Thần Thám Siêu Thời Không

Chương 19: Đêm thám hiểm - 04




[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]

Ân Gia Minh nhanh chóng trói cặp vợ chồng trong phòng 205, xác định rằng họ không thể thoát ra hoặc kêu cứu, sau đó hắn đeo ba lô chứa cuốn từ điển lên lưng và rời khỏi phòng một cách nhanh chóng. 
Khi rời đi, hắn nhìn đồng hồ treo tường—chỉ còn năm phút nữa là đến sáu giờ. 
Bên ngoài trời đã sáng rõ, những người bán điểm tâm, phụ nữ bán rau bán cá, công nhân giao báo và sữa, cùng với những nhân viên đi làm sớm đều đã xuất hiện trên các con phố. 
Ân Gia Minh trong lòng hồi hộp, vừa chạy vừa đi qua hành lang, thẳng hướng xuống lầu. 
Tầng một vắng vẻ, cửa sổ và cửa ra vào của chủ nhà đều đóng kín, có vẻ như là vẫn chưa dậy. 
Ân Gia Minh lập tức chạy đến cánh cổng sắt, tháo ổ khóa, mở xích và kéo cửa ra, rời khỏi ngôi nhà. 
— Mọi thứ dường như diễn ra rất suôn sẻ. 
Ân Gia Minh thở phào nhẹ nhõm, kéo cao cổ áo, cúi đầu đi nhanh về phía trước. 
Tuy nhiên, chưa đi được vài bước, hắn đã nghe thấy tiếng mở cửa sổ từ phía sau, sau đó một ông lão đứng trước cửa sổ, lớn tiếng la làng: 
“Ân Gia Minh ở đây
Ân Gia Minh ở đây kìa!!” 
— Cái ditconme!! 
Mồ hôi lạnh ứa ra trên trán Ân Gia Minh. 
Chủ nhà đã gần bảy mươi tuổi nhưng vẫn còn sức lực, tiếng hét của ông cụ có thể vang xa hai con phố. 
Ông cụ luôn dậy sớm, khi trời vừa sáng đã dậy, sau đó phát hiện ổ khóa của cánh cổng đã bị mở. 
Lúc đó, ông lão chỉ nghĩ rằng có kẻ trộm vào nhà, liền lên lầu kiểm tra, không ngờ vừa đến cầu thang đã thấy Ân Gia Minh đang uy hiếp con tin xông vào phòng 205. 
Chỉ có thể trách Ân Gia Minh dạo gần đây liên tục xuất hiện trên các phương tiện truyền thông, lại còn là kiểu đẹp trai nên dễ nhận diện. 
Chủ nhà gần như ngay lập tức nhận ra hắn khi thấy góc mặt nghiêng của hắn, lập tức chạy về phòng quản lý và gọi điện báo 999. 
Tiếng kêu của ông lão ngay lập tức thu hút sự chú ý của người đi đường. 
Rất nhanh, nhiều người khác cũng nhận ra hắn và cùng nhau hô lên. 
Ân Gia Minh biết rằng mình không thể ẩn nấp thêm nữa, chỉ còn cách chạy, hy vọng có thể đến nơi không người, rồi tìm cách lấy lại chiếc xe nhỏ mà mình đã giấu ở bãi rác. 
Nhưng chỉ chạy qua hai ngã tư, hắn đã nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát vang lên. 
— Xui vaicalon! 
Ân Gia Minh trong lòng thầm nghĩ không ổn. 
Khu phố này gọi là “đuôi đê” vì địa hình rất đặc biệt, bị kẹp giữa cảng và một cái ao hẹp, hình dáng cong queo giống như đuôi lợn. 
Điều này có nghĩa là “đuôi đê” giống như một cái túi, chỉ có một lối ra vào, nếu cảnh sát từ bên ngoài bao vây vào, thì sẽ như bắt cá trong chậu, làm hắn bị kẹt lại bên trong. 
