Thần Thám Siêu Thời Không

Chương 73: Hành trình - 01





Ngày 23 tháng 8, thứ Hai, lúc 8 giờ 42 phút tối. 
Tại biệt thự của Diệp Hoài Duệ. 
Cảnh sát Hoàng làm việc rất hiệu quả. 
Anh ta đã hứa sẽ trả lời Diệp Hoài Duệ muộn nhất vào thứ Ba, nhưng ngay sau khi tan ca vào thứ Hai, anh ta đã hớn hở mang theo thông tin đến. 
Khi tiếp đón cảnh sát Hoàng, Diệp Hoài Duệ thực sự cảm thấy hơi lo lắng. 
Anh đã không thể liên lạc với Ân Gia Minh trong hai ngày qua, và hôm nay thời tiết dự báo có mưa vào buổi tối với xác suất trên 80%, vậy mà cảnh sát Hoàng lại đến đúng lúc này. 
Dù vậy, những gì cảnh sát Hoàng sắp nói cũng rất quan trọng, Diệp Hoài Duệ chỉ có thể vừa tiếp đãi khách, vừa thầm cầu nguyện cơn mưa sẽ đến muộn hơn. 
“Tin tức về gia đình Giải Thái Bình, tôi đã tìm ra rồi.” 
Cảnh sát Hoàng vẫn nói một cách thẳng thắn. 
“Chỉ là, tình hình có chút bất ngờ.” 
Anh ta lấy tài liệu đã tìm được từ trong túi ra và đặt trước mặt Diệp Hoài Duệ. 
“Vợ cũ của Giải Thái Bình - Đỗ Quyên, và hai con trai của gã ta đều đã chết.” 
Diệp Hoài Duệ vừa cầm tài liệu lên, chưa kịp xem qua, đã nghe tin sốc. 
“Chết rồi!?” 
Anh ngạc nhiên ngẩng đầu: "Cả ba người đều chết?” 
Diệp Hoài Duệ đã chú ý đến ngày sinh của họ khi xem hồ sơ trước đó. 
Theo ngày sinh, vợ cũ của Giải Thái Bình - Đỗ Quyên - năm nay đáng lẽ phải 75 tuổi, tuổi tác cũng không nhỏ, nhưng hai con trai của bà là Giải Đông và Giải Nam, một người 51 tuổi, một người 49 tuổi, vẫn còn đang trong độ tuổi sung sức, mà giờ cũng đã qua đời, điều này thực sự không bình thường. (App TYT) 
“Không, không chỉ có ba người.” 
cảnh sát Hoàng nhăn mặt: "Cả gia đình họ, giống như trong phim <Final destination> vậy, chỉ trong vòng hai năm đã gần như chết sạch sành sanh.” 
Sau đó, cảnh sát Hoàng đã kể cho Diệp Hoài Duệ chi tiết về cuộc điều tra của anh ta. 
Từ năm 1981, Đỗ Quyên đã ly hôn với Giải Thái Bình, đưa hai con trai chỉ mới mười tuổi về nhà bà con, sau đó di cư sang Thái Lan, và thuê một trang trại ở vùng ngoại ô gần Chiang Mai, bắt đầu cuộc sống mới ở nơi đất khách. 
Đỗ Quyên là người có đầu óc kinh doanh, điều hành trang trại khá thành công, cũng đã tích lũy được một chút tài sản. 
Nhưng bà là mẹ đơn thân với hai đứa con, vừa làm cha vừa làm mẹ, lại còn phải lo toan việc nhà, cuối cùng mắc bệnh phổi mãn tính, thường xuyên nằm viện, một năm có nửa thời gian phải nhập viện, nửa còn lại phải ở nhà sống nhờ vào ôxy. 
Còn hai người con trai của bà — Giải Đông và Giải Nam, khi lớn lên cũng đã lập gia đình, con trai lớn làm tài xế xe tải, còn con trai nhỏ ở lại trang trại kế thừa gia nghiệp, đồng thời chăm sóc người mẹ bị bệnh. 
