[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Căn biệt thự chưa hoàn thiện vốn đã không có nguồn sáng, cộng thêm cơn mưa lớn che khuất tầm nhìn, Viên Tri Thu chỉ có thể thấy bóng đen trước mặt nằm sõng soài trên đất, không phát ra âm thanh nào, cũng không biết mình đã bắn trúng hay chưa.
Tuy nhiên, ngay giây tiếp theo, một bóng người từ phía chéo sau của Viên Tri Thu đột ngột xông ra, như hổ đói lao vào con mồi, mạnh mẽ va vào người Viên Tri Thu.
— Trúng kế rồi!
Khi Viên Tri Thu nhận ra điều này thì đã quá muộn.
Vừa rồi, Ân Gia Minh đã cởi bỏ chiếc áo vest đen của mình, dùng nó để đánh lạc hướng Viên Tri Thu.
Bây giờ, trên người hắn chỉ còn mặc một chiếc áo sơ mi trắng, nổi bật hơn nhiều trong bóng tối.
Nhưng giờ đây, Viên Tri Thu không còn cơ hội để nổ súng.
Bởi vì Ân Gia Minh đang giữ chặt cánh tay cầm súng của hắn ta, đẩy hắn ta vào bức tường bê tông mới trát xi măng.
Ân Gia Minh từ nhỏ đã quen với việc đánh nhau, chưa từng ngán bố con thằng nào.
Hắn dùng hết sức mạnh, toàn bộ trọng lượng dồn vào, khiến Viên Tri Thu – người có vóc dáng gần tương tự – ngã ra sau, lưng nện mạnh xuống đất.
“Đùng!”
Súng của Viên Tri Thu rơi xuống đất.
Hắn ta chật vật muốn nhặt lại, nhưng Ân Gia Minh không cho hắn ta cơ hội, một cú đấm liền hướng vào mặt hắn ta.
Hai người quần nhau trong đống bùn đất.
Lúc này, mọi chiêu thức, kỹ thuật đều không còn quan trọng, họ giống như hai con thú hoang đang chiến đấu, lăn lộn trong bùn, ra sức đấm đá, muốn loại bỏ đối thủ.
Trong cơn hỗn loạn, súng của Viên Tri Thu đã không biết bị đá đi đâu mất. (App TYT)
Bóng tối và mưa lớn gần như làm mờ đi các giác quan của họ, khiến việc mở mắt cũng trở nên khó khăn, càng không thể tìm lại súng trong cảnh hỗn loạn này.
Trong lúc vật lộn, Ân Gia Minh dùng khuỷu tay đè lên cổ Viên Tri Thu, một tay nắm chặt đấm vào thái dương hắn ta.
Tuy nhiên, giây tiếp theo, một cơn đau dữ dội ập đến, một vật sắc nhọn đã cắt vào cánh tay phải của Ân Gia Minh, để lại một vết thương sâu.
Vào thời khắc then chốt, Ân Gia Minh nhanh chóng buông tay, lăn người sang bên, tránh kịp thời lưỡi dao đang nhằm thẳng vào ngực minhg.
Viên Tri Thu cầm trong tay một con dao bướm gập lại, lưỡi dao không dài nhưng rất sắc, trong tay hắn ta xoay một cái, ánh sáng phản chiếu từ đâu đó hắt vào, lưỡi dao thoáng hiện lên màu đỏ.
“Đến đây!”
Viên Tri Thu nghiến chặt răng, từ kẽ răng phát ra một câu nói nhỏ, âm thanh không lớn nhưng toát lên sự thù hận:
“Ân Gia Minh, tao sẽ giết mày!”
Ân Gia Minh lùi lại vài bước, tạo khoảng cách với Viên Tri Thu.
Ánh mắt hắn rơi vào con dao bướm của Viên Tri Thu.
Viên Tri Thu nâng tay, dùng tay áo lau đi nước mưa và máu chảy vào mắt, rồi nhổ một cái, văng ra một chiếc răng bị đánh gãy.
Sau đó, hắn ta nâng tay, đặt con dao bướm ngang trước ngực, tạo tư thế chuẩn bị chiến đấu.
Đây là vũ khí mà Viên Tri Thu sử dụng thành thạo nhất, thậm chí còn hơn cả súng.
Hắn ta đã từng dùng con dao này để giết người, không chỉ một người.
