Diệp Hoài Duệ đã đưa Ân Gia Minh đến khu thương mại lớn nhất gần nhà anh.
Tối thứ Sáu, khu thương mại vô cùng nhộn nhịp, du khách đi lại tấp nập, ai nấy đều trông rất vui vẻ.
Ân Gia Minh đi bộ trên phố, bên cạnh là người yêu của hắn - Diệp Hoài Duệ, xung quanh là những người đi lại vui vẻ, tiếng xe cộ ồn ào, cảnh vật rực rỡ Những nỗi buồn vừa dâng lên trong lòng hắn như một khối băng trôi trên dòng suối mùa xuân, chớp mắt đã tan biến không còn dấu vết Hai người đã đi dạo trên phố hơn nửa giờ.
Ân Gia Minh đã mua đủ loại đồ ăn vặt mà hắn thích — dù là món Trung hay món Tây, cái nào chưa thấy đều đã lấy một phần — lý do là vì hắn cảm thấy ăn cùng Diệp Hoài Duệ sẽ ngon miệng hơn.
Khi khát, hắn còn thử uống trà sữa, loại đang rất phổ biến trong giới trẻ, và kết luận rằng hương vị khá là lạ nhưng hơi ngọt một chút Khi hai người trở lại xe, họ đã mua đủ cả bữa sáng cho ngày mai.
Ngoại thất của biệt thự vẫn giống như trước, nội thất cũng không thay đổi nhiều, nhưng dưới sự hợp tác của nhà thiết kế và đội thi công, nó đã trở thành phong cách châu Âu đơn giản và lạnh lùng.
Do đó, cái tủ cổ nơi có cơ quan bí mật hiện lên giữa những đồ nội thất khác lại cảm thấy vô cùng lạc lõng "Cái tủ này, không ngờ lại không thay đổi chút nào."
Ân Gia Minh nhìn quanh phòng khách, ngay lập tức nhìn thấy cái tủ cổ đối diện cửa sổ, không thể kìm được lòng, hưans đặt hành lý xuống và đi về phía chiếc tủ gỗ đỏ cổ kính đó.
Thực ra, khi lại gần, Ân Gia Minh vẫn có thể nhận ra dấu vết của thời gian trên đó.
Lớp sơn bóng đã mất đi độ sáng, những góc cạnh không thể tránh khỏi đã mọc lên những vết nấm mốc màu xám nhạt. (App TYT)
Ân Gia Minh đã quen thuộc với quan chế của nó, hắn khéo léo mở cánh cửa bí mật nằm ở góc tủ.
Sau cánh cửa là một cầu thang mà hắn vô cùng quen thuộc, có thể đi xuống ngay cả khi không bật đèn.
Ân Gia Minh đứng trước cánh cửa lớn của căn phòng bí mật, biểu cảm trên mặt hiện lên một chút do dự hiếm thấy.
Diệp Hoài Duệ đứng bên cạnh, nhẹ nhàng hỏi:
“Anh có muốn xuống xem không Thời tiết trong lành, bên ngoài không có một giọt mưa nào, ngay cả khi xuống tầng hầm cũng không phải lo lắng về những sự cố không thể kiểm soát như "xuyên không trở lại", nên đây là một thời điểm rất an toàn.
Ân Gia Minh gật đầu.
Vì vậy, hai người lần lượt bước xuống cầu thang hẹp và dốc.
Tầng hầm đã được kéo điện, khi bật đèn, sáng như ban ngày.
Ân Gia Minh cười nói:
"Không lạ gì mỗi lần anh gặp em, em đều tỏa ra ánh sáng trắng, hóa ra là vì nơi này bây giờ sáng hơn nhiều so với trước Diệp Hoài Duệ tưởng tượng khung cảnh lúc đó, cảm thấy hơi rùng rợn:
"Trông không khác gì ma sao?"
"Không đâu."
Ân Gia Minh quay đầu nhìn Diệp Hoài Duệ, đôi mắt cười thành hình trăng khuyết, ánh mắt đen láy lấp lánh như những vì sao sáng:
"Em giống như một thiên thần vậy Diệp Hoài Duệ ngây người.
Giọng điệu của Ân Gia Minh quá tự nhiên, anh mất hai giây mới nhận ra rằng người này vừa nói một câu tán tỉnh khiến mặt mình đỏ bừng.
"Đủ rồi..."
Anh yếu ớt rên rỉ.
Tài năng nói ngọt của Ân Gia Minh đã được phát huy tối đa trong những ngày qua, anh đã nghe đi nghe lại mỗi ngày, cứ tưởng mình đã có chút miễn dịch rồi chứ Nhưng tên kia thật sự quá tinh ranh, những câu ve vãn nhiều lúc không thể phòng bị, luôn có thể bất ngờ đánh trúng vào trái tim anh.
"Anh nói thật đấy."
Ân Gia Minh tiếp tục nói một cách nghiêm túc:
"Em đẹp trai, lại đứng ở đó toả ra ánh hào quang..."
Nói rồi, hawsă nắm lấy tay Diệp Hoài Duệ.
