Thần Thám Siêu Thời Không

Chương 89: Sự thật - 04





Vào lúc 19 giờ 15 phút, thứ Sáu, ngày 27 tháng 8 năm 2021. 
Sau bốn giờ trì hoãn, chuyến bay của Diệp Hoài Duệ cuối cùng cũng hạ cánh. 
Máy bay đã đáp xuống trong lúc cơn bão tạm ngừng. 
Tuy nhiên, khi Diệp Hoài Duệ theo dòng người đi qua sân bay dài, cơn mưa lớn lại ào ạt đổ xuống, như những hạt đậu rơi xuống, đập vào kính mái che kêu rào rào không ngừng. 
Các hành khách cùng đi với Diệp Hoài Duệ cũng nhận thấy màn mưa lớn bên trên như muốn đập vỡ kính, có người thì thở phào vì máy bay đã hạ cánh an toàn, cũng có người thì lo lắng không biết làm sao về nhà trong cơn mưa này. 
Nghe được cuộc đối thoại của những người xung quanh, Diệp Hoài Duệ không khỏi cảm thấy lo lắng. 
Trong thời tiết khắc nghiệt như vậy, đừng nói đến taxi, ngay cả xe công nghệ cũng khó mà gọi được. 
Đặc biệt là đối với người như Diệp Hoài Duệ, sống trong biệt thự trên núi, phương tiện giao thông công cộng gần như không thể nghĩ tới; nếu không gọi được xe, anh sẽ chỉ có thể ở lại sân bay mãi. 
Nhưng Diệp Hoài Duệ lại không thể chờ đợi thêm, anh rất sốt ruột. 
Không còn cách nào khác, anh chỉ có thể gọi cho ba mình. 
Khi ba Diệp nghe anh đang kẹt ở sân bay không về được, lập tức sắp xếp cho tài xế nhà mình đến đón anh, mong muốn nhân dịp này để anh về ở nhà vài ngày, để có thể gần gũi hơn với đứa con đã xa cách nhiều năm. 
Tuy nhiên, Diệp Hoài Duệ lúc này chỉ nghĩ đến tầng hầm trong biệt thự cũ của mình, và một người nào đó trong hầm, liền lập tức từ chối, nói rằng ngày mai anh có công việc quan trọng, tài liệu đều ở nhà mình, không thể không về. (App TYT) 
Ba Diệp đành bất lực, chỉ có thể dặn dò anh hãy có thời gian thì ghé qua thăm ông, rồi đồng ý để tài xế nhanh chóng đến đón. 
Diệp Hoài Duệ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. 
Đến lúc này, anh đã đến cửa kiểm tra an ninh tại hải quan quốc tế. 
Thời tiết hôm nay quá tệ, hầu hết các chuyến bay đều bị hoãn, số người qua hải quan ít hơn nhiều so với bình thường. 
Diệp Hoài Duệ theo chỉ dẫn của nhân viên, đứng ở cuối một trong những hàng chờ. 
Anh tự nhủ, chỉ cần thêm một hai tiếng nữa thôi, anh sẽ gặp được tên khốn nạn kia, nhưng trong lòng lại vẫn như có ngọn lửa âm ỉ, lo âu và bồn chồn. 
Diệp Hoài Duệ lý trí biết rằng sự lo lắng của mình thực sự là không có lý do. 
Dù hai người chưa từng thử việc không liên lạc liên tục bốn ngày, nhưng vì thời tiết, việc không thể nói chuyện trong hai ba ngày cũng là điều có thể xảy ra. 
Hơn nữa, dựa theo ấn tượng sâu sắc mà anh đã xem đi xem lại hồ sơ ít nhất mười lần, cảnh sát Kim Thành trong những ngày này cũng không có tiến triển gì, có lẽ không có việc gì lớn xảy ra, Ân Gia Minh hẳn vẫn an ổn ở trong tầng hầm, đang chờ đợi anh liên lạc. 