Nhưng bốn năm trước, vào ngày 8 tháng 3 năm 2017, Giải Nam đã đến Chiang Mai thăm bạn. 
Ngày hôm sau, tức 9 tháng 3, người ta phát hiện ông ta nằm bên vệ đường trên con đường về nhà, trên người có dấu bánh xe, đã chết nhiều giờ trước đó. 
Cảnh sát phán đoán Giải Nam đã gặp tai nạn khi đang trên đường về nhà, và tài xế gây tai nạn đã bỏ trốn. 
Bốn tháng sau, vào ngày 12 tháng 7 năm 2017, anh trai Giải Đông dẫn theo con trai Timmy đến thăm mẹ bệnh nặng. 
Hai người đã nấu một nồi canh cá, không ngờ trong canh cá đó có bị tạp một con cá nóc đem đi nấu chung, kết quả cả hai đều bị ngộ độc
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Con trai Timmy chết tại chỗ, còn Giải Đông thì sau khi được đưa vào bệnh viện hai giờ thì cũng qua đời. 
Cảnh sát điều tra sau đó biết rằng cá là do Giải Đông tự mua, và bữa ăn cũng do chính tay ông ta nấu, nên họ coi đây là một vụ ngộ độc thực phẩm đáng sợ và khép lại vụ án với kết luận “tai nạn”. 
Tiếp đó, khoảng một tháng sau, vào ngày 21 tháng 8, người mẹ bệnh nặng đã trải qua cú sốc khi mất hai con trai và cháu trai, bệnh tình trở nặng, đã từ giã cõi đời trên giường bệnh. 
Và đó chưa phải là tất cả. 
Khoảng nửa năm sau, vào ngày 28 tháng 2 năm 2018, góa phụ vợ của Giải Đông, Pakwan, 46 tuổi, bị phát hiện cháy chết trên giường trong căn hộ của mình. 
Khi lính cứu hỏa dập tắt đám cháy và kiểm tra, diện tích bị cháy chỉ có bốn mét vuông, một người còn sống, vậy mà lại bị thiêu chết như thế. 
Vì trong căn hộ không có dấu hiệu của kẻ đột nhập, và sau khi chồng và con trai qua đời bà Pakwan đã bắt đầu uống rượu, tìm cách trốn tránh thực tại
Nên cảnh sát phán đoán rằng bà ấy đã uống say rồi hút thuốc trên giường, sau khi say ngủ thì đầu thuốc lá đã gây cháy ga trải giường, dẫn đến bi kịch này. 
Diệp Hoài Duệ: “……” 
Nghe xong câu chuyện của cảnh sát Hoàng, qua một lúc lâu anh cũng không biết nói gì. 
Năm hiện trường tử vong, sáu mạng người, thật kinh hoàng nhưng lại có vẻ hợp lý, mỗi vụ đều như là tai nạn. 
“Vậy….” 
Sau một hồi, Diệp Hoài Duệ mới hỏi: 
“Gia đình Giải Thái Bình đã chết hết rồi?” 
“Ồ, cái đó thì chưa.” 
Cảnh sát Hoàng lắc đầu trả lời: 
“Giải Nam… tức là con trai thứ của Giải Thái Bình, có một cô con gái tên là Jaa, năm nay mới 17 tuổi, vừa tốt nghiệp trung học.” 
Anh ta nói: 
“Cô gái đó vẫn còn sống, và gần đây vừa về trang trại của gia đình.” 
Diệp Hoài Duệ gật đầu, biểu cảm như đang suy nghĩ. 
“Bây giờ, những người liên quan năm đó đã chết hết.” 
Cảnh sát Hoàng hỏi: 
“Anh định làm gì?” 
Diệp Hoài Duệ nhíu mày suy nghĩ một lát, rồi trả lời: 
“Tôi muốn đi xem thử xem sao.” 
“Anh định đến Thái Lan?” 