"Em đã cứu anh ra khỏi nỗi cô đơn vô tận, chẳng lẽ như vậy thì không tính là thiên thần của anh sao?"
Diệp Hoài Duệ: ".. — Chết tiệt, không nên cho tên này dùng máy tính bảng!
Để gần đây hắn nằm viện rảnh rỗi xem quá nhiều phim, chắc chắn từ điển tán tỉnh lại được làm mới rồi.
"Được rồi, được rồi, đừng có dính dớp nữa."
Diệp Hoài Duệ giật tay ra khỏi tay Ân Gia Minh, nhưng không thể thoát ra, đành để hắn kéo đi Căn phòng bí mật không lớn, có thể nhanh chóng nhìn thấy hết mọi thứ.
Một cái bàn, một cái ghế, bàn vẫn là chiếc bàn học cũ của Ân Gia Minh, kệ dựa vào tường cũng rất đơn giản, ngoài vài quyển sách ra thì chẳng còn gì khác.
Tuy nhiên, họ nhanh chóng chú ý đến một vật gì đó ở góc tủ, dưới ánh đèn sáng lấp lánh.
"Cái này là gì?"
Diệp Hoài Duệ cúi người xuống nhặt nó lên.
"Thôi xong rồi!"
Ân Gia Minh kêu lên:
"Đây là đồng hồ của anh!"
Đúng vậy, đó là chiếc đồng hồ Banbery Ref.3448 mà hắn đã tiêu tốn một nửa phần tài sản của mình để mua, ban đầu còn định tặng cho Diệp Hoài Duệ làm "tín vật" Thế nhưng bây giờ chiếc đồng hồ danh tiếng này đã hỏng đến mức không thể hỏng hơn.
Nó phủ đầy bụi bẩn, mặt đồng hồ vỡ vụn, ở giữa lõm sâu hình chữ "V", như thể bị thứ gì đó mạnh mẽ đập mạnh vào.
Ba chiếc kim màu vàng đã biến mất, móc nối bị đứt thành hai đoạn, bộ máy và vỏ bên trong lộ ra ngoài, nhiều chỗ đã bị gỉ sét, chỉ khâu của dây đeo cũng đã bị đứt, lớp da bên trong có những mảng nấm mốc.
"Hồi đó.. chính là ngày anh đi dự tang lễ của A Hổ, anh đã đặt nó trong túi áo ở ngực!"
Ân Gia Minh lật qua lật lại chiếc đồng hồ, vừa xem vừa kinh ngạc kêu lên:
"Vậy mà bây giờ lại gỉ sét như thế này.. Sao nó lại như thể đã ở đây rất lâu rồi nhỉ Diệp Hoài Duệ cũng vô cùng kinh ngạc.
Anh cẩn thận nhớ lại, mới nhớ ra rằng món đồ này chắc chắn là anh đã lấy ra từ người Ân Gia Minh bị thương.
Lúc đó, anh chỉ chú ý kiểm tra vết thương của Ân Gia Minh, vô tình ném chiếc đồng hồ hỏng đó vào góc tủ.
Và trong những ngày qua, Ân Gia Minh đã ở bên cạnh anh, anh đương nhiên không có lý do gì để quay lại tầng hầm, vì vậy chiếc đồng hồ vẫn ở nguyên chỗ cũ.
Nhưng từ ngày 27 tháng trước đến hôm nay, chỉ mới một tuần thôi!
Thậm chí nếu chiếc đồng hồ này ngâm trong nước muối, cũng không thể trong vòng một tuần mà đã gỉ sét thành như vậy Điều này thật không khoa học, đơn giản là vô lý.
Diệp Hoài Duệ và Ân Gia Minh nhìn nhau, đều rơi vào im lặng.
Họ thấy trong mắt nhau cùng một suy đoán.
"Em nghĩ.. có thể là như vầy?"
Sau một hồi lâu, Diệp Hoài Duệ mới không chắc chắn nói:
"Khi em nhặt được anh, vì một lý do nào đó, hai không gian đã chồng lên nhau."
Anh chỉ vào chiếc đồng hồ hỏng trong tay Ân Gia Minh:
"Và khi em kéo anh ra ngoài, còn chiếc đồng hồ lại bị bỏ lại nơi đó.. vì vậy..."
Ân Gia Minh tiếp lời:
"Vì vậy, nó đã ở lại không gian của anh, tương đương với việc ở trong tầng hầm suốt ba mươi chín năm, đúng không?"
Diệp Hoài Duệ gật đầu [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Cùng lúc đó, trong lòng anh dấy lên một suy đoán cực kỳ đáng sợ, đáng sợ đến mức khiến anh không dám suy nghĩ nhiều thêm.
Nếu ngày hôm đó anh không liều mình chạy về nhà trong cơn mưa, bỏ lỡ cơ hội chồng chéo giữa hai không gian.. thì khi anh quay lại tầng hầm, cảnh tượng đang chờ đợi anh sẽ thế nào?
Một luồng khí lạnh lẽo từ đầu ngón chân Diệp Hoài Duệ chạy thẳng lên đỉnh đầu.