Và giờ đây, Viên Tri Thu tin chắc rằng, Ân Gia Minh sẽ là hồn ma tiếp theo dưới lưỡi dao của hắn ta.
Hai người đứng cách nhau vài mét, lại đối đầu.
Đột nhiên, Ân Gia Minh mở miệng:
“Mày đã dùng nó để giết A Hổ phải không?”
Viên Tri Thu cười lớn.
“Mày đoán không sai!”
Hắn ta mở to mắt bên bị thương, nhìn chằm chằm vào bóng trắng trong màn mưa, ánh mắt đỏ như máu, sắc bén hơn cả con dao trong tay:
“Yên tâm, tao sẽ sớm đưa mày đi gặp thằng anh em tốt của mày thôi!”
Nói xong, Viên Tri Thu hét to, vung dao lao về phía Ân Gia Minh.
Ân Gia Minh không đứng yên chịu trận.
Trong lúc vật lộn vừa rồi, hai người đã di chuyển từ cửa vào giữa căn biệt thự.
Hiện tại, bên cạnh Ân Gia Minh là cầu thang lên tầng hai.
Chỉ có điều, cầu thang vẫn là hàng hóa dở dang, chỉ được lắp ghép bằng tấm sắt, còn cách mặt đất nửa mét.
Ân Gia Minh nắm chặt tấm sắt treo lơ lửng, nhanh chóng nhảy lên cầu thang, rồi đá một phát, lợi dụng lợi thế vị trí cao hơn, thẳng chân đá vào ngực Viên Tri Thu.
Viên Tri Thu phản ứng rất nhanh.
Hắn ta đưa hai tay lên, chắn trước ngực, cánh tay trái chịu lực từ cú đá của Ân Gia Minh, đồng thời xoay cổ tay, lưỡi dao bướm vung lên, cắt vào chân Ân Gia Minh.
“!!”
Ân Gia Minh cảm thấy cơn đau ở bắp chân, lập tức rút chân lại, nhanh chóng nhảy lên cầu thang, lên đến tầng hai.
Viên Tri Thu đuổi theo.
Hành lang tầng hai chưa được đổ bê tông hoàn chỉnh, những thanh thép nhô ra và những cái hố chưa được lấp đầy như những cái bẫy, chỉ cần không cẩn thận sẽ bị ngã.
Ân Gia Minh chiến đấu với tên cầm dao trong một không gian hẹp và nguy hiểm, thật sự là như ba ba trong rọ, vài lần suýt bị lưỡi dao đâm trúng.
May mắn là thân thủ của Ân Gia Minh rất linh hoạt, dựa vào những thanh thép và thang gỗ chằng chịt, đấm đá lộn xộn, khiến Viên Tri Thu không thể chiếm được lợi thế.
Hai người vừa đánh vừa lùi, tạo ra tiếng động lớn như thể muốn phá hủy cả căn biệt thự.
Ân Gia Minh bị lưỡi dao cắt vào vài chỗ, áo sơ mi trắng lấm bùn, lại dính máu, bị mưa rửa trôi, giờ đã không còn nhìn ra màu sắc ban đầu.
Còn Viên Tri Thu thì bị Ân Gia Minh đá không biết bao nhiêu lần, đấm không biết bao nhiêu cú, toàn thân như sắp tan nát, đâu đâu cũng đau nhức.
Hai người từ hành lang tầng hai đánh tới sân thượng, đứng trên một tấm bê tông lơ lửng, xung quanh không có gì che chắn, như đứng trên vách núi.
Cơn mưa như trút nước từ trên trời xuống, mạnh hơn trước, những giọt nước va vào người như roi quất đau đớn.
Mưa rửa trôi vết máu trên người Ân Gia Minh, nhưng cũng cuốn đi nhiệt độ cơ thể của hắn.
Nhiệt độ ban đêm hai mươi tám độ, Ân Gia Minh cảm thấy lạnh như băng.
Âm thanh sấm rền rĩ từ xa đến gần, như tiếng trống trầm đập giữa trời đất.
Ân Gia Minh hít một hơi thật sâu.
Nước mưa chảy vào mũi, chua xót và đau đớn.
“Răng rắc!”
“Ầm!”
Một tia chớp xé toạc bầu trời, trong khoảnh khắc ánh sáng trắng lóe lên, Ân Gia Minh cuối cùng cũng nhìn rõ khuôn mặt của Viên Tri Thu.
