Ngày 24 tháng 8, thứ Ba, lúc 12 giờ 45 phút trưa.
Chiếc máy bay đã hạ cánh sớm hơn mười phút so với thời gian dự kiến tại sân bay Chiang Mai.
Diệp Hoài Duệ mất gần bốn mươi phút để hoàn tất thủ tục xin visa nhập cảnh, rồi rời khỏi sân bay qua lối dành cho du khách nước ngoài Tài xế của chiếc xe công nghệ đã đứng chờ sẵn với tấm biển ghi “Mr Ip”.
*Phim Diệp Vấn có tên tiếng Anh là Ip man, nên t nghĩ là kiểu ông tài xế thấy họ Diệp nên ghi Mr Ip z luôn Diệp Hoài Duệ theo chân người tài xế vui vẻ, đi đến bãi đỗ xe.
Người tài xế hỏi bằng tiếng địa phương Kim Thành, có phải đi thẳng đến địa chỉ mà anh đã cung cấp cho anh ta không.
Diệp Hoài Duệ định nói đồng ý, nhưng giờ này là thời gian nghỉ trưa nóng bức nhất, anh đã mệt mỏi từ sáng sớm, thật sự rất khát và đói, nên quyết định nhờ anh ta đưa mình đến một quán ăn trước, ăn no rồi tính tiếp.
Người tài xế nhiệt tình không chút ngần ngại về việc anh ăn uống có thể tốn thời gian, mà còn hăng hái gợi ý cho anh một vài nhà hàng mà anh ta cho là rất tốt, từ món ăn đến hương vị và giá cả đều rất chi tiết, tốc độ nói nhanh như gió, từ ngữ trôi chảy, gần như có thể so với màn tấu nói “Báo cáo tên các món ăn” nổi tiếng.
*"Báo cáo tên các món ăn" còn được gọi là "Thực đơn phụ", và một số người gọi nó là "Tiệc Mãn-Hán", là một tác phẩm tấu nói Được biên soạn bởi diễn viên tấu nói Lý Đức Trần vào những năm 1920 [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] “Báo cáo tên các món ăn” do hai người biểu diễn, một người khen, một người trêu, là một cuộc tấu nói, hình thức trình diễn tác phẩm chủ yếu là nói chuyện và trêu chọc "Báo Cáo Tên Các Món Ăn" chủ yếu kể về câu chuyện của một người đàn ông nghèo (A) đã từng trải qua thế giới nhưng lại rơi vào cảnh nghèo khó và một người đàn ông lương thiện (B) có trái tim nhân hậu gặp nhau trên đường phố Nhìn vào thì là đang chiêu đãi khách một bữa, nhưng thực ra A muốn lừa tiền của B, cuối cùng dẫn đến một câu chuyện mạch lạc
“Vậy thì đi ăn cơm chiên Thái nhé.”
Thực ra Diệp Hoài Duệ không chú tâm nghe những gì anh ta nói, cũng không mặn mà với việc thưởng thức ẩm thực nước ngoài, chỉ đơn giản chọn món ăn nhanh gọn, dễ ăn.
Người tài xế liền lái xe đưa Diệp Hoài Duệ đến trước nhà hàng, hẹn một giờ sau sẽ quay lại đón anh, rồi tự đi dạo.
Trong lúc chờ món ăn được mang đến, Diệp Hoài Duệ đã gọi điện cho cảnh sát Pob, thông báo về danh tính của mình và mục đích chính của chuyến đi.
Ở đầu bên kia, cảnh sát Pob có giọng nói rõ ràng, có vẻ là một người Thái chính gốc, khoảng hơn bốn mươi tuổi, giọng nói lớn và thô ráp.
Cảnh sát Pob nói tiếng Hoa rất kém, ngoài “Xin chào” và “Chào mừng” thì không biết nói gì khác.