Ân Gia Minh vừa chạy vừa nhanh chóng nghĩ cách để thoát khỏi sự truy đuổi của cảnh sát. 
Nhưng ngay giây tiếp theo, bốn cảnh sát mặc đồng phục bất ngờ xuất hiện ngay trước mặt hắn. 
Không kịp phản ứng, Ân Gia Minh và các cảnh sát chạm trán nhau, chỉ cách nhau ba mươi mét. 
“Ở đó kìa!!!” 
Cảnh sát chỉ tay vào Ân Gia Minh, lớn tiếng hô lên. 
“Đậu ×@#@%#!!!” 
Ân Gia Minh quay đầu chạy. 
Cảnh sát đương nhiên không thể bỏ qua nghi phạm mà họ đã tìm kiếm suốt mười ngày, một bên gọi hỗ trợ qua bộ đàm, một bên đuổi theo. 
Họ mỗi người chạy, bốn người đuổi, cảnh tượng thật hồi hộp, gay cấn. 
Khu vực này chủ yếu là nhà do người dân tự xây cất, địa hình phức tạp, có nhiều chướng ngại vật
Ân Gia Minh nhanh nhẹn, chọn những ngõ nhỏ ít người để chạy, vừa chạy vừa đẩy ngã tất cả những gì có thể cản trở lại phía sau, tạo thêm nhiều rào cản cho những người đuổi theo. 
Thực tế, khoảng cách chỉ còn vài chục mét, nhưng cảnh sát vẫn không thể đuổi kịp, ngược lại, mục tiêu càng lúc càng xa, có vẻ như sắp bị mất dấu. 
Lúc này, Ân Gia Minh bỗng nhiên nghiêng người, đột ngột rẽ phải vào một con hẻm nhỏ. 
“Các đơn vị chú ý
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Các đơn vị chú ý!” 
Một cảnh sát chạy ở phía trước thở hồng hộc gào lên vào bộ đàm: 
“Nghi phạm đã chạy vào hẻm Lồng Heo
Nghi phạm đã chạy vào hẻm Lồng Heo!” 
Vừa nói, cảnh sát vừa đuổi theo. 
Hẻm Lồng Heo rất hẹp, chỉ đủ cho hai người đi ngược chiều, ngay cả xe đạp cũng phải nghiêng mình tránh. 
Điều quan trọng là, đây là một “hẻm cụt”, không có lối thoát ở đầu kia. 
Bốn cảnh sát rẽ vào hẻm, nhưng hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng Ân Gia Minh. 
Họ chỉ thấy ở cuối hẻm có một ngôi nhà hai tầng, cổng mở toang, bên ngoài có ba thanh niên đang ngồi, không biết đang ăn sáng hay làm gì, dường như không hay biết gì về sự ồn ào bên ngoài, tự nói chuyện rất hăng say. 
Cảnh sát trưởng lập tức mặt mày nhăn nhó. 
Ông bước nhanh đến trước ba thanh niên. 
“A Hổ!” 
Cảnh sát quát lớn: “Ân Gia Minh ở đâu!?” 
Ba người này lúc này hình như mới chú ý đến các cảnh sát, bỏ dở bữa sáng, lười biếng đứng dậy. 
Người thanh niên được gọi là “A Hổ” nhìn khoảng mười mấy tuổi, trên má có một u mạch máu đỏ, khiến gương mặt vốn đã xấu xí của cậu trở nên đáng sợ hơn. 
“Có chuyện gì!” 
A Hổ nhìn chằm chằm vào cảnh sát trưởng: "Chúng tôi ăn sáng có làm phiền mấy người không?” 
Khuôn mặt cảnh sát lập tức trở nên khó coi. 
Ông chỉ vào ngôi nhà phía sau họ: 
“Ân Gia Minh ở trong đó phải không!” 
