[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ngày 22 tháng 8, Chủ nhật, lúc 2 giờ 25 phút chiều.
Cục cảnh sát tư pháp Kim Thành, phòng giám định pháp y.
Hôm nay là ngày nghỉ lễ, không có vụ án nào cần làm thêm giờ, nhưng Diệp Hoài Duệ vẫn ở lại đơn vị suốt hai ngày hôm qua và hôm nay.
Tuy nhiên, anh không tiếp tục xem xét hồ sơ vụ cướp ngân hàng Kim Thành, mà dành toàn bộ thời gian để điều tra về Giải Thái Bình và Giải Thiên Sầu.
Hai tên anh em họ này đều có tiền án.
Giải Thái Bình bị kết án một năm ba tháng vì tội lừa đảo thương mại, trong khi Giải Thiên Sầu lại là khách quen của Cục cảnh sát, suốt sáu năm lang thang trong thế giới ngầm Kim Thành, vì nhiều lý do khác nhau mà bị bắt và được thả ra, ra vào như ăn cơm bữa.
Mặc dù đã trải qua ba mươi chín năm, Cục cảnh sát Kim Thành vẫn lưu giữ hầu hết hồ sơ cũ của các vụ án.
Diệp Hoài Duệ đã xem xét tất cả tài liệu và chứng cứ liên quan đến hai anh em nhà họ Giải, cố gắng tìm ra điểm chung trong mối quan hệ của họ để xác định ai có thể là X.
Điều này rất phức tạp và khó khăn.
Diệp Hoài Duệ đã dành cả ngày hôm qua để nghiên cứu hồ sơ, nhưng tiếc là không thu được kết quả gì, vì vậy hôm nay anh đã thay đổi chiến lược, bắt đầu tìm kiếm manh mối từ những người còn sống có liên quan đến họ.
Giải Thái Bình và Giải Thiên Sầu là anh em họ, quê gốc đều ở thành phố S, tỉnh G.
Tuy nhiên, Giải Thái Bình lớn hơn Giải Thiên Sầu đến tám tuổi, khi gã ta theo ba mẹ vượt biên đến Kim Thành, têm em họ này chỉ là một đứa trẻ còn đang sụt sùi nước mũi.
Giải Thái Bình khá thông minh, bảng điểm thời trung học của gã ta gần như tất cả đều đạt A, không có nhiều B, sau này còn đỗ vào trường đại học danh tiếng địa phương, tốt nghiệp và trở thành một giáo sư khoa kỹ thuật.
Sau khi thành công, không biết vì lý do gì, Giải Thái Bình, một giáo sư đại học, lại sẵn sàng giúp đỡ tên em họ không ra gì, đưa Giải Thiên Sầu đến Kim Thành và cung cấp cho Giải Thiên Sầu khoản tiền đầu tiên để ổn định cuộc sống.
Sau này, không rõ Giải Thiên Sầu gia nhập băng đảng có liên quan đến Giải Thái Bình hay không.
Nhưng Diệp Hoài Duệ dễ dàng nhận thấy, rõ ràng Giải Thái Bình rất coi trọng mối quan hệ huyết thống.
“Vậy thì…”
Diệp Hoài Duệ vừa lật hồ sơ, vừa thì thầm: "Liệu có thể còn ai khác mà Giải Thái Bình quan tâm không?”
— Liệu có ai khác cũng là đối tượng mà Giải Thái Bình để tâm không?
Diệp Hoài Duệ nhận thấy, cảnh sát đã tìm thấy một phần tài sản bị đánh cắp trong vụ cướp ngân hàng ở nhà số 8, đường Tá Luân, tức là nhà của Giải Thái Bình. (App TYT)
Hồ sơ còn lưu giữ danh sách tài sản bị đánh cắp, bao gồm một cặp bông tai gắn ngọc, một cặp vòng tay vàng rồng phượng, và một vài thanh vàng, đã được Ngân hàng Đại Tân và các nhà triển lãm trang sức xác nhận là tài sản bị đánh cắp không thể nghi ngờ.
Những món đồ nhỏ này được Giải Thái Bình cất giấu cẩn thận dưới sàn nhà, nếu không phải cảnh sát lục soát tận nơi, có lẽ cũng rất khó để tìm thấy.
Tuy nhiên, cảnh sát Kim Thành năm đó đã gần như phá toàn bộ ngôi nhà số 8 đường Tát Luân ra từng mảnh, nhưng chỉ tìm thấy những món đồ đánh cắp vụn vặt này mà thôi.
Hai bộ trang sức và vài thanh vàng, khi quy đổi theo giá vàng thời đó, ước chừng chỉ giá khoảng hai đến ba trăm ngàn Kim Thành tệ, so với tổng giá trị của các tài sản bị đánh cắp thì quá ít ỏi.
Nếu theo tỷ lệ bốn đồng phạm mỗi người một phần tư, thì “hàng hóa” mà Giải Thái Bình nắm giữ ít nhất phải có giá trị hơn một triệu đô la Mỹ.