Tuy nhiên, cảnh sát Pob nói tiếng Anh có giọng nặng, còn Diệp Hoài Duệ, với kinh nghiệm du học ở Pennsylvania, thì nói tiếng Anh rất lưu loát và chuẩn, hai người giao tiếp cũng không khó khăn.
Cảnh sát Pob rất nhiệt tình, không có chút nào ghét bỏ việc Diệp Hoài Duệ tự nhiên lại đi đến địa bàn của anh ấy mà nhiều chuyện.
Hai người xã giao một vài câu, cảnh sát Pob nói với Diệp Hoài Duệ rằng nếu cần giúp đỡ, có thể gọi cho anh ấy bất cứ lúc nào.
Lúc này, cơm chiên của Diệp Hoài Duệ đã được mang đến.
Anh tắt điện thoại, nặng nề ăn hết bữa ăn đầu tiên sau khi đặt chân đến Thái, rồi thanh toán và ra ngoài tìm người tài xế đang đi dạo trở về, nhờ anh ta đưa mình đến trang trại.
Trang trại mà vợ cũ của Giải Thái Bình - Đỗ Quyên - đã mua nằm ở ngoại ô Chiang Mai, người tài xế theo chỉ dẫn lái xe mất khoảng một giờ.
Cuối cùng, chiếc xe dừng lại trước cánh cổng sắt sau một hàng rào dài.
“Trang trại Bonte.”
Người tài xế quay lại, mỉm cười nói: “Anh Diệp, đã đến nơi.”
Diệp Hoài Duệ thanh toán tiền xe và thêm một khoản tip hậu hĩnh vì sự nhiệt tình và chu đáo của tài xế.
Thực ra, theo quy tắc xã giao, Diệp Hoài Duệ nên gọi điện trước cho trang trại để đặt lịch hẹn.
Nhưng theo thông tin mà cảnh sát Pob cung cấp, anh ấy đã gọi hai lần đến trang trại nhưng không có ai nghe máy, nên chỉ có thể trực tiếp đến nơi.
Anh đứng trước cổng sắt và bấm chuông, sau một hồi lâu mới có một phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, trông như người giúp việc đi ra mở cửa.
Diệp Hoài Duệ dùng tiếng Anh giải thích ý định của mình.
Người giúp việc có vẻ là người Malaysia, hiểu tiếng Anh nhưng nói rất kém, nghe Diệp Hoài Duệ nói muốn gặp Jaa, liền ra hiệu rằng cô bé Jaa hiện đang có khách, nhưng bà có thể dẫn anh vào chờ.
Vì vậy, Diệp Hoài Duệ theo chân người giúp việc vào trong trang trại.
Họ đi qua con đường bê tông lẫn đá sỏi, đi bộ khoảng năm phút mới thấy được một tòa nhà gỗ hai tầng mang đậm phong cách nông trại.
Căn nhà gỗ có diện tích khá lớn, nhưng hình dáng mộc mạc và màu sắc hơi xỉn màu không cho người ta cảm giác “sang trọng”, mà nhìn có vẻ đã có tuổi, mái và tường có nhiều chỗ vá víu.
Người giúp việc không gõ cửa mà chỉ đẩy cửa gỗ ra.
Bà còn chưa kịp nói gì, Diệp Hoài Duệ đã nghe thấy tiếng cãi vã bên trong.
Những người đang tranh cãi nói tiếng Trung, hoặc nói đúng hơn là tiếng địa phương G tỉnh với giọng nặng.
Vì phát âm rất giống với tiếng Kim Thành, nghe kỹ là Diệp Hoài Duệ có thể hiểu.
“Tôi đã nói rồi, trang trại này không bán!”
Một giọng nói của cô gái trẻ đang hét lên, vì âm điệu quá cao, thậm chí có chút cắt ngang.
“Dù sao cũng không bán [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Đây là tài sản của gia đình chúng tôi!”
“Đừng kích động mà, Gia Nhi.”
Một giọng nam trung niên nói:
“Mọi người còn không phải vì muốn tốt cho con sao?”
Sau đó có người phụ họa theo.
