Thần Thám Vừa Mở Mắt Ra Ta Đã Bị Còng Trong Phòng Thẩm Vấn !

Chương 43: Phủ bụi tài liệu




Nửa giờ sau
Phòng giảng dạy chiến đấu
"Ngọa Tào
"Trần Ích, ngươi làm thật đấy


Chờ chút
Ầm
Trác Vân chỉ cảm thấy một luồng lực mạnh mẽ dội vào ngực, chưa kịp cảm nhận cơn đau thì thân thể đã bay ra ba mét, đập mạnh xuống đất
Mấy cảnh viên trẻ tuổi đang vây xem gần đó giật nảy mình, ánh mắt nhìn Trần Ích tràn đầy kính sợ
Trần Ích từ từ hạ chân xuống, cười nhẹ nói: "Vân ca, ta đã luận võ thì đương nhiên phải làm thật rồi, phải gần với thực chiến thì mới có thể thúc đẩy nhau phát triển năng lực
"Ta đây là muốn tốt cho ngươi, tố chất thân thể ngươi không ổn lắm, cần rèn luyện thêm
"Lại đến
Trác Vân xoa xoa ngực, cơ mặt hơi nhăn nhó
Đau thật
Hắn cảm thấy Trần Ích đang mượn danh nghĩa tỷ thí để trả thù cá nhân
"Không đến, ta phục rồi


Ta phục được chưa
Trác Vân đứng dậy, nhếch mép
Cái gã này, chỉ cần đối mặt không phải tội phạm nguy hiểm có vũ khí nóng, nếu dám chống đối lệnh bắt thì đối phương chắc chắn sẽ rất thảm
Hàn Gia Quang trước đó chính là một ví dụ điển hình
Mỗi lần thẩm vấn hắn còn cứ mò ngực
Trần Ích lắc lắc vai, cười nói: "Được thôi, lần sau lại bàn tiếp
Trác Vân trừng mắt: "Còn có lần sau
Không có lần sau
"Trần Ích, ta thấy tinh lực của ngươi quá dư thừa rồi, như vậy không tốt, cần phải ổn định lại tâm thần để tu luyện tính cách một chút
"Cái đó, dạo gần đây phòng hồ sơ đã lâu không được chỉnh lý, ngươi đi giúp một tay, tiện thể làm quen với các tài liệu cũ, tăng trưởng kinh nghiệm
Nghe vậy, Trần Ích cau mày, khẽ xoay cổ tay
Động tác này khiến sắc mặt Trác Vân thay đổi, vội nói: "Người mới đều cần trải qua quá trình này mà
Ta là tổ trưởng đấy
Ngươi không thể


"Ha ha, từ từ, chuyện gì cũng từ từ
Thấy Trần Ích có vẻ kích động, Trác Vân vội vàng chữa lời bằng nụ cười gượng gạo
Trong phòng giảng dạy chiến đấu gọi là luận bàn, chứ không phải đánh người, hắn có muốn khóc cũng không ai thương
"Được thôi, dù sao ta cũng muốn xem hình sự trinh sát chi đội chúng ta đã phá những vụ án nào rồi
Trần Ích hạ tay xuống, bước ra khỏi lôi đài
Thấy vậy, Trác Vân mới thở phào một hơi, thầm thề là sẽ không bao giờ động tay với Trần Ích nữa
Ban đầu còn có ý dò xét thực lực, không ngờ lại bị thiệt lớn, cũng không biết thằng nhóc này luyện thế nào ra nữa



Khi Trần Ích đến phòng hồ sơ, thấy một người đàn ông trung niên mặc cảnh phục đang bận rộn
Mấy ngày nay, hầu như ai ở Cục thành phố cũng đều biết hắn, người kia tên là Vương Đức Ngạn
Dường như từ khi nhậm chức đến giờ, ông luôn phụ trách công tác sắp xếp văn kiện tài liệu, nhiều năm qua vẫn làm hậu cần, chưa từng tham gia điều tra vụ án
Cục thành phố có nhiều vị trí, ai cũng có vai trò quan trọng trong vị trí của mình, không thể nói năng lực của ông không giỏi
Chỉ là, có lẽ ông không thích hợp ra ngoài công tác thôi
Dù khó thăng tiến, nhưng cũng dễ chịu hơn, không cần dãi nắng dầm mưa, không cần điều tra thẩm vấn ngày đêm, cũng không cần gánh áp lực
Nhìn phòng hồ sơ ngăn nắp không một hạt bụi, Trần Ích hiểu ông ấy vẫn luôn tận tâm, đáng được tôn trọng
"Vương ca
Trần Ích cười mở lời, bước vào
Vương Đức Ngạn quay đầu, thấy là Trần Ích thì mỉm cười đáp: "Trần Ích đấy à, sao cháu lại đến đây
"Cứ gọi ta Lão Vương là được rồi, mọi người vẫn gọi thế, đừng gọi ca, nghe cứ lạ tai, con trai ta lớn hơn cháu mấy tuổi đấy
Trần Ích không hề đôi co, sửa miệng: "Vâng, Lão Vương
"Vân ca bảo cháu đến phụ giúp, bác xem có việc gì giao cho cháu được không ạ
"Phụ giúp à
Vương Đức Ngạn cầm một xấp tài liệu cũ lại gần, cười nói: "Để cháu đến đây là phí tài rồi, cháu nên theo Lão Chu mới đúng
"Nhưng mà