Cảnh sát trưởng đã ở đuôi đê được tròn mười năm, không chỉ thuộc lòng địa hình nơi đây, mà còn rất hiểu rõ những “kẻ sừng sỏ” trong khu vực. 
Ông biết rằng ngôi nhà nhỏ hai tầng trước mặt là nhà của ông ngoại Triệu Thuý Hoa, sau khi ông lão qua đời, quyền sở hữu đã chuyển cho người thân duy nhất. 
Bây giờ Ân Gia Minh vừa rẽ vào hẻm Lồng Heo thì đã biến mất, còn A Hổ và đám đàn em thì chặn ở cửa với vẻ mặt cố tình gây sự — ông biết Ân Gia Minh chắc chắn đang ẩn nấp trong ngôi nhà này. 
“Này sếp Đặng, tôi nói ông này, nói chuyện thì phải có bằng chứng chứ!” 
Một thanh niên bên cạnh A Hổ vung vẩy một nửa cái bánh hành trong tay, vẻ khiêu khích: 
“Ở đâu ông thấy có anh Minh trong nhà vậy?” 
“Đúng đúng!” 
Một người khác cũng chen vào, giọng điệu đầy thách thức: 
“Vào nhà dân mà không có lệnh khám xét là phạm pháp
Ông có lệnh khám không đấy hử?” 
Hai người với thái độ ngạo mạn cuối cùng đã chọc tức các cảnh sát. 
“Chúng tôi đang truy bắt tội phạm, cần gì lệnh khám!” 
Một cảnh sát quát lớn: 
“Nếu còn cản trở, chúng tôi sẽ kiện các người vì cản trở công vụ, tất cả các người đều phải kéo về!” 
Nói xong, ông đưa tay định đẩy mấy tên thanh niên đang chắn đường. 
A Hổ, người vẫn im lặng, bỗng nhiên lao ra, đứng chắn trước đám anh em của mình. 
Hồi nhỏ, A Hổ từng bị chấn thương ở đầu, trí tuệ luôn có chút chậm chạp, trong đầu luôn như thiếu một sợi dây, không giỏi ăn nói, nhưng rất nghĩa khí, mỗi khi có việc gì đều là người đầu tiên xông lên. 
“Không được vào!” 
A Hổ nhìn bốn viên cảnh sát, ánh mắt quyết liệt, như một con sói cô độc sẵn sàng chiến đấu: 
“Tôi nói, không được vào!” 
Một lúc, bên ngoài ngôi nhà nhỏ, hai bên căng thẳng, không khí trở nên cực kỳ ngột ngạt. 
“Ê, các người đang làm gì vậy?” 
Một giọng nói bất ngờ xen vào cuộc đối đầu căng thẳng. 
Triệu Thuý Hoa mặc một chiếc áo Hawaii màu đỏ xanh, từ từ bước xuống cầu thang. 
Anh ta tựa người vào cửa, cười tươi chào cảnh sát trưởng: 
“Ôi, thì ra là sếp Đặng à, sáng sớm thế này có gì chỉ giáo?” 
Triệu Thuý Hoa biết rõ tình hình nhưng vẫn tỏ ra ngốc nghếch, giọng điệu rất khiêu khích. 
Mấy cảnh sát đều cảm thấy trong lòng lửa giận dâng cao, nghiến răng nghiến lợi. 
“Chúng tôi nghi ngờ có một tên sát nhân đã trốn vào ngôi nhà này.” 
Cảnh sát Đặng trả lời lạnh lùng: 
“Tên sát nhân đó rất nguy hiểm, bây giờ chúng tôi cần vào nhà khám xét!” 
“Sát nhân
Tôi không thấy ai vào nhà mình cả!” 
Triệu Thuý Hoa vẫn giữ vẻ mặt ngây thơ: 
“Sếp Đặng, ông chắc chắn là không nhầm lẫn chứ?” 
Mấy cảnh sát gần như tức đến nổ mắt. 