“Đúng vậy, chuyện này có thể bàn lại mà!”
“Đúng rồi, đừng vội vàng!”
Diệp Hoài Duệ không nghe tiếp.
Anh bước qua ngưỡng cửa, đi vào trong nhà gỗ.
Người giúp việc cũng đi theo vào.
Trong phòng khách, sofa ngồi đầy người, họ nghe thấy tiếng bước chân của Diệp Hoài Duệ và người giúp việc, cùng nhau quay đầu lại.
Người giúp việc tuy không hiểu tiếng G tỉnh, nhưng rõ ràng cũng biết ý định của những khách này và hiểu rằng bọn họ không được chào đón.
Vì vậy, bà đã nhanh chóng lên tiếng, nói với cô gái trẻ duy nhất trong phòng khách bằng tiếng Anh:
“Jaa, con có khách.”
Cô gái được gọi là Jaa lập tức đứng dậy.
“Bạn của tôi đến rồi!”
Cô gái hớn hở chạy đến bên Diệp Hoài Duệ, không hỏi han gì về danh tính anh, đã ôm chặt lấy cánh tay anh.
“Chúng ta còn việc phải làm, mấy chú bác về trước đi!”
Cô bé không chút khách khí ra lệnh cho những người khác rời đi.
Vài người đàn ông trung niên đều ngẩn ngơ trước sự xuất hiện đột ngột này.
Họ đều nhìn chằm chằm vào chàng trai kéo theo vali, trên khuôn mặt mỗi người hiện lên đủ loại biểu cảm, từ ngạc nhiên, mơ hồ, cho đến sốc và nghi ngờ, ánh mắt như muốn đốt cháy Diệp Hoài Duệ.
“Cậu, cậu rốt cuộc là ai?”
Một người đàn ông trung niên hỏi, đúng như câu hỏi của tất cả mọi người có mặt.
Diệp Hoài Duệ: “……”
Anh đã phần nào đoán ra tình hình hiện tại.
Bất kể những “chú bác” này là ai, rõ ràng đều là những người mà Jaa muốn thoát khỏi, vì vậy anh nên giúp cô gái một tay, nhanh chóng đuổi những vị khách không mong muốn này đi.
“Đúng vậy, tôi là bạn của Gia Nhi.”
Diệp Hoài Duệ mở miệng bằng tiếng Hoa chuẩn mực, khí thế của anh tỏa ra, chế độ tinh anh được kích hoạt, ngay cả khi mặc áo sơ mi trắng đơn giản và quần thoải mái, anh cũng giống như một quý công tử đang cải trang, khiến cho những người trung niên thấp bé, mập mạp và đa số là hói đầu trong phòng trở nên lạc lõng.
“Đúng vậy, anh ấy là bạn tôi!”
Jaa thấy Diệp Hoài Duệ hợp tác như vậy, trong lòng vô cùng vui sướng, ngay lập tức ôm chặt lấy cánh tay anh, dùng ngôn ngữ cơ thể nhấn mạnh mối quan hệ “thân thiết” của họ, đồng thời nhấn mạnh hai chữ “bạn” một cách mạnh mẽ: "Chúng tôi thực sự còn việc, mấy người hãy về trước đi!”
Vài người đàn ông trung niên nhìn nhau.
Vì có người lạ không rõ lai lịch ở đây, họ không thể nói thêm gì, chỉ có thể chán nản rời đi.
“Dù sao, Gia Nhi, hãy suy nghĩ cho kỹ nhé.”
Trước khi ra khỏi cửa, một người đàn ông không cam lòng quay lại nói với Jaa:
“Dù sao con cũng là một cô gái…”
“Được rồi, tôi tự có chừng mực!”
Jaa tức giận đến mức không thể chịu nổi, thô lỗ cắt ngang lời của người đàn ông.
Cô bé quay lại nhìn Diệp Hoài Duệ, rồi cố tình bổ sung: “Hơn nữa, bây giờ tôi không còn ‘một mình’ nữa!”