Cảnh sát Hoàng tỏ vẻ không đồng tình: 
“Nhưng giờ anh đến đó, có thể tìm ra điều gì
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Khi gia đình cô gái chết, cô bé mới chỉ 13 tuổi, không lẽ cô bé sẽ nói cho anh biết nhà mình còn giấu gì sao?” 
“Ừ, anh nói cũng có lý.” 
Diệp Hoài Duệ cúi nhìn, nhíu mày: 
“Nhưng tôi vẫn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản.” 
Ngón tay anh chạm vào vài trang tài liệu: "Đây không phải là phim <Final destination>, sao lại trùng hợp như vậy, mỗi gia đình của kẻ cướp, Vương Yến, Đỗ Quyên, Giải Đông và Giải Nam… tất cả đều chết hết rồi?” 
Diệp Hoài Duệ nâng mắt nhìn cảnh sát Hoàng: 
“Hơn nữa, cái chết của những người này, nhìn qua đều không có gì ‘khả nghi’.” 
Anh cố tình nhấn mạnh từ “khả nghi”. 
cảnh sát Hoàng nghe vậy, nhíu mày sâu: 
“Ý anh là, Đỗ Quyên và hai người con trai của bà cũng bị người khác giết rồi giả vờ thành tai nạn
— giống như Vương Yến?” 
“Hiện tại vẫn chưa chắc chắn.” 
Diệp Hoài Duệ trả lời: 
“Chỉ là, tôi muốn đi xem.” 
Cảnh sát Hoàng thực sự muốn nói rằng, dù đây có phải là vụ mưu sát giả làm tai nạn, thì những người này đã chết ba bốn năm rồi, chắc hẳn cũng chẳng còn di vật gì nhiều, và ở Thái Lan anh ta lại không quen ai, tìm người trợ giúp cũng khó, đi xem thì cũng có ích gì? 
Nhưng anh ta biết ý kiến của Diệp Hoài Duệ luôn rất đúng, nên cho dù có khuyên cũng không thể lay chuyển được. 
Hơn nữa, sau khi trải qua cuộc khám nghiệm tử thi của Vương Yến, cảnh sát Hoàng đã có cái nhìn khác về trình độ chuyên môn của Diệp Hoài Duệ, trong lòng cũng thực sự có chút suy nghĩ “không biết chừng anh ấy có thể phát hiện ra điều gì”. 
“Được thôi.” 
Cảnh sát Hoàng giơ tay lên: "Địa chỉ trang trại có sẵn trong tài liệu, anh có thể tự đi.” 
Nói xong, anh ta lấy cuốn sổ tay ra, viết vội vài dòng, rồi xé trang giấy đó ra. 
“Người này tên là Pob, là một cảnh sát ở Chiang Mai, có quan hệ rất tốt với tôi, lần này tôi có thể nhanh chóng thu thập thông tin về gia đình Giải Thái Bình cũng nhờ vào anh ấy.” 
Anh ta đưa mảnh giấy ghi số điện thoại của cảnh sát Pob cho Diệp Hoài Duệ. 
“Chốt lại, nếu anh cần giúp đỡ bên đó, thì cứ gọi điện cho anh ấy.” 
Cảnh sát Hoàng đã nói hết những gì cần nói, cũng không có ý định tám chuyện với Diệp Hoài Duệ thêm, liền cáo từ ra về. 
Diệp Hoài Duệ tiễn anh ta đến cửa. 
Chỉ có điều, cả hai đều không để ý rằng, trong suốt cuộc nói chuyện, chiếc cặp tài liệu của Diệp Hoài Duệ vẫn nằm trên ghế sofa. 
Chiếc cặp đặt sát gối tựa ở trong góc, và dính vào đó là một chiếc máy ghi âm nhỏ. 
Sau khi tiễn cảnh sát Hoàng đi, Diệp Hoài Duệ trước tiên gọi điện về Cục xin nghỉ ba ngày, rồi đặt vé máy bay trực tuyến, sau đó bắt đầu thu dọn hành lý. 
