Vết thương đau như dứt ruột, Giải Thiên Sầu mặt không còn chút máu, mồ hôi lạnh như mưa, ướt đẫm khắp người.
Nhưng cảnh sát vẫn đuổi theo ngay sau lưng, Giải Thiên Sầu không còn thời gian để cảm thấy đau đớn, hoảng loạn tìm mọi ngóc ngách để trốn Sau vài lần rẽ, gã đã không còn phân biệt được phương hướng, không biết bản thân đang ở đâu.
Sự hồi hộp, sợ hãi và đau đớn đều tiêu tốn rất nhiều sức lực.
Giải Thiên Sầu thở hổn hển, trong ngực như có một quả cầu lửa, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.
Gã cảm giác như mình đã chạy trốn suốt một ngày một đêm, tình cờ liếc qua chiếc đồng hồ treo ở cửa hàng ven đường, mới nhận ra hiện tại chỉ mới hơn mười một giờ tối.
Giải Thiên Sầu dựa vào góc một con hẻm nhỏ, cúi đầu nhìn chân bị thương của mình, trong lòng vừa tức vừa gấp.
Gã cần một nơi ẩn náu.
Lúc này, trước mắt gã, bên kia đường có một tòa chung cư sáu tầng, một người phụ nữ từ bên trong mở cửa chống trộm, đang chuẩn bị đi ra ngoài. (App TYT)
Người phụ nữ khoảng hai mươi tuổi, mặc một chiếc váy cam màu sắc và kiểu dáng rất sặc sỡ, trên mặt trang điểm quá mức trưởng thành so với độ tuổi, môi đỏ rực, nhìn là biết làm ngành dịch vụ khâm diêu.
— Cơ hội tới rồi!
Giải Thiên Sầu mở to mắt, biểu cảm vì vui sướng mà trở nên dữ tợn.
Gã không nghĩ ngợi, nhanh chân đuổi theo người phụ nữ vô tư trong chiếc váy cam, một tay túm chặt tóc cô, trước khi cô kêu lên đã bịt chặt miệng cô, dễ dàng kéo cô trở lại tòa chung cư vừa mới bước ra.
“Mày ở đâu!?”
Giải Thiên Sầu ném cô gái tội nghiệp vào góc cầu thang, từ thắt lưng rút ra súng, chĩa vào trán cô, ra lệnh một cách hung hãn:
“Đưa tao về nhà mày!”
Người phụ nữ sợ hãi run rẩy như cành liễu, vì quá hoảng loạn mà không thể phát ra tiếng, cả người mềm nhũn như bùn, ánh mắt mờ mịt, không biết có nghe rõ lời của người đàn ông hung hãn trước mặt hay không.
Thấy vẻ mặt sợ hãi của cô, Giải Thiên Sầu đá một cú, làm cô ngã xuống đất.
Lưng cô đập mạnh vào tường, phát ra tiếng “rầm” vang dội, sau đó cuộn tròn như một tấm vải rách, khóc tái tê.
Giải Thiên Sầu túm lấy cô, thô bạo kéo cô lại gần, lại một lần nữa gầm lên: “Mày ở đâu! [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Đưa tao đi!”
Gã từng làm tay buôn, biết rõ ngành này có những quy tắc riêng.
Những cô gái ẩn náu trong khu dân cư thường có “nơi trú ngụ”.
Những tay buôn khu vực thường thuê một hoặc hai căn hộ trong tòa nhà, để cho những cô gái làm việc ban đêm, lợi dụng lý do mát-xa hoặc các dịch vụ khác để gọi khách, khi có khách thì dẫn họ vào trong, vào phòng thì cung cấp dịch vụ theo giờ.
Giải Thiên Sầu lúc này cần một nơi trú ẩn để tránh cảnh sát, những “tụ điểm” như vậy chính là nơi ẩn náu kín đáo nhất.
Người phụ nữ bị Giải Thiên Sầu đá đến mức suýt ngất đi, trong sự sợ hãi và hoảng loạn, không thể phản kháng, chỉ có thể bị súng chĩa vào gáy, run rẩy dẫn gã lên tầng hai, gõ cửa một căn hộ ở cuối hành lang.
Người mở cửa là một người đàn ông hói khoảng ba mươi tuổi, có vẻ ngoài bỉ ổi, đang hút thuốc, biểu cảm có chút ngơ ngác như vừa dùng ma túy.
Người đàn ông hói nhìn thấy chiếc váy cam rực rỡ của cô gái, cùng với hình dáng của người đàn ông đứng sau, không nghĩ ngợi gì đã mở khóa:
“Lily, nhanh có khách như vậy à… ư—!!”
Câu nói chưa dứt, một lực mạnh đã đẩy cửa chống trộm bật mở.
“Con mẹ mày—”
Người đàn ông hói vừa định chửi, Giải Thiên Sầu đã vung tay đấm mạnh vào thái dương ông hói.