“Triệu Thuý Hoa!!” 
Cảnh sát Đặng quát lớn: 
“Tôi khuyên cậu nên biết điều một chút, đừng ép chúng tôi phải hành động mạnh tay!!” 
Nghe thấy ba từ “hành động mạnh tay”, A Hổ lập tức nhướng mày, định tiến lên. 
Nhưng Triệu Thuý Hoa đã ngăn lại A Hổ. 
“Ê ê ê, đừng có động tay động chân nhé, bạo lực quá đi!” 
Anh ta cười nói: 
“Vì nếu các ông không tin, thì vào kiểm tra một chút đi!” 
Nói xong, Triệu Thuý Hoa thực sự nghiêng người sang một bên, nhường đường. 
Mặt A Hổ biến sắc, hai thanh niên còn lại cũng lộ vẻ sốc và không thể tin nổi. 
Triệu Thuý Hoa không nói gì, chỉ lắc đầu với họ, ra hiệu cho các anh em đừng hoảng loạn. 
Trong khi bốn cảnh sát đã không thể chờ đợi thêm, xô Triệu Thuý Hoa ra, rút súng, lao thẳng vào ngôi nhà nhỏ. 
“Mập Mạp, An Tử, các cậu ở tầng một!” 
Cảnh sát Đặng lớn tiếng ra lệnh: 
“Đại Quân, theo tôi lên tầng hai!” 
Nói xong, ông đã lao lên cầu thang trước. 
Ngôi nhà nhỏ của ông ngoại Triệu Thuý Hoa không lớn, cấu trúc rất đơn giản, tầng hai chỉ có một phòng ngủ, cửa phòng đối diện với cầu thang, có thể nhìn thấy rõ bên trong. 
Vì vậy, ngay khi cảnh sát Đặng vừa lên lầu, ông đã thấy cửa sổ phòng ngủ mở toang, gió lùa vào làm màn cửa bay tứ tung. 
“Chết tiệt!” 
Cảnh sát Đặng mắng một câu thô tục, lao vào phòng, nhìn ra cửa sổ, lập tức tức giận đến mức suýt nữa phải lên cơn cao huyết áp. 
Ông thấy một sợi dây leo được buộc chặt vào lan can cửa sổ, đầu dây rủ xuống tận một con hẻm phía sau ngôi nhà, trên bậu cửa sổ còn in rõ hai dấu chân mới! 
— Tình huống đã rõ ràng, bất kể là A Hổ đang chắn đường hay Triệu Thuý Hoa đang nói nhảm, đều chỉ là mồi nhử để kéo dài thời gian! 
— Trong lúc mọi người đang tranh cãi ở cửa, Ân Gia Minh đã lặng lẽ trốn thoát qua cửa sổ! 
Lúc này, Triệu Thuý Hoa cũng theo sau hai cảnh sát, bước vào trong phòng. 
Anh ta thò đầu ra ngoài nhìn một cái, rồi cười tươi xin lỗi cảnh sát Đặng: 
“Ôi, xin lỗi, hôm qua tôi phơi xúc xích ngoài cửa sổ, quên không thu dây lại.” 
“Triệu Thuý Hoa, cậu giỏi lắm!” 
Cảnh sát Đặng quay người, tức giận nhìn Triệu Thuý Hoa, sau đó siết chặt bộ đàm, áp sát vào miệng nói: 
“Các đơn vị chú ý
Các đơn vị chú ý
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nghi phạm đã chạy vào đường Bảo Viên, có thể đi về hướng Đông sang đường Bảo Thịnh hoặc Tây sang đường Bảo Lợi, xin các đơn vị chú ý chặn bắt!” 
Nói xong, ông đã đẩy chủ nhà ra, cùng với các đồng nghiệp cũng đang tức giận, nhanh chóng rời khỏi ngôi nhà nhỏ, đuổi theo hướng Ân Gia Minh có thể đã tẩu thoát
--- 
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.