Lúc 11 giờ 30 phút đêm, cùng với tiếng sấm vang rền, cơn mưa cuối cùng cũng đổ xuống như trút nước. 
Diệp Hoài Duệ vội vàng đặt chiếc vali đang sắp xếp dỡ dang xuống, nhanh chóng chạy xuống hầm. 
Ân Gia Minh cũng đã đợi anh hai ngày, vừa thấy Diệp Hoài Duệ đến, hắn vui mừng không biết phải làm thế nào, không nói hai lời đã mở rộng vòng tay, tặng cho Diệp Hoài Duệ một cái ôm tràn đầy tình cảm từ xa. 
Diệp Hoài Duệ ban đầu hơi ngẩn ra, rồi chìa tay ra, ôm lấy vòng eo của Ân Gia Minh như ôm một bóng ma không hình không dạng. 
[A Duệ.] 
Ân Gia Minh cúi đầu, cằm chạm vào má Diệp Hoài Duệ, dường như muốn tưởng tượng cảm giác tóc anh chạm vào da mình. 
[Cuối cùng em cũng đến!] 
“Ừ.” 
Diệp Hoài Duệ khẽ đáp một tiếng: 
“Xin lỗi, mấy ngày này không có mưa.” 
Ân Gia Minh cười lắc đầu, lại dùng ngón tay tạo ra động tác như đang vuốt tóc người yêu, nhưng tiếc là hắn không thể thực sự chạm vào tóc Diệp Hoài Duệ, dù chúng trông rất mềm mại. 
[Anh biết mà, chắc chắn em cũng rất nhớ anh, đúng không?] 
Diệp Hoài Duệ ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt đen láy và sáng rực của Ân Gia Minh ở khoảng cách rất gần, từ đó đọc được tình cảm sâu sắc vượt qua thời gian và không gian, trái tim như muốn nổ tung, đập mạnh liên hồi. 
Anh biết, lần này mình đã thực sự sa vào lưới tình rồi. 
— Thật sự, quá tệ! 
Diệp Hoài Duệ cảm thấy mình như bị thần tình yêu bắn trúng, không cách nào kiểm soát được tình cảm mãnh liệt đang dâng trào trong lòng. 
Tất cả lý trí có thể phân tích, hay những mất mát và lợi ích được đặt lên hai bên của cái cân, đều chỉ vì chưa gặp được người có thể khiến bạn dồn hết tâm sức vào. 
Nếu không phải bây giờ hai người không thể chạm vào nhau, Diệp Hoài Duệ chắc chắn đã vứt bỏ mọi sự nhẫn nhịn, kiềm chế và giữ ý, mà lao vào, ôm chầm lấy hắn, hôn một cách thoải mái. 
Ân Gia Minh dường như cũng có cảm xúc tương tự. 
Ánh mắt của hai người như siết chặt lại như mật đường, hay như mạng nhện, chằng chịt quấn quýt lấy nhau, ngàn sợi mảnh, khó mà tách rời. 
Dù hai người đã thổ lộ tình cảm, nhưng thời gian họ có thể ở bên nhau thực sự quá ngắn, và mỗi lần đều vội vàng trao đổi thông tin, đến mức việc nhìn nhau tâm sự cũng trở thành một điều xa xỉ. 
Họ cứ đứng đối diện nhau, tay ôm lấy một hình bóng người yêu không thấy, trong khoảng cách rất gần nhìn vào mắt nhau, để thời gian trôi qua từng giây từng phút. 
Họ đã lãng phí ít nhất năm phút. 
“Khụ.” 
Cuối cùng, Diệp Hoài Duệ nhớ ra mình còn có việc quan trọng. 
“À, em đã phát hiện được một manh mối mới, ngày mai em sẽ đến Thái Lan một chuyến.” 
Anh nói với Ân Gia Minh: 
“Có lẽ em sẽ về trong hai ba ngày, được không?” 
 
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.