Giải Thiên Sầu ra đòn rất mạnh, người đàn ông hói chưa kịp thốt lên tiếng nào đã bị đánh ngã xuống đất.
Giải Thiên Sầu xông vào trong nhà, đóng chặt hai cánh cửa, từ trên sofa nắm lấy một chiếc gối ôm đè lên ngực người đàn ông đang gần như ngất đi, súng chĩa vào, không nói hai lời đã bóp cò.
Người đàn ông hói chưa kịp hiểu chuyện gì đã ra đi mãi mãi.
Chiếc gối đã giảm bớt tiếng súng, nhưng âm thanh vẫn đủ lớn để gây ồn ào cho những người còn lại trong nhà.
Một người phụ nữ ăn mặc hở hang từ trong phòng thò đầu ra xem tình hình, đã bị Giải Thiên Sầu bắt gặp, gã lập tức đánh ngất cô ta, chung số phận với người phụ nữ trong chiếc váy cam cùng bị ném vào góc phòng.
Trong một phòng ở phía nam đã có “khách”.
Kẻ đó vừa nghe tiếng súng thì đang bị dồn vào thế yếu, vội vàng kéo quần, chưa kịp mặc áo thì Giải Thiên Sầu đã xông vào, giết chết người đàn ông kia, kéo người phụ nữ ăn mặc không chỉnh tề ra khỏi phòng.
Ba người phụ nữ đều bị đánh, nhìn thấy Giải Thiên Sầu giương súng giết người, tất cả đều sợ hãi đến tái mét, không dám nhúc nhích.
Dù ba cô gái đều ngoan ngoãn như ba con chim cút ướt đẫm, Giải Thiên Sầu vẫn cảm thấy không yên tâm.
Gã sợ những người phụ nữ này gây ra tiếng động thu hút cảnh sát, nên quyết định không do dự, dùng dây trói hai người trong số họ lại, cùng với xác của người đàn ông hói ném vào một chỗ.
Rồi Giải Thiên Sầu kéo người còn lại, dùng báng súng đập mạnh vào vai cô ta, ra lệnh hung dữ:
“Ở đây có hòm cứu thương không Lấy ra cho tao!”
Cô gái sống sót là người nhỏ nhất trong ba cô gái, nhìn chỉ khoảng mười bảy, mười tám tuổi, vẻ ngoài bình thường, nhút nhát, vì quá sợ hãi chỉ biết cắn môi khóc, bị đánh cũng không dám kêu một tiếng.
Giải Thiên Sầu thấy cô ta nhút nhát như vậy, cho rằng dễ kiểm soát, nên tạm thời tha cho cô bé.
Quả nhiên, cô bé nghe lệnh, lăn lộn đến bên tường, từ một chiếc tủ lộn xộn kéo ra một hòm cứu thương.
“Giúp tao băng bó vết thương!”
Giải Thiên Sầu tát mạnh vào mặt cô bé hai cái, chỉ vào chân trái vẫn đang chảy máu, quát lớn.
Cô gái đâu dám không tuân theo.
Tội nghiệp cô gái bị đánh đến bầm dập, nhưng vẫn không dám né tránh, chỉ biết vừa khóc vừa nghiến răng giúp Giải Thiên Sầu xử lý vết thương.
Chỉ là cô gái quá hoảng sợ, cả người đều run rẩy, đến cả que bông cũng không cầm nổi.
Giải Thiên Sầu nhìn cô gái yếu ớt chỉ biết khóc, trong lòng vô cùng sốt ruột.
Gã không thể hiểu nổi, tại sao mọi chuyện lại rơi vào tình trạng này!
Ngày hôm đó, sau khi Giải Thiên Sầu trốn khỏi cảng Phục Long, gã đã ẩn náu trong một ngôi nhà ở ngoại ô của người họ hàng xa, ngay lập tức kiểm tra hai chiếc túi chứa hàng.
Trong đó có một số ngọc trai và trang sức bạc vàng, ước chừng có thể giá trị khoảng hai ba mươi nghìn đô.
Số tiền này tuy không ít, nhưng vẫn cách xa kỳ vọng của Giải Thiên Sầu!
Gã vốn định thực hiện một vụ lớn, kiếm đủ tiền chữa bệnh để ra nước ngoài, từ đó không quay lại trừ khi trở về với vinh quang.
Nhưng giờ chỉ còn lại hai ba mươi nghìn trang sức, không nói đến việc đổi tiền khó khăn, ngay cả khi tìm được người mua lại, họ cũng sẽ chém hắn ít nhất năm mươi phần trăm, số tiền thực sự gã có thể nhận được cũng chỉ hơn mười nghìn mà thôi.
— Mười mấy nghìn thì làm được gì!?
Đây là vụ làm ăn lớn mà Giải Thiên Sầu đã cược cả cuộc đời, kết quả chỉ nhận được có bấy nhiêu tiền, gã thực sự không cam lòng!