Một nửa khuôn mặt của Viên Tri Thu bị mảnh kính vỡ trong vụ tai nạn xe cắt nát, những vết thương lồi lõm, nước mưa ngấm vào, viền trắng phồng lên, trông rất kinh khủng.
— Bây giờ hắn ta không còn giống mình chút nào.
Ân Gia Minh nghĩ.
Không chỉ không giống hắn, mà còn không giống con người.
Ánh mắt của Viên Tri Thu, độc ác và tàn bạo, như ma quỷ.
Nhìn vào đôi mắt này, Ân Gia Minh biết rằng, giữa hai người sẽ không có đường lui.
“Ah!!!”
Giây tiếp theo, Viên Tri Thu gầm lên, lao về phía Ân Gia Minh.
Sân thượng rộng bốn mét vuông trống trải, Ân Gia Minh không có chỗ nào để trốn.
Ân Gia Minh quyết định không né tránh, khi lưỡi dao bướm vừa đưa đến trước mặt, hắn cúi người tránh lưỡi dao, rồi lao vào lòng Viên Tri Thu, đè hắn ta xuống đất, đấm vào mặt hắn ta.
Tuy nhiên, Viên Tri Thu nghiêng đầu, tránh được cú đấm của Ân Gia Minh.
Hắn ta phản công bằng một nhát dao, nhằm vào lưng Ân Gia Minh.
Nếu nhát dao này trúng, Ân Gia Minh ngay giây sau sẽ trở thành một cái xác.
Giữa sự sống và cái chết, Ân Gia Minh như có mắt ở sau lưng, nghiêng người sang bên, tránh kịp thời!
Con dao cuối cùng vẫn cứ đâm vào người Ân Gia Minh — nhưng không trúng chỗ hiểm, chỉ đâm vào vai hắn.
Sau đó, hai người giống như con ki gỗ trong trò bowling, cùng nhau lăn xuống từ sân thượng không có lan can.
“Rầm!”
“Rầm rầm!”
Hai người rơi thủng mái che dưới sân thượng, rồi rơi thẳng xuống đất.
Cú rơi này rất mạnh, Ân Gia Minh ngã xuống đất theo quán tính lăn hai vòng, cho đến khi lưng va phải một vật gì đó mới dừng lại.
Hắn chỉ cảm thấy như mình rơi xuống đất như một con cá, mọi bộ phận trong cơ thể đều như bị xê dịch.
May mắn là cú va chạm đầu tiên lúc rơi xuống có Viên Tri Thu đệm ở phía dưới, Ân Gia Minh chịu ít lực va chạm hơn nhiều so với kẻ xui xẻo bên dưới.
Ân Gia Minh mặc kệ mình đầy thương tích, vết thương mới ở vai vẫn đang chảy máu, hắn nghiến chặt răng, cố gắng đứng dậy, lao về phía Viên Tri Thu vẫn nằm giữa đống đổ nát.
Lúc này, Viên Tri Thu cũng đã tỉnh lại.
Hắn ta vung con dao bướm trong tay, nhằm vào Ân Gia Minh.
Ân Gia Minh giơ chân đạp mạnh, đúng lúc giẫm lên cổ tay của Viên Tri Thu.
Con dao bướm rơi xuống đất.
Ngay giây tiếp theo, Viên Tri Thu đá mạnh một phát vào chân Ân Gia Minh.
Hai người lại lăn lộn thành một đống.
Họ rơi từ sân thượng, nơi tiếp đất chính là phía sau biệt thự — là vị trí có view đẹp và thoáng mát nhất.
Tuy nhiên, vào lúc này, đối với họ mà nói, đó lại là nơi nguy hiểm nhất.
Bởi vì, chỉ cần một bước sang bên, sẽ rơi vào biển cả đang cuộn sóng mạnh mẽ trong cơn mưa.
Ân Gia Minh và Viên Tri Thu ai cũng không muốn để đối phương đứng dậy, cũng không muốn để đối phương lấy được con dao đó.
Trong lúc vật lộn, Ân Gia Minh lộn người đè lên Viên Tri Thu, quỳ lên lưng hắn ta, dùng trọng lượng của mình kiểm soát đối phương, hai tay ôm chặt cổ hắn ta.
Viên Tri Thu liều mạng giãy giụa, cố gắng thoát khỏi sự kìm kẹp của Ân Gia Minh.
Trong cơn hỗn loạn, Ân Gia Minh tiện tay nhặt được một khúc gỗ gãy.
