Thần Thám Siêu Thời Không

Chương 72: Thay đổi - 08





Diệp Hoài Duệ cảm thấy rất tiếc nuối, nhưng khi suy nghĩ lại, anh cũng không thấy lạ. 
Dù sao, kẻ giết Vương Yến rõ ràng đã tính toán từ trước để biến vụ giết người thành tự sát, chắc chắn đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng, áo mưa và khẩu trang là những trang bị cơ bản. 
Hơn nữa, khi đó trời đang mưa to, độ chính xác của camera giám sát bị giảm sút, hai yếu tố bất lợi chồng chéo lên nhau, nên không thể mong chờ sẽ nhận diện được diện mạo của kẻ giết người từ hình ảnh giám sát. 
Tuy nhiên, với hiểu biết của Diệp Hoài Duệ về cảnh sát Hoàng, anh cảm thấy rằng đối phương sẽ không chỉ vì một chút manh mối này mà vội vã tìm anh để khoe khoang; chắc chắn còn có "tin tức quan trọng" tiếp theo. 
Quả thật, cảnh sát Hoàng lại lấy ra một vài bức ảnh được phóng to khác, đặt lên bàn trà
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
 
“Đến đây, anh xem cái này.” 
Diệp Hoài Duệ nghe lời, tiếp nhận và cúi đầu xem xét. 
Lần này, trong bức ảnh không chỉ có người đàn ông mặc áo mưa đen mà còn có thêm một người khác. 
Diệp Hoài Duệ ngạc nhiên mở to mắt: “Đây là—!” 
“Đúng rồi.” 
Thấy phản ứng của Diệp Hoài Duệ, cảnh sát Hoàng hài lòng gật đầu, trong lòng cảm thấy một chút thành tựu, cảm thấy những nỗ lực của mình trong những ngày qua không phải vô ích. 
Sau đó, anh ta giải thích nguồn gốc của những bức ảnh này cho Diệp Hoài Duệ. (App TYT) 
Đây là sau khi cảnh sát biết được đặc điểm ăn mặc và hình dáng của nghi phạm, họ đã kiểm tra từng camera giám sát trong vòng bán kính hai km, như mò kim đáy bể, lần lượt kiểm tra từng cái, cuối cùng đã phục hồi được lộ trình trốn chạy của nghi phạm, xác định được hướng đi của gã sau khi rời khỏi phố Mỹ Hoa. 
Tiếp theo, cảnh sát đã dùng mọi cách để tìm ra từng manh mối, lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần trên con đường mà họ giả định nghi phạm đã đi qua, cuối cùng xác định được một vài camera giám sát dân dụng dọc đường, và sau khi xin phép chủ nhà, họ đã lấy được video giám sát vào đêm bão. 
“Sau đó, chúng tôi đã tìm thấy cái này.” 
Cảnh sát Hoàng chỉ vào những bức ảnh trong tay Diệp Hoài Duệ, nét mặt có chút đắc ý. 
Camera giám sát tại một ngã tư cách căn hộ số 26 phố Mỹ Hoa hai km chụp được hình ảnh người đàn ông mặc áo mưa bỗng dưng rẽ phải, sau khi điều tra thực địa, cảnh sát phán đoán rằng người mặc áo mưa đen rất có thể đã rẽ vào một con hẻm. 
Sau đó, cảnh sát đã tìm thấy một hộ gia đình lắp đặt chuông cửa có hình, camera của họ có chức năng nhìn ban đêm hồng ngoại, và vừa khéo điều chỉnh khoảng cách giám sát đến mức tối đa, do đó đã ghi lại được cảnh người mặc áo mưa đen gặp gỡ với một người đàn ông khác. 
Trong những bức ảnh giám sát mà Diệp Hoài Duệ đang cầm, rõ ràng là đã được các chuyên gia hình ảnh của bộ phận điều tra hình sự xử lý cẩn thận, không chỉ phóng to hai nhân vật chính mà còn tối ưu hóa chất lượng hình ảnh đến mức tối đa, giúp nhận diện được các đường nét trên khuôn mặt vốn dĩ bị mờ. 