Khi đó, Ân Gia Minh bị thương nặng như vậy, nếu không có ai cứu chữa, liệu có thể sống dậy nổi không thật sự là hai chuyện
Nếu anh không đưa người về.. Chỉ cần nghĩ đến việc ngày hôm sau có thể tìm thấy một bộ xương khô trong tầng hầm, mà bộ xương đó chính là người yêu mà anh đã bỏ lỡ, Diệp Hoài Duệ cảm thấy mình sắp phát điên.
— Anh sợ rằng mình sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân.
Diệp Hoài Duệ đột nhiên quay người, ôm chặt Ân Gia Minh, dùng hết sức lực siết chặt vòng eo của hắn.
"Ôi!"
Ân Gia Minh không biết tại sao mình lại sống sót ngày hôm đó, cũng không biết Diệp Hoài Duệ sao lại đột nhiên xúc động và ôm chặt mình.
Nhưng khi được người yêu mình ôm chặt, đương nhiên hắn rất vui vẻ "Có chuyện gì vậy?"
Ân Gia Minh ôm Diệp Hoài Duệ, cúi đầu hôn lên tai anh: "Tín vật mất rồi, em cảm thấy tiếc sao?"
Diệp Hoài Duệ không nói gì.
Anh vừa mừng vừa lo, vừa ghét Ân Gia Minh liều lĩnh mạo hiểm suýt nữa làm mất mạng mình, lại muốn cảm ơn các vị thần đã để thời gian chồng chéo ở khoảnh khắc quan trọng.
— May thay, cuối cùng anh cũng không bỏ lỡ người này "Được rồi, được rồi."
Ân Gia Minh nhận thấy vẻ mặt của Diệp Hoài Duệ có vẻ không ổn, bèn cố tình chuyển chủ đề.
"Mặc dù ôm em rất thoải mái, nhưng nếu quá thoải mái, nếu ôm thêm một lúc nữa, anh sẽ không nhịn được đâu."
Hắn ghé sát vào tai Diệp Hoài Duệ, thì thầm:
".. Còn chưa ăn tối nữa, anh sợ nếu em không đủ sức.. Diệp Hoài Duệ tức giận đẩy cái miệng không đứng đắn của tên nào đó ra.
Anh quay người lại, hít một hơi thật sâu, kìm nén sự nóng nảy trong đáy mắt, để vẻ mặt mình trông bình thường hơn, rồi mới quay lại hỏi:
"Anh vừa nói, tín vật gì?"
"Cái này nè."
Ân Gia Minh cười và giơ chiếc đồng hồ hỏng lên:
"Anh định tặng chiếc đồng hồ này cho em.. [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] nếu thế thì bây giờ cũng đã là một món đồ cổ rồi, có thể giá trị vài triệu nhỉ?"
Hắn nhún vai:
"Không ngờ nó ở ngay trước ngực anh, vừa khéo giúp anh chắn đạn."
"Nếu không nhờ nó chắn đạn, anh đã chết ngay lúc ấy rồi!"
Diệp Hoài Duệ hoàn toàn không quan tâm đến cái gì tín vật hay không, anh chỉ cảm thấy may mắn vì chiếc đồng hồ vừa khéo chắn được viên đạn chí mạng cho Ân Gia Minh.
Anh đã tận mắt thấy và tự tay xử lý mọi vết thương trên cơ thể Ân Gia Minh.
Vết thương bên trái ngực của Ân Gia Minh nằm ngay trước tim, vị trí rất nguy hiểm, nhưng chỉ là những vết thương do kim loại và thủy tinh cắt ra, mức độ nghiêm trọng không bằng vết máu chảy ở vai hắn vì bị dao đâm.
Nhưng nếu lúc đó không có chiếc đồng hồ chắn viên đạn chí mạng, không nghi ngờ gì, Ân Gia Minh đã chết — không có cơ hội từ biển lên lại, quay về tầng hầm và được anh cứu về [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Tất cả đều là sự tình cờ, cũng là vận may của họ.
"Thôi, vốn dĩ anh định tặng em vài triệu làm tín vật."
Khi nói đến chuyện này, Ân Gia Minh vẫn còn có chút tiếc nuối:
"Giờ tín vật mất rồi, chỉ còn cách lấy thân báo đáp thôi."
Diệp Hoài Duệ liếc hắn một cái, toàn bộ biểu cảm đều viết lên "chưa bao giờ gặp người nào vô sỉ như vậy": "Nuôi anh không công, em thiệt quá."
"Nếu em không cần anh, chẳng phải là vừa mất người vừa mất của sao?"
Ân Gia Minh nói, hai tay vòng quanh eo Diệp Hoài Duệ, từ từ trượt xuống lưng anh:
"Hoặc là, anh có thể thường xuyên bàn chuyện làm ăn với em, mỗi đêm vài trăm triệu gì đó.. *mỗi đêm có thương vụ làm ăn hiến ra vài trăm triệu con tinh binh 🙂
Hắn ghé sát vào môi Diệp Hoài Duệ, trong lúc hôn lên, thầm hỏi:
"Em thấy.. có được không?"