Hơn nữa, điều khiến Giải Thiên Sầu vô cùng sốc là, vào buổi tối hôm đó, khi tin tức về vụ cướp lên sóng truyền hình, gã thấy thông báo truy nã của cảnh sát, mới nhận ra rằng ngoại hình của Ân Gia Minh không phải là người mà gã đã biết!
Đúng vậy, chỉ cần không bị mù mặt, ai cũng có thể nhận ra, mặc dù hai người có chiều cao và thân hình tương tự, nhưng diện mạo thì hoàn toàn khác biệt!
— Mình đã bị lừa!
Giải Thiên Sầu nhanh chóng nhận ra điều này.
Hóa ra gã, cùng với người anh họ Giải Thái Bình và tài xế Tư Đồ Anh Hùng, cả ba đều bị kẻ giả mạo đó lừa phỉnh!
Người đó căn bản không phải là “Ân Gia Minh” như hắn ta tự xưng!
Càng tồi tệ hơn, Giải Thiên Sầu phát hiện ra rằng gã thậm chí còn không biết người đó là ai!
Khi biết mình bị lừa, Giải Thiên Sầu chỉ cảm thấy vừa tức vừa hận, ước gì có thể xé xác kẻ dám lừa gã ra thành ngàn mảnh.
Nhưng Giải Thiên Sầu thật sự không biết kẻ đó là ai, làm thế nào để tìm ra hắn ta bây giờ.
Gã muốn đi tìm người anh họ Giải Thái Bình để bàn bạc, và trong sâu thẳm nội tâm còn một chút hy vọng — có thể viên ngọc bích quý giá nhất đang ở trong tay anh trai gã.
Nhưng vì bản thân là một nghi phạm bị truy nã, Giải Thiên Sầu không dám tùy tiện ra ngoài.
Việc này kéo dài suốt hơn nửa tháng, cho đến hôm nay, gã cuối cùng đã chờ được thời cơ khi cảnh sát lơi lỏng vì bữa tiệc sinh nhật ở Như Ý Lâu, mới mạo hiểm rời khỏi nơi ẩn náu, thâm nhập vào số 8 đường Tá Luân nơi anh họ gã cư trú.
Thật tiếc, gã không ngờ rằng những gì gã thấy lại là thi thể đã phân hủy của Giải Thái Bình, cùng với Ân Gia Minh thật sự đang ẩn nấp không biết từ lúc nào...
“Cái ditconme!”
Đang suy nghĩ miên man, Giải Thiên Sầu bỗng cảm thấy chân trái đau nhói.
Gã cúi đầu nhìn, phát hiện người phụ nữ đang dùng oxy già rửa vết thương cho gã, bọt khí mang theo máu rỉ lên vết thương sâu, đau đến tận xương tủy.
“Nhẹ tay chút Coi chừng tao bắn nổ đầu mày bây giờ!”
Người phụ nữ sợ hãi rụt cổ lại, liên tục gật đầu như gà mổ thóc.
Ngay lúc này, bên ngoài bỗng vang lên tiếng ồn ào.
Giải Thiên Sầu lập tức giật mình, không còn thời gian để tiếp tục trút giận lên người phụ nữ, gã đứng dậy, lê cái chân bị thương đến bên cửa sổ, mở một góc rèm.
Cảnh tượng bên ngoài khiến gã sợ hãi tột độ.
Bảy, tám chiếc xe cảnh sát chặn kín con đường nhỏ, một nhóm cảnh sát trang bị vũ khí hùng hậu đang chia thành các đội, lục soát từng căn nhà, giờ đây đã đến dưới tòa chung cư này!
“Ditconme!”
Giải Thiên Sầu mặt trắng bệch.
Căn hộ này nhỏ bé, nếu cảnh sát phá cửa vào, hoàn toàn như bắt được cá trong rọ, gã không còn chỗ nào để trốn!
Bây giờ gã chỉ có một mình với một khẩu súng, chân trái còn bị thương, không biết phải chạy đi đâu!
— Làm sao bây giờ!?
— Làm sao bây giờ!?
— Mình phải làm gì bây giờ!?
Giải Thiên Sầu vốn không phải là người thông minh, trong tình thế tuyệt vọng, gã lo lắng toát mồ hôi, bồn chồn như kiến ngồi trên chảo nóng, nhưng không nghĩ ra nổi một kế sách nào.
Ánh mắt gã đảo quanh trong phòng, quét qua ba cái xác ở góc tường, rồi nhìn về phía cô gái nhỏ nhắn đang run rẩy, theo bản năng muốn giết người diệt khẩu.
“Khoan đã!”
Cô gái bỗng nhiên kêu lên.
Giọng nói của cô run rẩy, từng chữ đều lắp bắp:
“Tôi… tôi biết có một con đường!… Ông… ông có thể trốn… trốn ra ngoài từ đó!”