Hơn nữa, địa điểm gặp gỡ của họ lại là một con hẻm có mái che, cấu trúc hành lang đặc trưng giúp chắn gió và mưa bên ngoài, giảm thiểu tối đa các yếu tố gây nhiễu từ cơn bão. 
Rõ ràng, dù là kẻ giết người hay người đàn ông không rõ danh tính gặp gỡ gã, cả hai đều không nghĩ rằng dù đã rời xa hiện trường vụ án hàng km, họ vẫn bị cảnh sát phát hiện, vì vậy khi gặp nhau, bọn chúng đã lơ là việc che giấu diện mạo của mình. 
Trong bức ảnh, người đứng cạnh người đàn ông đeo khẩu trang đen thấp hơn gã một chút, mặc một chiếc áo mưa xanh, mũ kéo thấp che khuất phần trên của khuôn mặt. 
Tuy nhiên, phần dưới của khuôn mặt cậu ta lại hiện rõ trong hình ảnh giám sát. 
Dù góc chụp có chút lệch, cộng với sự biến dạng và méo mó do góc nhìn từ trên cao và ống kính mắt cá, Diệp Hoài Duệ vẫn cảm thấy có điều gì rất quen thuộc từ nửa khuôn mặt đó. 
“Người này…” 
Diệp Hoài Duệ lẩm bẩm. 
Anh cảm thấy như đã từng gặp cậu ta. 
“Chúng tôi vẫn đang điều tra danh tính người này.” 
Cảnh sát Hoàng không giữ bí mật, trực tiếp báo cho Diệp Hoài Duệ tiến độ điều tra: 
“Nhưng đã đến mức này rồi, người này không thể trốn thoát đâu, chúng tôi nhất định sẽ bắt được cậu ta.” 
Diệp Hoài Duệ gật đầu. 
Anh không nghi ngờ gì về khả năng thi hành công vụ và sự kiên trì của cảnh sát Kim Thành, giao cho người chuyên nghiệp, anh cảm thấy rất yên tâm. 
— Chỉ là… 
Diệp Hoài Duệ lại nhíu mày. 
Anh luôn cảm thấy như mình đã từng thấy chiếc mũi, cái miệng và cái cằm này ở đâu đó. 
— Rốt cuộc đã thấy ở đâu? 
…… 
Khi Diệp Hoài Duệ đang chìm trong suy nghĩ, cảnh sát Hoàng đã cầm ly cà phê lạnh lên, uống một hơi hết nửa cốc, rồi thả cái ly xuống bàn với một tiếng “cạch”. 
“À, Pháp y Diệp.” 
Anh ta chép chép miệng, có vẻ rất hài lòng với vị cà phê, rồi hỏi: 
“Không phải anh có việc nhờ tôi sao
Là việc gì?” 
“Ồ, đúng vậy.” 
Diệp Hoài Duệ tạm thời gác lại những nghi vấn trong lòng, nói về công việc chính: 
“Tôi muốn nhờ anh giúp tìm kiếm vợ và con trai của nghi phạm Giải Thái Bình trong vụ Đại Án Kim Thành.” 
Khi anh nói đến tên Giải Thái Bình, luôn dõi theo nét mặt của cảnh sát Hoàng, chú ý đến phản ứng của đối phương. 
Cảnh sát Hoàng ngẩn ra, biểu cảm mơ hồ. 
“Giải Thái Bình
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ai vậy?” 
— Quả nhiên! 
Diệp Hoài Duệ thầm nghĩ. 
Mặc dù tương lai đã thay đổi, nhưng những người khác thực ra không có ký ức về “tương lai” hoàn toàn mới này. 
“Chính là kỹ sư cầu cống, giáo sư bị Đại học Kim Thành đuổi học đó.” 
Diệp Hoài Duệ diễn xuất một cách bình tĩnh nhất, trả lời: 
“Anh quên rồi sao?” 
Cảnh sát Hoàng nhíu mày: 
“À… cái này… tôi nhớ đã xem tài liệu vụ Đại Án Kim Thành, không thấy đề cập đến nhân vật này!” 
