[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Âm thanh súng nổ liên tục đã khiến cư dân xung quanh hoảng hốt.
Tiếng chó sủa và những tiếng kêu hoảng hốt vang lên trong đêm tĩnh lặng, nhiều người mở cửa sổ nhìn ra ngoài, cố gắng tìm kiếm nguồn gốc của tiếng súng.
Ân Gia Minh bám vào bệ cửa sổ, quay lại nhìn một cái.
Giải Thiên Sầu đã kéo theo chân bị thương của mình chạy đến ban công, giơ súng về phía hắn.
Ân Gia Minh trong lòng thầm kêu “chetme rồi”.
Không gian phía dưới chân hắn chỉ rộng bằng hai bàn tay, hoàn toàn không có chỗ để di chuyển tránh đạn.
Giải Thiên Sầu từ tòa nhà đối diện bắn vào hắn, như bắn vào một mục tiêu bất động.
May thay, đây chỉ là tầng ba.
Vào thời khắc quan trọng, Ân Gia Minh chớp lấy cơ hội, cắn răng, trước khi đối phương bắn, hắn dồn sức vào chân, nhảy về phía trước.
“BANG!”
Tiếng súng thứ tư vang lên, viên đạn trúng bệ cửa sổ nơi Ân Gia Minh vừa đứng nửa giây trước đó, tạo ra một đốm lửa trong đêm tối.
Cùng lúc đó, cơ thể Ân Gia Minh vẽ ra một đường parabol cao và dài, chính xác rơi xuống mái hiên cách bệ cửa sổ hai mét ở tầng hai.
Chiều cao 1m88 của hắn đã khiến mái hiên được làm từ vài thanh gỗ bị đè bẹp. (App TYT)
Kèm theo tiếng “rầm” lớn, Ân Gia Minh cùng với đống gỗ vụn và tấm bạt rách rưới lăn xuống đất.
Cú ngã này rất đau, nhưng không đến nỗi gãy xương.
Vừa mới vật lộn với người, lại từ tầng ba nhảy xuống, Ân Gia Minh cảm giác như mình vừa bị ném vào một chiếc máy giặt, cả người choáng váng, mắt hoa lên, khắp người đều đau, đặc biệt là vai phải, nơi chịu lực nặng nhất khi tiếp đất, đau đến mức như bị trật khớp.
Nhưng hắn vẫn nhanh chóng đứng dậy giữa tiếng kêu la và hô hoán của nhiều người, không màng đến mà vội vàng chạy trốn.
Đến mức này, Ân Gia Minh hoàn toàn chắc chắn rằng đã có người gọi điện báo cảnh sát, và cảnh sát chắc chắn đang trên đường đến.
Trong tòa nhà số 8 đường Tá Luân còn một thi thể thối rữa, bất kỳ ai đến gần đều sẽ nhận ra đây là một hiện trường phạm tội.
Hơn nữa, Ân Gia Minh còn là một nghi phạm bị truy nã toàn thành phố, chỉ cần chậm chân một chút, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng — bị bắt đã là nhẹ, nếu bị coi là chống đối, hắn có thể bị bắn chết ngay lập tức!
Vì vậy, lúc này không chạy thì còn chờ gì nữa?
Ân Gia Minh thậm chí không dám nhìn lên ban công nơi Giải Thiên Sầu đang đứng, mà nhanh chóng xác định phương hướng, chạy về phía “điểm hẹn” mà hắn và Triệu Thúy Hoa đã hẹn từ trước.
“Xí—!”
Ngay giây tiếp theo, tiếng phanh xe chói tai vang lên, một chiếc xe bán tải mạnh mẽ lao vào hẻm, dừng lại ngay trước mặt Ân Gia Minh.
“Anh Minh, lên xe!”
Triệu Thúy Hoa thò đầu ra khỏi cửa sổ, lớn tiếng gọi hắn.
Rõ ràng, anh ta đã nghe thấy tiếng súng nổ liên tiếp, lo lắng cho sự an toàn của Ân Gia Minh, vì vậy mới mạo hiểm lái xe vào hẻm, đến đón hắn!
Ân Gia Minh thở phào một hơi, thầm nghĩ Thúy Hoa đúng là thông minh, liền nhanh chân chạy tới, nhảy lên ghế phụ của chiếc xe bán tải: "Lái xe, nhanh lên!”
“Vâng, sếp!”
Triệu Thúy Hoa vừa đáp ứng, vừa kéo cần số, đạp ga, chiếc bán tải cũ nát như một con ngựa hoang lao đi về phía ngã tư.
Cùng lúc đó, Giải Thiên Sầu trên ban công tòa nhà số 8 đường Tá Luân vẫn cầm súng, gương mặt nhăn nhó như ma quỷ.
Một cơn thù hận mãnh liệt sôi sục trong lòng, khiến Giải Thiên Sầu muốn xé xác Ân Gia Minh.