Hắn đặt cây gỗ ngang trước cổ Viên Tri Thu, hai tay nắm chặt hai đầu, ra sức kéo ngược lại.
Giữa nỗi đau nghẹt thở, Viên Tri Thu duỗi dài cánh tay, liều mạng với tay tới con dao bướm dưới đất.
Một chút, nửa chút……
Con dao gần ngay trước mắt, gần như đã chạm đến đầu ngón tay hắn ta.
Ân Gia Minh thì nghiến chặt răng, dùng hết sức kéo cây gỗ, từng chút, từng chút, lại từng chút……
……
……
Viên Tri Thu dần dần yếu ớt hơn.
Cuối cùng, ngón tay hắn ta rớt xuống đất, không còn động đậy nữa.
Đến chết, Viên Tri Thu vẫn chưa thể chạm tới con dao của mình.
Bởi vì dùng sức quá nhiều, hai tay Ân Gia Minh đã cứng đờ đến mức gần như không thể động đậy.
Hắn chậm rãi mà khó khăn buông cây gỗ ra.
Ân Gia Minh cũng theo đó mất sức, ngã sang một bên, lăn cạnh xác của Viên Tri Thu.
Sấm rền vang, chớp lóe như rồng bay qua bầu trời.
Hắn nằm sấp trên đất, để cho nước mưa rơi xuống mặt.
— Mình đã giết Viên Tri Thu.
Ân Gia Minh toàn thân đau nhức, sau một cuộc chiến gian khổ, sức lực đã cạn kiệt, gần như không thể cử động được.
Bây giờ, hắn đã báo thù, nhưng tiếp theo nên làm gì?
Ai có thể chứng minh rằng hắn là người vô tội?
……
Thật tiếc khi trời không có ý định cho Ân Gia Minh một cơ hội suy nghĩ về cuộc đời.
Ngay lúc này, một âm thanh đột ngột vang lên:
“Đừng, đừng cử động!!”
Ân Gia Minh nghe thấy giọng nói, ngẩng đầu lên, thấy một cảnh sát đứng cách hắn chỉ mười bước, hai tay giơ một khẩu súng, nòng súng chĩa về phía hắn.
Rõ ràng là sau cuộc ẩu đả ầm ĩ vừa rồi, cuối cùng đã thu hút sự chú ý của cảnh sát.
Nhưng có lẽ cảnh sát này chỉ là một tuần tra hoặc cảnh sát giao thông gần đó, không quen với tình huống cần rút súng, dù đang ở vị trí mạnh mẽ nhưng lại run rẩy như sợi dây cung sắp đứt, thậm chí giọng nói cũng run rẩy.
Ân Gia Minh từ từ, từ từ giơ tay lên, chậm rãi đứng dậy.
Hắn cố gắng khiến mình trông có vẻ hiền lành và không có tí đe dọa nào.
Tuy nhiên, mỗi động tác của Ân Gia Minh lại khiến cảnh sát càng thêm căng thẳng.
“Rầm!”
“Rắc!”
Một tiếng sấm vang rền như thể nổ ngay trên đầu họ, ngay sau đó một tia chớp đánh xuống, chia cắt bầu trời đêm.
Khoảnh khắc ánh sáng trắng nổ tung, cảnh sát nhìn thấy khuôn mặt của tên sát nhân — chính là kẻ tình nghi số một trong vụ cướp ngân hàng Kim Thành - Ân Gia Minh!
Anh ta như bị sét đánh, tim đột nhiên co thắt, đầu óc trống rỗng.
“BANG!”
Cảnh sát cảm thấy mình chỉ mới run rẩy một cái thôi, nhưng súng đã nổ.
Ân Gia Minh toàn thân chấn động, không thể tin nổi cúi xuống, thấy trước ngực mình xuất hiện một bông hoa màu máu đỏ thẫm.
Giây tiếp theo, hắn như một con rối bị đứt dây, ngã sang bên, cơ thể rơi qua vách núi, thẳng xuống.
Cảnh sát hoảng sợ đến mức gần như quên thở.
Anh ta lảo đảo vài bước tới bên vách núi, run rẩy ngó xuống, chỉ thấy một biển nước sóng cuộn, như một cái miệng khổng lồ nuốt trọn mọi thứ.
— Đâu còn nhìn thấy bóng dáng của Ân Gia Minh?
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]