Nhưng Diệp Hoài Duệ vẫn lo lắng. 
Không chỉ lo lắng, anh còn có một nỗi sợ hãi mơ hồ. 
Anh cảm thấy mình như một con thú nhỏ lo lắng trước một trận động đất, hoảng sợ vì thảm họa cận kề, nhưng lại không thể giải thích cho bất kỳ ai biết mình đang sợ điều gì. 
Trong đầu Diệp Hoài Duệ liên tục cố gắng thuyết phục mình không được suy nghĩ lung tung, nhưng trái tim anh lại không thể kiểm soát, đập mạnh không ngừng; mỗi khi anh nghĩ đến nụ cười của Ân Gia Minh, chưa kịp ngọt ngào, lại lập tức liên tưởng đến kết cục chắc chắn sẽ chết chìm khi bị bắn rơi xuống biển của hắn..
“..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Anh, anh ơi?” 
Người đứng sau Diệp Hoài Duệ là một cô gái trẻ khoảng hai mươi tuổi, có vẻ như vừa trở về từ chuyến công tác, thấy chàng trai đẹp trai trước mặt đứng như trời trồng, không nhúc nhích, như đang mơ màng, không khỏi nhẹ nhàng đẩy cánh tay anh: 
“Anh ơi?” 
Diệp Hoài Duệ bừng tỉnh, quay lại nhìn hành khách phía sau. 
Cô gái nhìn vào đôi mắt mơ màng của Diệp Hoài Duệ, cảm thấy hơi ngại ngùng, vội vàng giải thích: “Hàng đã trống rồi kìa, anh đi lên trước đi?” 
Diệp Hoài Duệ mới nhận ra, quả thực hàng đã tiến lên một đoạn lớn, chỉ còn bốn người nữa là đến lượt mình. 
Anh vội xin lỗi cô gái, vội vàng đi vài bước theo kịp hàng. 
“Anh có phải không khỏe không?” 
Trong lúc chờ đợi, cô gái vẫn không nhịn được hỏi: “Tôi thấy mặt anh rất nhợt nhạt, không sao chứ?” 
Diệp Hoài Duệ không thể thấy được sắc mặt của mình, nhưng đến khi được cô gái nhắc nhở, anh mới nhận ra tay chân mình đã tê ngắt, lạnh như băng. 
Anh vẫy tay với cô gái, miễn cưỡng nở nụ cười: 
“Cảm ơn, tôi không sao đâu.” 
Nói xong, anh cúi đầu lấy giấy tờ cần thiết để qua hải quan từ trong túi, lẩm bẩm như đang nói với chính mình: 
“..
Nhất định..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
không sao đâu.” 
Vào lúc 19 giờ 15 phút, ngày 27 tháng 8 năm 1982. 
Bia mộ đã được dựng lên, mọi người cuối cùng đã cúi đầu chào ba lần trước ngôi mộ đã được hoàn tất, tang lễ cũng coi như kết thúc. 
Đưa A Hổ lần cuối này, hầu hết đều là anh em của cậu ta, ở độ tuổi đôi mươi, thường sống vui vẻ, buông thả, nỗi buồn và đau khổ đến rồi đi như gió, giờ đây đã bắt đầu bàn bạc xem sẽ đi ăn ở đâu. 
“Tôi không đi đâu.” 
Triệu Thuý Hoa lắc đầu với vài người anh em: "Tôi còn có việc khác, đi trước đây.” 
“Đừng mà!” 
Người đứng gần nhất - An Tử, đưa tay kéo lấy cánh tay của Triệu Thuý Hoa: "Hôm nay anh đã đến muộn rồi, giờ tang lễ vừa kết thúc lại muốn đi, rốt cuộc đang làm cái gì thế?” 
“Cái này… Đừng hỏi nữa.” 
Triệu Thuý Hoa giả vờ khó xử trả lời: 
“Tôi thực sự có việc, tôi đã hẹn người rồi!” 