Cũng được thôi, hiểu những thứ này cũng không có gì xấu
Ông đương nhiên biết Trần Ích, hai vụ án giết người đều có sự đóng góp then chốt của đối phương
Cảnh viên trẻ tuổi như thế này, tiền đồ chắc chắn vô lượng, ông không so được
Nói đi nói lại, người mới nhậm chức thì việc sắp xếp tài liệu là việc ai cũng phải trải qua thôi, ông cũng không thấy có gì lạ
Đối với Trần Ích, hiểu một chút về những vụ án trước đó cũng giúp tăng thêm kinh nghiệm
Dù cảnh sát có giỏi đến đâu thì cũng cần không ngừng học tập, bù đắp thiếu sót
Trần Ích nhìn xung quanh, hỏi: "Vậy


Cháu bắt đầu từ đâu ạ
Vương Đức Ngạn chỉ một góc: "À, kia là các văn kiện cũ từ mười mấy hai mươi năm trước, cháu phân loại chúng ra nhé
"Còn phân như thế nào thì cháu cứ xem mà làm thôi
Trần Ích gật đầu: "Vâng ạ
Nói xong, anh đi đến chỗ đó
Vương Đức Ngạn cầm tài liệu về chỗ ngồi, không quan tâm đến Trần Ích nữa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chốc lát sau, Trần Ích ôm một chồng tài liệu ngồi đối diện Vương Đức Ngạn, nghiêm túc xem xét
Đúng là năm tháng đã lâu, trang giấy cũng hơi ố vàng
Phần lớn là các vụ án đã phá, cả những nghi phạm bỏ trốn cũng có trong đó
Phương thức truy lùng thời trước còn đơn giản, nếu nghi phạm đã trốn biệt tích thì việc tìm ra không dễ dàng gì
Cho nên, đã ra lệnh treo thưởng truy nã
Chiến dịch thanh trừng đã quét một lượng lớn, nhưng số lượng còn lại vẫn không ít
Hai người ngồi im lặng, thời gian trôi qua một giờ lúc nào không hay
"Uống nước không, Tiểu Trần
Vương Đức Ngạn đối diện đổi cách xưng hô, cười hỏi
Trần Ích ngẩng đầu, khách khí nói: "Dạ không, chén ở bên ngoài, cháu không khát, cảm ơn bác
Vương Đức Ngạn: "Được thôi
Ông đứng dậy, lấy chén tự rót nước
Lúc trở về, ông thấy Trần Ích đang cầm hai tập tài liệu so sánh với nhau
"Cháu xem gì đấy
Ông hỏi
Trần Ích đáp: "Vụ mất tích, một vụ hai mươi năm trước, một vụ mười lăm năm trước
"Vẫn chưa tìm được người à, e là lành ít dữ nhiều
Vương Đức Ngạn đi đến bên Trần Ích liếc qua, gật đầu nói: "Hai vụ này là do Trương cục phụ trách, cuối cùng cũng kết luận lành ít dữ nhiều
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Đáng tiếc, sống không thấy người, chết không thấy xác
Trần Ích: "Trương cục ạ
Vương Đức Ngạn: "Ừm
"Lúc đó Trương cục vẫn còn là đội trưởng đội hình sự của Cục chúng ta, sau đó lại có vụ án mới xuất hiện, mà vụ này lại không có manh mối nên dần bị bỏ quên
"Tuy nhiên, việc tìm kiếm vẫn tiếp tục, các thành phố đều có văn bản phối hợp điều tra
"Dù vậy, e rằng không ít người đã quên mất họ rồi
"Tôi nghĩ, Trương cục chắc vẫn còn nhớ
Trần Ích trầm ngâm, nói: "Không cha không mẹ, có lẽ


Họ đã rời quê hương, không muốn người ta biết
Vương Đức Ngạn thở dài: "Chỉ có thể tự an ủi thế thôi
"Hai đứa trẻ không cha không mẹ, đột nhiên biến mất khỏi thế giới này, trừ cảnh sát chúng ta ra, còn ai quan tâm nữa chứ
Trần Ích im lặng, lại lật thêm mấy trang tài liệu, cuối cùng đóng lại
Rồi, đặt hai xấp tài liệu lại gần nhau
Vương Đức Ngạn nhìn Trần Ích một cái, nói: "Cháu cũng cảm thấy hai vụ mất tích này có liên quan đến nhau à
Trần Ích: "Điểm giống nhau quá nhiều, tạm thời có thể cho là như vậy
Vương Đức Ngạn lắc đầu thở dài, cất bước về chỗ ngồi
"Không biết trước khi tôi về hưu, có thể gặp lại hai cô gái này không
"Nếu còn sống thì cũng hơn ba mươi tuổi rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trần Ích im lặng, ánh mắt dừng lại trên bìa tài liệu
Hơn ba mươi tuổi
Đó là kết quả tốt nhất...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.