Anh ta ngạc nhiên chớp mắt, không hiểu sao lại bắt đầu nghi ngờ ký ức của chính mình. 
“Có thể anh đã quên rồi.” 
Diệp Hoài Duệ vẫn tỏ ra vô tội: "Hoặc anh có thể xem hồ sơ của cảnh sát.” 
Cảnh sát Hoàng có thể sử dụng số công tác và mật khẩu của mình để đăng nhập vào mạng nội bộ của cảnh sát, tra cứu một số hồ sơ điện tử đã được lưu trữ. 
Anh ta do dự một lát, cuối cùng không nhịn được vẫn mở sổ tay, kết nối với kho dữ liệu, tìm ra hồ sơ điện tử của vụ án cũ năm đó. 
Hồ sơ điện tử tất nhiên không chi tiết như hồ sơ giấy, nhưng đã đủ khiến cảnh sát Hoàng kinh ngạc đến nỗi không nói nên lời trong một thời gian dài. 
“…… Đậu má!” 
Cảnh sát Hoàng kinh ngạc thốt lên: 
“Có phải là vì tôi chỉ xem một nửa không
Sao tôi nhớ… nhớ năm đó chỉ tìm ra hai danh tính của nghi phạm nhỉ?” 
Diệp Hoài Duệ bình tĩnh và thản nhiên trả lời: 
“Chắc chắn là anh đã bỏ sót.” 
“Ha, thật kỳ quái!” 
Cảnh sát Hoàng vừa tắt máy tính vừa tự chế giễu cười: 
“Tôi thật sự suýt nghĩ đây lại là một ‘sự kiện Ngọ Mã’ chứ.” 
Diệp Hoài Duệ nghe vậy trong lòng chấn động, nghĩ thầm cảnh sát Hoàng quả thật là một cảnh sát dày dạn kinh nghiệm, nhạy bén đến mức chỉ phỏng đoán một câu đã trúng ngay vấn đề. 
Cái gọi là “sự kiện Ngọc Mã” là một cuộc tranh luận về việc có hay không sự tái thiết thời gian và không gian đa chiều. 
Vào ngày 4 tháng 2 năm 2014, diễn viên nổi tiếng Ngọ Mã qua đời vì bệnh ung thư phổi. 
Tuy nhiên, sau khi thông báo tang lễ được công bố, nhiều người đã phản ánh rằng họ nhớ rõ ràng Ngọ Mã đã qua đời vào năm trước. 
Một số người còn tìm kiếm kỹ lưỡng các dấu vết trên mạng, tìm thấy một số cuộc thảo luận về tin tức cái chết của Ngọ Mã được phát hành từ năm 2013, thậm chí cả những chi tiết trong tang lễ cũng khớp với sự kiện thực tế năm 2014. 
Ngoài ra, còn một số ví dụ tương tự. 
Chẳng hạn, trong ký ức của một số người, một người nổi tiếng nào đó nên đã qua đời từ lâu, hoặc hình dáng thực tế của một nhân vật, biểu tượng, nhãn hiệu nào đó hoàn toàn khác với ký ức. 
Có người đã lấy ví dụ về Tổng thống Nam Phi Mandela để đặt tên cho hiện tượng này, gọi là “hiệu ứng Mandela”, và lấy đó làm bằng chứng cho sự tái thiết thời gian. 
Diệp Hoài Duệ trước đây không có trải nghiệm “hiệu ứng Mandela” như một số cư dân mạng, nhưng giờ đây, anh chính là một người trải nghiệm “hiệu ứng Mandela”, hoặc có lẽ nên gọi anh là người tạo ra nó. 
*hiểu đơn giản là cảnh sát Hoàng cảm thấy bị deja vu ấy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thật đáng tiếc rằng mối liên kết giữa anh và Ân Gia Minh quá kỳ lạ, ngay cả cảnh sát Hoàng mà anh luôn tin tưởng nhưng anh cũng không có ý định tiết lộ một chữ nào, chỉ có thể như một con sói già đuôi to, cố gắng lừa gạt tiếp. 