Mọi người nghe vậy, càng không chịu buông tha: "Hẹn ai
Là ai vậy
Có phải cô gái nào không
Giới thiệu cho chúng tôi biết với!” 
“Không không, không có cô nào cả, đừng nói bậy!” 
Triệu Thuý Hoa lắc đầu như quạt máy: 
“Là một người rất quan trọng, tôi thực sự có việc mà!” 
“Quan trọng đến mức nào?” 
An Tử vẫn giữ chặt cánh tay anh ta, nói: 
“Chẳng lẽ là hẹn anh Minh?” 
Triệu Thuý Hoa: “…” 
Anh ta trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm vào đối phương, nhất thời không thể thốt ra một chữ nào. 
Không khí xung quanh như đông lại, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng rơi của một chiếc kim. 
“À, tôi chỉ đùa thôi…” 
An Tử buông tay, ngượng ngùng nói: 
“Cái này… Thuý Hoa nếu có việc thì cứ đi trước đi.” 
Triệu Thuý Hoa chào tạm biệt vài người anh em, lầm bầm xin lỗi rằng hôm nay anh ta thật sự có chút bận rộn, bữa tối hôm nay coi như tôi mời các cậu ngày mai tìm tôi tính tiền, làm đủ mọi thứ rồi quay người nhanh chóng hướng về lối ra của nghĩa trang. 
Nhưng ngay khi quay đầu lại, Triệu Thuý Hoa lập tức thu lại biểu cảm phóng đại trên mặt mình. 
Tương lai danh tiếng lẫy lừng, nổi tiếng toàn cầu của đạo diễn Triệu, lúc này đã bắt đầu lộ diện tài năng. 
Anh ta nhận thấy rằng, khi anh ta đang tranh cãi với An Tử, tên tóc vàng vẫn đứng bên cạnh nghe lén. 
Và lúc này, khi anh ta quay người rời đi, tên tóc vàng cũng nhanh chóng biến mất. 
— Có vẻ như anh Minh đã đoán đúng. 
Triệu Thuý Hoa thầm nghĩ: 
— Viên Tri Thu, có lẽ thật sự có vấn đề... 
Lúc 19 giờ 25 phút, Ân Gia Minh một mình lên chiếc Crown màu đen mà Lạc Lạc đã cho hắn. 
Hắn không để Triệu Thuý Hoa đi cùng. 
A Hổ đã chết, Ân Gia Minh không thể để Thuý Hoa mạo hiểm thêm nữa. 
Khi rời đi, Triệu Thuý Hoa vẫn rất lo lắng, nhiều lần nhắc nhở hắn phải cẩn thận. 
Nhưng kế hoạch dẫn dụ kẻ địch ra ngoài của Ân Gia Minh vốn đã là một mạo hiểm, tự nhiên việc cẩn thận cũng vô dụng. 
Tuy nhiên, Ân Gia Minh tự tin rằng Viên Tri Thu sẽ đến, nhưng sẽ không dẫn theo đám tay chân của mình. 
Thứ nhất, Viên Tri Thu đến tham dự tang lễ, vốn không mang theo nhiều người, gọi thêm người cũng sẽ không kịp. 
Thứ hai, Viên Tri Thu đã tiêu diệt tất cả những người biết chuyện, ngay cả A Hổ - một cậu nhóc xui xẻo bị lợi dụng cũng không tha, có thể thấy hắn ta trong lòng có quỷ, chắc chắn không muốn nhiều người biết về chuyện này, đương nhiên sẽ không công khai. 
Thứ ba, trên đời này, người không muốn Ân Gia Minh rơi vào tay cảnh sát nhất, có lẽ chính là Viên Tri Thu
Vì vậy, hắn ta chắc chắn sẽ không để việc truy sát trở nên ồn ào, tránh làm kinh động đến cảnh sát Kim Thành. 
Vì vậy, Ân Gia Minh suy đoán, có lẽ chỉ có Viên Tri Thu một mình đến, tối đa chỉ thêm một kẻ tay sai là tên tóc vàng, đã là hết lốc rồi. 
