[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Dù những tên tội phạm như Giải Thiên Sầu rất khó bị bắt, nhưng danh tính của chúng vẫn là một cái gôm cùm vô hình, khiến Giải Thiên Sầu phải lo lắng và dè chừng, không dám dễ dàng xuất hiện trước mắt mọi người.
[Và mặt gã còn bị thương nữa.]
Ân Gia Minh chỉ vào bên má phải của mình, chỉ vào vị trí vết thương.
[Với vết sẹo này, ngoại hình của gã sẽ trở nên rất dễ dàng nhận diện, chỉ cần nhìn một cái là người khác sẽ nhớ ngay.]
Hắn hơi nghiêng đầu: [Vậy nên nếu gã muốn sống tiếp thì chắc cũng không dễ dàng gì?]
Diệp Hoài Duệ gật đầu đồng ý.
Anh đã xem qua bức ảnh của Giải Thiên Sầu trong hồ sơ, và ấn tượng sâu sắc với vết sẹo ghê rợn như cắt cả nửa khuôn mặt của gã.
Quả thật, với vết sẹo này, gã sẽ nhanh chóng có biệt danh “mặt sẹo”, cảnh sát sớm muộn gì cũng sẽ nghe thấy tin tức, nhận ra gã chính là tên tội phạm giết người đang lẩn trốn.
Hơn nữa, Diệp Hoài Duệ nhìn vào vị trí và độ sâu của vết thương, cảm thấy có khả năng hắn đã bị thương ở mắt phải, chữa trị chắc chắn sẽ tốn kém.
Khó có thể quay lại cuộc sống bình thường, cộng thêm những ảnh hưởng tiềm tàng từ vết thương, Diệp Hoài Duệ nghĩ rằng Giải Thiên Sầu sẽ không ngần ngại mà mạo hiểm cướp ngân hàng.
“Nhưng mà…”
Diệp Hoài Duệ chỉ nói hai chữ, rồi hạ mắt xuống, nhíu mày, như đang chìm vào suy tư.
Ân Gia Minh tiến lại gần: [Sao vậy?]
Diệp Hoài Duệ lắc đầu.
“Em luôn cảm thấy… tình huống này, hình như… em đã thấy trước đây rồi.”
Ân Gia Minh không hiểu: [Ý em là gì?]
Diệp Hoài Duệ lại lắc đầu.
Thực ra, anh cũng chưa nghĩ ra, chỉ là nhìn vào vết sẹo trên mặt Giải Thiên Sầu, lại có cảm giác quen quen.
Điều quan trọng là không biết vì sao, một trực giác không thể nói rõ mách bảo anh, dường như mình đã bỏ lỡ một manh mối rất quan trọng, có thể là chìa khóa để phá vụ án này.
Diệp Hoài Duệ suy nghĩ nghiêm túc đến nỗi cúi đầu, qua một lúc lâu không ngẩng lên cũng chẳng nói gì. (App TYT)
Ân Gia Minh không thúc giục, chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh, áp sát cơ thể vào anh, cùng nhau im lặng.
Nhưng cảm hứng thường như cát mịn, rõ ràng ở ngay dưới chân, nhưng khi bạn cố gắng nắm lấy bằng tay, nó lại tuột khỏi kẽ ngón tay.
Diệp Hoài Duệ trầm tư suốt hai phút, vẫn không có manh mối, buộc phải tạm thời từ bỏ việc lãng phí thời gian quý giá vào chuyện này.
“Thôi được rồi.”
Anh quay sang Ân Gia Minh nói:
“Chúng ta hãy nói về chuyện khác.”
Diệp Hoài Duệ tiếp tục cuộc nói chuyện lúc nãy.
“Thực ra, em có thể hiểu lý do vì sao tên cướp X — kẻ giả mạo thành anh, lại chọn ba tên đồng phạm này.”
Ân Gia Minh hỏi: [Em nói sao?]
“Trước hết, bất kể là Tư Đồ Anh Hùng hay Giải Thái Bình, Giải Thiên Sầu, cả ba đều cần tiền.”
Một tên thì nghiện cờ bạc, một tên vừa ra tù và đã mất việc làm lương cao, tên còn lại thì là tội phạm bị truy nã vì đã giết người.
Bọn chúng muốn thoát khỏi tình cảnh hiện tại, chỉ có cách tìm cách có được một số tiền lớn trong thời gian ngắn, mới có khả năng “làm lại từ đầu”.
Có động cơ thì mới có khả năng bị chiêu mộ, ba tên này chắc chắn sẽ bị cám dỗ bởi tiền bạc, khiến bọn chúng mạo hiểm làm những việc vô nhân tính và phạm pháp.
Diệp Hoài Duệ tiếp tục:
“Hơn nữa, ba tên này đều phù hợp với tiêu chí cần có của X.”