Nghe vậy, mặt mũi mấy người đàn ông trung niên đều tối sầm lại, ánh mắt nhìn Diệp Hoài Duệ như nhìn kẻ thù đã nợ họ tám triệu mà không trả.
Nhưng hiện tại họ cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể lén lút lườm Diệp Hoài Duệ, nặng nề theo người giúp việc ra ngoài.
Jaa đóng sập cửa gỗ lại sau lưng họ.
“Phù—”
Cô gái thở phào nhẹ nhõm.
Rồi cô ngẩng đầu, ánh mắt cảnh giác nhìn Diệp Hoài Duệ, hỏi một cách hung dữ:
“Vậy rốt cuộc anh là ai!?”
Diệp Hoài Duệ: “……”
Anh đã thấy rõ được sự thay đổi tâm trạng của cô gái.
Vừa rồi khi cần đến anh, cô bé còn ôm lấy cánh tay anh trông rất tự nhiên, giờ không cần anh nữa, liền lập tức đổi mặt, chất vấn anh.
“Khụ.”
Diệp Hoài Duệ ho nhẹ, nói với Jaa:
“Tôi tên là Diệp Hoài Duệ, đến từ Kim Thành, là một bác sĩ pháp y.”
Anh vừa nói vừa mở cặp tài liệu, lấy ra một tấm danh thiếp, đưa cho cô gái:
“Tôi đến lần này là có vài vấn đề muốn hỏi em.”
Jaa ngạc nhiên mở to mắt.
Là người gốc Kim Thành, Jaa có tên tiếng Hoa của mình là Giải Gia Nhi, cô bé cũng biết nói tiếng Hoa và tiếng địa phương, nhưng giọng nói rất nặng Cô bé có thể nhận ra khoảng hai nghìn ký tự phồn thể, nhưng viết thì rất khó khăn.
Tổng thể mà nói, Gia Nhi có thể hiểu được đại khái danh thiếp của Diệp Hoài Duệ.
“Anh là bác sĩ pháp y Bác sĩ pháp y từ Kim Thành?”
Cô bé mở to mắt, ánh mắt chuyển từ danh thiếp sang khuôn mặt Diệp Hoài Duệ: "Có phải là bác sĩ kiểu mà tôi biết không?”
Diệp Hoài Duệ gật đầu.
Biểu cảm của Gia Nhi từ ngạc nhiên chuyển thành kinh ngạc, không thể nào tin nổi.
Cô gái chưa đầy mười tám tuổi, vóc dáng mảnh khảnh, tay chân dài, làn da được nắng nhiệt đới nhuộm thành màu nâu khỏe khoắn, nét mặt thanh tú, mang theo sức sống và vẻ tươi tắn đặc trưng của tuổi trẻ.
Lúc này, cô bé mở to đôi mắt tròn xoe, khóe mắt bỗng ươn ướt.
“Anh… đến điều tra chuyện nhà tôi sao?”
Gia Nhi nói tiếng Hoa không được tốt, câu nói lắp bắp, nên chuyển sang tiếng địa phương Kim Thành mà cô bé nói lưu loát hơn.
“Tôi muốn nói, anh muốn điều tra về những người đã chết trong gia đình chúng tôi, đúng không?”
Diệp Hoài Duệ trong lòng ngạc nhiên.
Anh không ngờ Gia Nhi lại chủ động nhắc đến điều này.
Nhưng nếu đối phương đã nói thẳng như vậy, Diệp Hoài Duệ cũng không cần phải băn khoăn về cách mở lời.
Anh gật đầu với cô gái: "Đúng vậy, tôi muốn hỏi em về tình hình khi một vài người thân trong gia đình em qua đời.”
Đôi môi Gia Nhã run rẩy, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống.
“Thật sự… thật sự vẫn có thể điều tra sao?”
Cô bé hỏi với giọng run rẩy:
“Thật sự có thể điều tra không?”