Đối mặt với nhiều người hắn không có gì chắc chắn, nhưng trong cuộc chiến một chọi một, Ân Gia Minh tự tin rằng chưa bao giờ ngán thằng nào. 
Cơn mưa đã nén lại nửa ngày, cuối cùng giờ đây đã đổ xuống. 
Trước tiên là một hai giọt mưa rơi xuống, vài giây sau, những hạt mưa to như hạt đậu ào ạt rơi xuống, đập vào nóc xe, kính chắn gió. 
Ngay lập tức, tai Ân Gia Minh chỉ còn lại âm thanh của mưa rơi vào mọi vật. 
Trời như sắp vỡ ra một lỗ hổng. 
Ân Gia Minh bật cần gạt nước, tầm nhìn vẫn không rõ lắm. 
Nhưng hắn vẫn có thể từ gương chiếu hậu thoáng thấy một chiếc Porsche màu đen từ xa bám theo. 
— Đến rồi. 
Ân Gia Minh nghĩ. 
Mặc dù không nhìn rõ biển số, nhưng hắn nhận ra chiếc xe đó. 
Chính là xe của Viên Tri Thu. 
Ân Gia Minh kéo cần gạt số, điều khiển xe hướng về phía khu biệt thự. 
Trời đã tối sầm lại, xung quanh chìm trong bóng tối. 
Con đường gần nghĩa trang vốn đã hẻo lánh, đèn đường thưa thớt, thỉnh thoảng có một hai cái hỏng, thêm vào màn mưa che khuất, càng tối đến mức gần như không nhìn thấy đường đi. 
Trên con đường dài, chỉ còn hai chiếc xe của Ân Gia Minh và Viên Tri Thu, để chiếu sáng, cả hai đều bật đèn pha. 
Viên Tri Thu biết rằng dấu vết của mình chắc chắn không còn che giấu được, nên hắn ta cũng không thèm che giấu nữa, lái xe bám càng gần hơn. 
Trong lúc lái xe, Ân Gia Minh tranh thủ nhìn gương chiếu hậu, môi hắn khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh. 
— Hắn ta quả thực đã đến. 
Đây là lần đầu tiên trong hơn một tháng, Viên Tri Thu bắt được dấu vết của Ân Gia Minh, hắn ta đương nhiên không muốn bỏ qua. 
Nếu lần này để Ân Gia Minh thoát, sợ rằng sẽ như cá nhảy vào nước, muốn tìm lại người sẽ rất khó. 
Hơn nữa, chỉ cần Ân Gia Minh chưa chết, vụ án cướp của giết người ở Kim Thành sẽ không thể kết thúc, Viên Tri Thu cũng không thể yên tâm. 
Ân Gia Minh đã tính toán tâm lý của Viên Tri Thu, mới dám tự mình làm mồi nhử, dụ hắn ta ra ngoài một mình. 
Viên Tri Thu coi hắn như con mồi, Ân Gia Minh cũng vậy. 
Bắt giặt trước phải bắt vua, có gì hơn việc chế ngự kẻ chủ mưu, hỏi trực tiếp về chi tiết vụ án làm cho ra lẽ đâu chứ? 
Dù hiện tại Ân Gia Minh không có chứng cứ, chỉ cần bắt được người, hỏi ra nơi giấu đồ trang sức và vàng mà Viên Tri Thu đã cướp, hoặc hỏi ai đã mua, còn sợ không tìm được bằng chứng xác thực để chứng minh sự trong sạch của mình sao? 
Hơn nữa... 
Bàn tay của Ân Gia Minh vô thức nắm chặt tay lái, mạnh đến mức da tay hắn nổi lên những mạch gân xanh. 
— Hơn nữa, Viên Tri Thu chính là kẻ đã giết A Hổ. 
Ân Gia Minh tự nhủ: 
— Tao tuyệt đối không thể tha cho mày! 
 
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.