Tư Đồ Anh Hùng là tài xế taxi, tay lái điêu luyện và hiểu rõ từng con đường lớn nhỏ trong thành phố, rất thích hợp cho vai trò lái xe hỗ trợ.
Giải Thái Bình trước đây là kỹ sư, đã tham gia thiết kế công trình cống thoát nước gần ngân hàng, không ai thích hợp hơn gã ta cho vai trò “cố vấn”.
Còn Giải Thiên Sầu thì không chỉ mạnh mẽ, có kỹ năng, mà còn có bản tính hung ác, giết người như chém gà, là một tên “tay sai” hoàn hảo.
Điều tuyệt vời hơn nữa là, Giải Thái Bình và Giải Thiên Sầu là anh em họ, mối quan hệ huyết thống tự nhiên sẽ làm sâu sắc thêm mối quan hệ “đồng phạm”, vậy nên họ không lo ai sẽ phản bội hay rút lui.
Chỉ có điều, X đã chọn ba tên đồng phạm nhưng không có ý định tiếp xúc với họ bằng danh tính thật của mình.
Bởi vì hắn ta cần một con dê tế thần, để phòng trường hợp bất kỳ đồng phạm nào lỡ lời, hoặc nếu kế hoạch có sai sót thì sẽ gánh chịu tội danh cướp và giết người.
Vì vậy, hắn ta đã giả làm “Ân Gia Minh” để tiếp cận ba người, khiến họ tin rằng hắn ta chính là “Ân Gia Minh”.
[Giải Thái Bình thì anh không biết, vì khi anh tìm thấy gã ta, chỉ còn lại một cái xác thối rữa mà thôi.]
Ân Gia Minh nói:
[Nhưng anh cảm thấy, trước khi vụ cướp xảy ra, chắc chắn Giải Thiên Sầu không biết mình bị lừa, vì lúc đó biểu cảm của gã trông rất ngạc nhiên.]
Ân Gia Minh lặp lại những gì hắn đã nghe lúc đó:
[Giải Thiên Sầu đã nói, ‘mày mới chính là Ân Gia Minh’, rõ ràng, đó là lần đầu tiên gã gặp mặt anh, anh đoán, khi nhìn thấy anh, gã mới xác nhận rằng mình thật sự đã bị lừa.]
“Đúng vậy.”
Diệp Hoài Duệ nhếch môi:
“Giờ vấn đề lại quay về điểm khởi đầu — X đã dùng thủ đoạn gì để khiến ba tên đồng phạm tin rằng hắn ta là anh?”
Anh nhìn Ân Gia Minh: "Thế nào, khi anh tiếp xúc với Giải Thiên Sầu, gã có tiết lộ manh mối gì không?”
Khi nghe Diệp Hoài Duệ hỏi như vậy, sắc mặt Ân Gia Minh lập tức trầm xuống.
[Giải Thiên Sầu thực sự đã nói những câu khác…]
Mặc dù sắc mặt có chút không tốt, nhưng Ân Gia Minh vẫn không có ý định giấu giếm Diệp Hoài Duệ.
Hắn trả lời:
[Gã nói: ‘Không muốn bị đổ tội, thì hãy quản cho tốt tay chân của mày đi!’.]
Diệp Hoài Duệ: “…”
Từ “tay chân” trong tiếng địa phương của thành phố Kim Thành, chỉ những tay sai, những tên côn đồ, sau này được mở rộng ra thành ý chỉ những đàn em của các đại ca.
Ân Gia Minh từng quản lý một khách sạn lớn, có ít nhất vài trăm người dưới tay, nếu tính chung thì tất cả đều có thể coi là “tay chân” của hắn.
Ngay cả những cấp dưới có quan hệ xa, hay những người thân quen với Ân Gia Minh cũng có vài chục người…
[Thật ra, A Duệ, anh không muốn nghi ngờ những anh em của mình…]
Ân Gia Minh bất lực vuốt tóc mái rũ xuống trán, thở dài có phần lo âu.
“Nhưng mà, vì Giải Thiên Sầu đã nói như vậy…”
Hắn đột nhiên ngừng lại, nhìn Diệp Hoài Duệ, nuốt lại lời lẽ sắp thoát ra khỏi miệng, đổi thành một từ khác tế nhị hơn:
[Vì Giải Thiên Sầu đã nói như vậy, nên anh đã xem xét kỹ lưỡng lại những người anh em thân quen của mình…]
Diệp Hoài Duệ: “Rồi sao?”
[Rồi anh vẫn không nghĩ ra.]
Ân Gia Minh đưa tay lên, nhún vai, trả lời một cách bất lực:
[Anh thật sự không thể nghĩ ra trong số họ có ai có khả năng và lý do để làm những điều đó — ý anh muốn nói là chuyện giả mạo thành anh để ra ngoài giết người cướp của.]
Diệp Hoài Duệ mím môi, không nói gì.
