần ấm áp
Trần Đông Mai ngậm lấy nước mắt, nở nụ cười
Trần Lạc mặt mỉm cười, nhìn xem đây hết thảy, chỉ cảm thấy bội cảm ôn tình, nhưng lại nhịn không được lo lắng
Một khi chuyện này lão nhân không đồng ý, việc phục hôn của tỷ phu và đại tỷ thật là một vấn đề lớn
Liền ngay cả trộm phục hôn, không được người trong nhà ủng hộ chúc phúc
Náo thành cục diện chúng bạn xa lánh..
Cặp vợ chồng sẽ hạnh phúc sao
Trần Lạc thở dài, nhìn về phía ngoài cửa xe
Nghĩ đến mình
Nếu như không thể được đến sự tha thứ của nhạc phụ nhạc mẫu
Tô Khê cho dù miễn cưỡng trở về trong lòng của hắn cũng không vượt qua được cái rào cản đó..
Dù sao..
Thê tử đã quá khổ rồi..
Xe rất nhanh đã đến nơi
Trên đường theo đề nghị của Trần Lạc, đã mua sắm không ít lễ vật, đều đặt ở cốp sau
Mọi người cùng nhau xách lễ vật, tân tân khổ khổ đi tới cổng lầu bốn
Lý Lập Quân hít một hơi thật sâu, gõ cửa phòng
Trong phòng truyền đến một tiếng đáp lại, sau đó cửa mở
Mở cửa là một phụ nữ lớn tuổi
Tóc đã hoa râm, mặc một bộ quần áo lao động sạch sẽ, chính là mẹ Lý Lập Quân – Lưu Ngọc
Lưu Ngọc tựa hồ đang chuẩn bị ra ngoài làm việc, ngẩng đầu nhìn thấy đứa con trai đột nhiên đến, hơi kinh ngạc
“Đại quân, con không đi làm sao?”
“Tối qua, vì sao không về nhà?”
Lưu Ngọc mở to mắt, âm điệu đều kéo rất cao, “Có phải con đi..
chỗ Đông Mai không?”
Lý Lập Quân lập tức bị hỏi
Dưới vẻ chất phác, đành phải nhẹ gật đầu
“Ai bảo con đi?”
Lưu Ngọc trừng mắt, vịn tường bắt đầu thở, chỉ vào Lý Lập Quân mắng: “Lúc trước ồn ào lớn như vậy, không phải ly hôn sao, bây giờ ly hôn rồi lại dây dưa mãi là kiểu gì!”
Tâm tình của lão thái thái tựa hồ có chút dao động lớn
Mẹ già tim không tốt, sợ xảy ra chuyện, Lý Lập Quân căn bản không dám nói chuyện
Trần Đông Mai đang trốn sau cánh cửa, ôm Nguyệt Nguyệt, cũng cúi đầu
Vốn dĩ còn ý chí chiến đấu sục sôi, nhưng cảm nhận được thái độ của lão thái thái, nàng đã mất đi lòng tin
Ngay cả Trần Lạc bên cạnh cũng cảm thấy áp lực
“Chuyện gì xảy ra đây!”
Ngay lúc này, phụ thân Lý Trạm Giang ở trong nhà cũng vội vàng chạy ra
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Lão bà tử, chuyện của bọn trẻ, bà đừng quản.”
Lý Trạm Giang vịn bạn già, vội vàng khuyên, “Cưới đã ly xong rồi, còn có thể thế nào, đừng tự làm mình tức giận mà đổ bệnh.”
“Không được, việc này không thể cứ tính như vậy!”
Lão thái thái Lưu Ngọc vừa đập mạnh cửa, vừa kêu khóc nói: “Đông Mai một mình làm chủ, động tiền đặt cọc, việc này nguyên nhân là cái gì, ông không biết sao!”
“Đều là vì Trần Lạc!”
“Cái Trần Lạc đó, bất học vô thuật, giả danh lừa bịp, sớm muộn gì cũng muốn hố người ta đến cửa nát nhà tan mới chịu thôi!”
“Con tiếp tục cùng Đông Mai qua lại, chậm chạp không có kết quả, vạn nhất bị Trần Lạc tìm tới làm sao bây giờ chứ!”
“Con một tháng bốn năm ngàn tiền lương, chịu nổi cái thằng nghiệp chướng này như vậy hao tài sao!”
“A
Đại quân, con nói chuyện đi!”
Lưu Ngọc khóc rất thương tâm, hiển nhiên là thật sự đau khổ
Cũng là thật sự lo lắng cho đứa con trai của mình, một lần nữa bước vào cái hố sâu như vậy
“Mẹ, ngài nghe con nói...”
Lý Lập Quân mắt đỏ hoe, muốn giải thích một chút chuyện của Trần Lạc
Vừa hé miệng, đã bị tiếng thở dài của phụ thân cắt ngang.