Gã chỉ hối hận vì lúc đầu đã quá do dự, không ra tay trước, không bắn chết Ân Gia Minh ngay từ lần gặp đầu tiên.
Nhưng giờ thì nói gì cũng đã muộn.
Bàn chân trái của Giải Thiên Sầu đã bị Ân Gia Minh dùng chính con dao quân đội của gã đâm thủng, vết thương tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng rất đau, khiến gã không thể nhảy xuống từ ban công tầng ba như đối phương.
Hơn nữa, tiếng động gây ra đã khiến hàng xóm xung quanh chú ý, nếu không chạy thì sẽ không còn cơ hội nữa.
Giải Thiên Sầu chỉ có thể nhét súng vào thắt lưng, trên ban công vớ lấy một chiếc áo sơ mi không biết đã phơi bao lâu, băng bó vết thương đang chảy máu, rồi khập khiễng rời khỏi ban công.
Gã chọn cách ứng phó giống Ân Gia Minh — trốn khỏi đây.
Thực tế, lý do Giải Thiên Sầu có mặt tại số 8 đường Tá Luân vào lúc này, chính xác giống như Ân Gia Minh.
Cảnh sát tuy không biết Giải Thiên Sầu cũng là một phần của vụ cướp ở Kim Thành, nhưng gã đã mang tội ác trong tay, là một nghi phạm bị truy nã, đương nhiên không thể bị cảnh sát tóm lấy được.
Sau “ngày đó”, cảnh sát nóng lòng phá án, không chỉ lập chốt kiểm tra ở các đường giao thông, mà còn tăng cường tuần tra ở cảng, sân bay và bến xe, đồng thời còn phân tán nhân lực, từ những “đặc vụ” không thể không có của họ thu mua thông tin...
Giải Thiên Sầu cũng đã từng sống trên đường, biết quy tắc trong nghề.
Trong bối cảnh căng thẳng như vậy, gã không dám đi đâu, chỉ có thể rúc vào một ngôi nhà tồi tàn của một người họ hàng nghèo ở ngoại ô, chờ đợi thời cơ.
Cuối cùng, gã cũng mong đợi được bữa tiệc sinh nhật ở Như Ý Lâu tối nay, để ra ngoài tìm người anh họ Giải Thái Bình của mình...
……
“Phù, phù…”
Trong đêm tối, Giải Thiên Sầu kéo lê chân bị thương, cố gắng lẩn tránh vào những con hẻm sâu thẳm vắng vẻ.
Khu vực quanh đường Tá Luân là những con hẻm của khu phố cổ, vào ban đêm thiếu ánh sáng, thực sự là địa hình thuận lợi cho việc chạy trốn.
Tuy nhiên, đêm nay, Giải Thiên Sầu lại không thể nào thoát khỏi những kẻ truy đuổi.
Gã vốn đã tự lái xe đến đây, nhưng đường ở khu vực này quá hẹp, khó mà điều khiển, nên Giải Thiên Sầu đã đỗ xe cách đây một km.
Chỉ đáng tiếc bây giờ gã có xe cũng không thể lấy, càng không dám lái.
Trên bầu trời đêm, tiếng còi cảnh sát vang lên khắp nơi, xe cảnh sát đã chặn kín các con đường xung quanh, mọi phương tiện đều phải dừng lại và tắt máy, mở cốp xe để cảnh sát kiểm tra danh tính.
Nếu có ai dám lái xe lao vào, thì chẳng khác nào tự báo cho cảnh sát rằng “tôi có vấn đề nè” sao.
Giải Thiên Sầu rất rõ ràng về tình hình của mình, thực sự không nghĩ rằng trong tình trạng chân bị thương, gã có thể lái xe vượt qua các chốt kiểm tra và trốn thoát.
Hiện tại, lựa chọn duy nhất của gã là phải thoát khỏi cảnh sát, tìm một nơi an toàn để trốn, đợi thời cơ chín muồi rồi tìm cách chạy trốn.
“Rầm!”
Giải Thiên Sầu đưa tay lau đi vết máu chảy xuống mí mắt, cố gắng giữ cho một bên mắt còn lại nhìn rõ.
Trên lông mày của gã có một vết thương dài do ngón tay đấm vào, rất sâu, giờ vẫn chưa cầm máu.
“Tao phải giết chết nó!”
Giải Thiên Sầu nghiến răng mắng:
“Tao sẽ giết nó
Lần sau, tao nhất định phải giết nó!”
Người đàn ông như một con thú bị nhốt trong lồng, lo lắng và bối rối, không biết làm thế nào để thoát khỏi tình trạng này.
Dù Giải Thiên Sầu đã cố gắng lẩn vào những nơi tối tăm, nhưng kẻ truy đuổi vẫn như bóng ma bám theo, không tài nào thoát được.