Thực sự, nghi ngờ những người thân thiết với mình là một chuyện rất khó.
Người bình thường còn “giúp người thân chứ không giúp lý”, thậm chí chỉ cần cãi nhau trên mạng cũng thường không hỏi lý do mà đã sẵn sàng đứng về phía bạn bè, huống hồ là thời đại mà Ân Gia Minh và những người xung quanh coi trọng nghĩa khí đến như vậy.
Diệp Hoài Duệ không nghi ngờ khả năng phán đoán của Ân Gia Minh, anh chỉ hy vọng đối phương có thể suy nghĩ về vấn đề này một cách khách quan và bình tĩnh hơn.
“Nhưng mà, Giải Thiên Sầu không cần phải nói dối.”
Sau một chút do dự, Diệp Hoài Duệ cảm thấy vẫn cần nhắc nhở Ân Gia Minh:
“Anh chắc chắn rằng trong số những anh em của anh, không có ai đáng nghi ngờ hay sao?”
[Ừ, em nói có lý.]
Diệp Hoài Duệ nói thẳng ra, ngụ ý là đang nghi ngờ những đàn em của Ân Gia Minh.
Ân Gia Minh lại không cảm thấy bị xúc phạm, mà nghiêm túc hứa hẹn:
[Anh sẽ suy nghĩ kỹ hơn, cũng sẽ hỏi Lạc Lạc xem gần đây có ai có hành động lạ lùng không.]
Ân Gia Minh nói:
[Dù sao thì X đã làm nhiều chuyện như vậy, nếu hắn ta thực sự là anh em của anh, rất khó để hoàn toàn giấu giếm người khác, sẽ luôn có sơ hở mà, đúng không?]
Diệp Hoài Duệ gật đầu.
Anh biết Ân Gia Minh nói đúng.
Nếu X thực sự là một trong những đàn em của Ân Gia Minh, thì hắn ta sẽ mạo danh đại ca để lừa đảo, lại thiết kế một kế hoạch cướp hoàn chỉnh, rồi tham gia vào vụ cướp, cuối cùng còn phải giết người diệt khẩu, qua lại nhiều lần nhất định sẽ thường xuyên biến mất, hành tung bí ẩn.
Những đàn em của Ân Gia Minh lại rất thích tụ tập, người khác chắc chắn sẽ không thể không chú ý đến sự khác thường của hắn ta được.
Nhưng đây là chuyện không thể vội vàng, cần phải tốn thời gian và công sức để tìm hiểu, Diệp Hoài Duệ ba mươi chín năm sau cũng không giúp được gì trong vấn đề này.
Vì vậy, anh không còn bận tâm về chuyện này nữa, mà chuyển sang nói về những chi tiết mà chuyên môn của mình có thể giúp ích:
“Này, em nhớ anh đã nói, khi phát hiện thi thể của Giải Thái Bình, xác của gã ta đã bốc mùi hôi thối?”
Nhắc đến tình trạng thê thảm của thi thể Giải Thái Bình, Ân Gia Minh không khỏi hồi tưởng lại cái mùi hôi thối khó chịu, cổ họng cuộn lại, phản xạ lại làm khuôn mặt có vẻ như sắp ói.
May mắn là sau hai lần thử thách đào xác và tìm xác trong đêm khuya, tinh thần của Ân Gia Minh đã được rèn luyện và nâng cao, cảm thấy đã không còn gì đáng sợ, không có gì có thể đánh bại hắn được nữa.
Hắn đã cố gắng gạt bỏ cái mùi hôi thối đáng sợ đó ra khỏi ký ức, rồi dùng những từ ngữ không chuyên nghiệp lắm để mô tả tình trạng thi thể Giải Thái Bình cho Diệp Hoài Duệ.
“Cũng giống như những gì em đã thấy trong hồ sơ.”
Diệp Hoài Duệ nói:
“Bản giám định pháp y trong hồ sơ đánh giá, Giải Thiên Sầu khoảng chết hơn bốn mươi tám giờ, nhưng em nghĩ có thể chính xác hơn chắc là từ ba đến bốn ngày.”
Ân Gia Minh chớp mắt, nhanh chóng hiểu ý Diệp Hoài Duệ.
[Được, anh sẽ để Lạc Lạc tìm cách điều tra xem, trong hai ngày 13 và 14, có ai đó đã lén ra ngoài một thời gian hay không.]
“Ừm.”
Diệp Hoài Duệ rất hài lòng với sự thông minh của Ân Gia Minh.
“Đặc biệt là những người ra ngoài một mình vào ban đêm…”
Anh định nhắc nhở thêm về vấn đề hung khí, nhưng một cơn mưa lớn đã đến hồi kết.
Hình dáng của Ân Gia Minh ngày càng mờ nhạt, như khói xanh bị gió nam thổi bay, trong chốc lát đã biến mất không còn dấu vết.
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]