Tất nhiên, Diệp Hoài Duệ đã cân nhắc liệu có phải họ đã rơi vào tình huống hỗn loạn trong cuộc đấu súng tại cảng Phục Long, nên Giải Thái Bình không thể mang theo nhiều trang sức hơn, nhưng ngay sau đó anh lại nghĩ đến một câu hỏi khác, đó là — tại sao lại có người muốn giết Giải Thái Bình?
Trừ khi Giải Thiên Sầu là một diễn viên tài năng có khả năng đoạt giải Oscar rồi, hơn nữa nếu thế gã còn biết rằng Ân Gia Minh đang ở đó, cố tình diễn một màn kịch tình anh em sâu nặng trước mặt Ân Gia Minh, còn không thì Giải Thiên Sầu lúc đó cũng vừa mới biết về cái chết của anh họ, gã không thể là kẻ giết người được.
Vậy thì, kẻ giết Giải Thái Bình, suy đi tính lại, chỉ còn lại X - kẻ đã giả mạo Ân Gia Minh.
Dù sao, X đã có tiền sử giết chết tài xế Tư Đồ Anh Hùng.
“… Tại sao phải giết họ?”
Diệp Hoài Duệ vừa suy nghĩ vừa nhẹ nhàng gõ tay lên bàn, phát ra âm thanh “cộp cộp” đều đặn.
Nếu nói rằng giết chết Tư Đồ Anh Hùng là vì tài xế đã bộc lộ thân phận trước mặt cảnh sát, một khi bị bắt thì có thể chứng minh rằng chủ mưu không phải là Ân Gia Minh, nên X buộc phải giết gã ta, thì lý do tương tự khi áp dụng cho Giải Thái Bình dường như có vẻ hơi miễn cưỡng.
Nếu không phải Ân Gia Minh lén lút đến nhà số 8 đường Tá Luân, vô tình giúp đỡ cảnh sát rất lớn, theo hướng đi chưa thay đổi trước “tương lai”, hai anh em họ Giải vẫn chưa bị phát hiện cho đến ngày hôm nay ba mươi chín năm sau, chứng tỏ cả hai đều rất giỏi trong việc giấu mình và có chút ý thức chống lại cảnh sát.
Vậy thì, vì sao Giải Thái Bình chưa từng nằm trong tầm ngắm của cảnh sát, cũng không làm điều gì ngu ngốc, thì X lại có lý do gì để mạo hiểm giết người?
Cần biết rằng, giết người vốn dĩ là một việc vô cùng nguy hiểm.
Đặc biệt khi nơi X hành động là khu dân cư, không thể tùy tiện nổ súng, vũ khí của hắn ta chỉ có thể là dao hoặc các loại hung khí sắc nhọn, phải giao chiến cự ly gần với nạn nhân, không chỉ dễ gây ra tiếng động, mà nếu không cẩn thận còn có thể bị thương, thậm chí bị phản công.
Hơn nữa, thời điểm đó mặc dù chưa có xét nghiệm DNA, nhưng phân tích nhóm máu và dấu vân tay đã xuất hiện nhiều năm, việc đột nhập vào nhà dân để giết người, dù thành công, cũng có thể để lại một số manh mối có thể chỉ ra danh tính kẻ giết người.
Trên thực tế, cảnh sát Kim Thành đã tìm thấy không ít chứng cứ vật lý tại nhà số 8 đường Tá Luân, chỉ riêng nhóm máu đã có ba loại.
Ngoài suy đoán thuộc về nạn nhân có nhóm máu AB, còn có suy đoán thuộc về em họ Giải Thiên Sầu là nhóm máu B, và một nhóm máu O của một người chưa rõ danh tính.
Chỉ tiếc rằng nhóm máu O trong cộng đồng Kim Thành chiếm ít nhất hơn bốn mươi phần trăm, phạm vi này thực sự quá rộng — dù sao thì ngay cả Ân Gia Minh cũng có nhóm máu O.
Ngoài ba loại nhóm máu, cảnh sát còn tìm thấy dấu vân tay mới của Giải Thiên Sầu tại nhà số 8 đường Tá Luân.
Chỉ tiếc là kẻ giết người X rõ ràng đã chuẩn bị trước, nên có lẽ đã mang găng tay, vì vậy họ không thể tìm thấy dấu vân tay khả nghi của kẻ giết người tại hiện trường.
Tất nhiên, Ân Gia Minh đã có bài học từ lần đào xác trước, lần này cũng đã đeo găng tay — cũng may nếu không thì Diệp Hoài Duệ còn phải lo lắng cảnh sát Kim Thành có thể đơn giản và thô bạo giải thích cái chết của Giải Thái Bình là “nội bộ băng đảng mâu thuẫn”, rồi đổ cái chết này lên đầu Ân thiếu gia.
Tóm lại, vì giết người là một việc rất rủi ro, nên chắc chắn phải có lợi ích tương ứng.
Hoặc nói cách khác, kẻ giết người cảm thấy nên có được lợi ích đủ lớn mới dám mạo hiểm làm việc này.
“… Vậy thì, lợi ích đó là gì?”