*Giả vờ là một con sói đuôi to trong ngữ cảnh này có nghĩa là dùng sự mỉa mai để chế nhạo những người giả vờ nghiêm túc và đàng hoàng
May mắn thay, cảnh sát Hoàng không dừng lại quá lâu ở chủ đề này. 
So với việc ký ức của mình có thực sự bị xáo trộn hay không, anh ta quan tâm hơn đến việc tại sao Diệp Hoài Duệ lại nhờ anh ta tìm kiếm vợ và con trai của Giải Thái Bình. 
Vì vậy, Diệp Hoài Duệ đã đơn giản nói về phân tích của mình về vụ án. 
“Ý anh là… anh nghĩ ‘Giọt Nước Mắt Của Bắc Băng Dương’ có thể đang ở trong tay vợ con Giải Thái Bình?” 
Cảnh sát Hoàng mở to mắt như đồng xu: 
“Thật sao
Anh có chắc chắn không!?” 
Đây rõ ràng là báu vật mà cả thế giới đang tìm kiếm
Nếu tìm thấy thật, không phải hai người họ sẽ lên mặt báo quốc tế sao! 
“Không chắc.” 
Diệp Hoài Duệ dội một gáo nước lạnh vào cảnh sát Hoàng: 
“Tôi chỉ cảm thấy, Giải Thái Bình có thể đã để lại một phần tài sản hoặc tiền bẩn cho vợ và con trai của gã ta.” 
Anh nhìn về phía cảnh sát Hoàng: 
“Tôi muốn theo dõi nguồn gốc của những tài sản này.” 
Cảnh sát Hoàng nghe thấy, nhíu mày sâu, do dự. 
“Cái này…” 
Anh ta suy nghĩ một lúc, đưa ra ý kiến chuyên môn của mình với tư cách là cảnh sát: 
“Đã trôi qua ba mươi chín năm rồi, ngay cả khi anh tìm được gia đình của Giải Thái Bình, cũng không có bằng chứng nào để khởi động lại cuộc điều tra, kể cả họ có thật sự giấu tiền tài sản, chỉ cần không phải là người bị điên, chắc chắn họ sẽ không thừa nhận đâu!” 
Cảnh sát Hoàng giơ tay: 
“Anh có hỏi cũng vô ích thôi!” 
Diệp Hoài Duệ gật đầu, thể hiện rằng anh hiểu những điều này. 
“Nhưng tôi vẫn muốn biết họ ở đâu.” 
Diệp Hoài Duệ kiên quyết nói: 
“Và, hãy nhớ đến Vương Yến.” 
Cảnh sát Hoàng: “!!” 
Ánh mắt anh ta chợt sáng, hiểu được ý nghĩa ẩn sau lời nói của Diệp Hoài Duệ. 
“Ý anh là…… anh nghi ngờ cái chết của Vương Yến cũng……?” 
Diệp Hoài Duệ lại gật đầu. 
“Rõ ràng, không chỉ chúng ta, kẻ giết Vương Yến cũng đang điều tra về chuyện năm đó.” 
Anh cúi đầu, đưa tay về phía những bức ảnh rải rác trên bàn trà, ngón tay dừng lại trên mặt của người đàn ông đeo khẩu trang đen. 
“Hơn nữa, cậu ta có thể biết rõ hơn chúng ta về những mối quan hệ phức tạp của các nghi phạm năm đó.” 
Diệp Hoài Duệ ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào cảnh sát Hoàng. 
“Nếu người này không phải là gia đình của Giải Thái Bình, thì rất có thể, cậu ta cũng sẽ ra tay với gia đình của Giải Thái Bình.” 
Cảnh sát Hoàng: “……” 
Anh ta và Diệp Hoài Duệ nhìn nhau, im lặng trong một thời gian dài. 
Sự im lặng kéo dài đến nửa phút. 
“Cho tôi một ngày.” 
Cuối cùng, cảnh sát Hoàng hứa hẹn: 
“Muộn nhất là thứ Ba, tôi sẽ cung cấp cho anh những thông tin mà anh cần.” 
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.