Gã lo lắng thái quá đến mức quên đi một điều quan trọng — vết thương trên đùi vẫn đang rỉ máu, những giọt máu rơi xuống ống quần của gã, từng giọt từng giọt rơi xuống đường, chính là dấu hiệu tốt nhất để chỉ đường, cộng thêm việc cảnh sát còn dẫn theo chó nghiệp vụ, càng dễ dàng truy đuổi theo mùi máu, tự nhiên không để gã dễ dàng thoát khỏi.
— Tại sao!?
— Tại sao lại thành ra như vậy!?
Đau đớn và lo lắng như hàng ngàn con kiến cắn xé tâm can, gần như khiến Giải Thiên Sầu phát điên.
Gã thực sự không hiểu, tại sao mọi chuyện lại rơi vào tình trạng như thế này.
Trước đây mọi thứ đều diễn ra rất suôn sẻ.
Bốn người họ tụ tập lại, lập kế hoạch cho vụ cướp, theo dõi giám đốc chi nhánh, đào đường hầm, thiết kế lộ trình trốn chạy..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
cho đến khi gặp phải chủ nợ của Tư Đồ Anh Hùng tại cảng Phục Long, toàn bộ kế hoạch đều diễn ra thuận lợi đến mức khiến người ta phấn chấn.
Giải Thiên Sầu từng nghĩ rằng, vụ cướp đó là vụ điên rồ nhất mà gã từng thực hiện, cũng là vụ dễ dàng nhất, lợi nhuận cao nhất — cho dù lúc gã bắn chết hai đứa trẻ vị thành niên trong nhà giám đốc chi nhánh, gã vẫn nghĩ như vậy.
Gã từng nghĩ rằng mình sắp có thể mang theo hàng triệu đô la trang sức để trốn đi, rời khỏi Kim Thành, đến một đất nước không ai biết đến để bắt đầu lại.
Thế nhưng tại sao lại trở thành như vậy!?
Tối hôm đó, bọn chúng bị một băng nhóm chặn lại tại cảng, trừ khi Tư Đồ Anh Hùng trả nợ, nếu không đừng hòng đi được.
Tư Đồ Anh Hùng - kẻ nhát gan đó - đã hoảng sợ, cầu xin “anh Minh” giúp gã ta trả món nợ cờ bạc.
Trong lúc giằng co, "Ân Gia Minh” lại là người nổ súng trước, dẫn đến hai bên nổ súng và dẫn đến sự có mặt của cảnh sát.
Trước đó, sau khi họ mở két bạc của ngân hàng, để có thể mang tài sản đi nhanh hơn, họ đã chia nhỏ trang sức, kim cương và vàng trong những chiếc túi vải đen không trong suốt, rồi cho vào túi xách, do “Ân Gia Minh” mang.
Trong cuộc hỗn loạn, chiếc túi xách của “Ân Gia Minh” bị dao cứa một lỗ lớn, những chiếc túi chứa đầy trang sức quý giá rơi vãi trên đất.
Khi Giải Thiên Sầu nhận ra việc vượt biển trốn chạy đã không còn khả thi, chỉ có thể tự lo mà chạy, gã lao về phía những chiếc túi rơi vãi trên đất, vội vàng nắm lấy hai chiếc rồi bỏ chạy.
Tất nhiên Giải Thiên Sầu cũng muốn lấy nhiều hơn.
Nhưng khi đó gã đã thấy xe cảnh sát lao đến, không thể ở lại thêm được.
Khi chạy vào rừng như điên, gã chỉ kịp nhìn lại một cái — gã thấy người anh họ Giải Thái Bình cũng như gã, liều mạng nhặt hai túi trang sức, rồi chạy về phía bờ kè cảng...
……
Giải Thiên Sầu lê chân bị thương đến cuối một con hẻm, định rẽ vào góc thì bỗng nghe thấy tiếng nói: "Đội A, đội A, chúng tôi đang di chuyển về hướng đường Hi Lợi, chưa phát hiện được mục tiêu...”
Giọng nói rất gần, từng chữ đều nghe rõ ràng.
Giải Thiên Sầu thò đầu ra nhìn, chỉ liếc qua một cái, cảm giác như bị dội một chậu nước đá vào đầu, gần như khiến gã đứng im tại chỗ.
Chỉ thấy bốn cảnh sát đang đứng ở đầu hẻm, vừa nói chuyện vừa tiến lại gần, khoảng cách không quá hai mươi bước — nếu không phải vì trời tối, bên đường có biển quảng cáo, đèn hộp và xe đạp chắn mất tầm nhìn, có lẽ họ đã chú ý đến gã rồi!
— Ăn cut rồi!!
Giải Thiên Sầu toát mồ hôi lạnh, không màng đến vết thương, quay người chạy ngược về hướng đã đến.