Diệp Hoài Duệ nhẹ nhàng gõ bàn với nhịp độ chậm, nhưng đầu óc lại hoạt động với tốc độ cao.
“Nếu không phải để giết người diệt khẩu, thì là vì… tiền.”
Diệp Hoài Duệ lại một lần nữa lật xem hồ sơ hiện trường của cảnh sát tại nhà số 8 đường Tá Luân.
Nhà số 8 đường Tá Luân có dấu hiệu đã bị lục soát, nhưng kẻ giết người lại là một người cẩn thận, đã dọn dẹp hiện trường sau đó, với công nghệ điều tra hình sự và kiểm tra dấu vết thời đó, không tìm thấy manh mối nào đủ để chứng minh danh tính của hắn ta.
Hơn nữa, Diệp Hoài Duệ biết, ngoài kẻ giết người, Ân Gia Minh và Giải Thiên Sầu cũng đã vào nhà, và đã xảy ra một cuộc ẩu đả kịch liệt bên trong
Như vậy, có một số dấu vết rất khó xác định ai đã để lại.
— Vậy thì, sau khi giết chết Giải Thái Bình, kẻ giết người có tìm thấy “đồ vật” mà hắn ta muốn không?
Diệp Hoài Duệ trong đầu phác thảo một bức chân dung tâm lý đơn giản về giáo sư Giải cách đây ba mươi chín năm.
Từ hành động giấu vàng dưới sàn nhà của người đó, có thể thấy Giải Thái Bình là một người cẩn thận và thận trọng, gã ta rất khao khát tiền tài và vô cùng coi trọng tình cảm gia đình.
Diệp Hoài Duệ nhớ rằng Ân Gia Minh từng vô tình đề cập rằng Giải Thái Bình để ảnh gia đình ở nơi nổi bật trong phòng khách — mặc dù lúc đó trong nhà chỉ có mình gã ta.
— Đúng rồi, vợ con!
Diệp Hoài Duệ đột nhiên nắm bắt được một ý tưởng lóe lên trong đầu, giống như tìm ra mối chỉ khởi đầu trong một mớ bòng bong.
Giải Thái Bình làm sao có thể chỉ giúp đỡ tên em họ xa xôi, mà lại không tính toán cho vợ con của mình được?
Hơn nữa, gã ta từng là một giáo sư đại học, có lẽ cũng là người có trình độ học vấn cao nhất trong số những tên cướp.
Một kỹ sư “có học thức” như vậy, làm sao lại không biết rằng việc bắt cóc, giết người, cướp ngân hàng là một việc cực kỳ nguy hiểm, có thể ảnh hưởng đến vợ con?
— Nếu đổi lại là mình, mình sẽ làm gì?
Diệp Hoài Duệ đặt mình vào vị trí của Giải Thái Bình và nhanh chóng rút ra kết luận.
“Đúng rồi…”
Anh tự nhủ:
“Mình sẽ bảo gia đình đi thật xa, và…”
Diệp Hoài Duệ dừng lại, ánh mắt đăm chiêu nhìn chồng tài liệu trên bàn:
“Và sau khi có tiền, chắc chắn sẽ tìm cách… đưa một phần lớn của cải cho họ.”
Như vậy, mọi việc dường như có thể giải thích.
Khác với Tư Đồ Anh Hùng - người rất có thể đã bị X giết chết vào ngày xảy ra vụ cướp - Giải Thái Bình ít nhất đã sống đến ngày 13 tháng 8.
Từ ngày 21 tháng 7 đến 13 tháng 8, kéo dài hơn nửa tháng, đã đủ thời gian cho một kỹ sư thông minh làm nhiều việc.
Điều này cũng giải thích tại sao cảnh sát chỉ tìm thấy một số lượng rất ít trang sức tại nhà số 8 đường Tá Luân.
Nếu không phải bị X mang đi, thì có thể Giải Thái Bình đã bán đi một lượt và giao số tiền cho gia đình, để họ mang theo số tiền đó mà chạy trốn.
Còn lại những thanh vàng và những trang sức không đáng kể, rất có thể là “tiền lộ phí” mà gã ta để lại cho mình.
Sau khi nghĩ thông suốt điều này, một câu hỏi mới lại xuất hiện.
— Vợ và con của Giải Thái Bình hiện đang ở đâu?
Trong các hồ sơ mà Diệp Hoài Duệ có, chỉ ghi nhận rằng Giải Thái Bình có một vợ và hai con trai.
Vợ tên là Đỗ Tuyền, con trai lớn tên là Giải Đông, con trai thứ tên là Giải Nam.
Tuy nhiên, Đỗ Tuyền đã ly hôn với Giải Thái Bình không lâu sau khi gã ta ra tù, bà đã dẫn theo hai đứa con về sống với họ hàng.
“Không còn cách nào khác.”
Diệp Hoài Duệ thở dài một hơi, lấy điện thoại ra, gửi hai tin nhắn cho cảnh sát Hoàng:
“Cảnh sát Hoàng, có thể nói chuyện một chút không?”
“Tôi có một chuyện quan trọng muốn nhờ anh giúp.”
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]