Trương Tấn Cương lời nói khiến Trần Ích xấu hổ một phen, vẻ mặt ngượng ngùng
Mới vừa rồi một khắc này hạnh phúc đến quá đột ngột, vui quá hóa buồn
Ta nói rồi mà, vừa nhận chức liền cho ta làm phó đội trưởng, đi tên lửa cũng không thể nhanh như vậy được
Trương Tấn Cương cười cười, kéo ngăn kéo bàn làm việc ra, từ bên trong lấy một hộp thuốc lá ném tới
Trần Ích theo phản xạ bắt lấy, nhìn qua thì ngạc nhiên nói: "Hàng đặc chế quân đội
Trương Tấn Cương mỉm cười: "Chiến hữu cũ cho, hút thử xem
Có thể thấy, hắn rất là coi trọng Trần Ích, một người trẻ tuổi
Bình thường, rượu thuốc trân quý hắn còn chẳng nỡ dùng, càng đừng nói đem ra tặng người
"Cảm ơn Trương cục
Trần Ích có chút sành hút thuốc lá, lúc này vui vẻ mở hộp thuốc ra, châm một điếu
Ừm, cảm giác không tồi
Thấy vậy, Trương Tấn Cương gạt tàn thuốc của mình, mở miệng nói: "Đội trinh sát hình sự thành phố chúng ta, trước đây có hai vị phó đội trưởng
Câu nói này, làm Trần Ích dừng lại động tác hút thuốc
Trương Tấn Cương tiếp lời: "Trong đó một người, hy sinh
Nụ cười của Trần Ích tắt lịm
Trương Tấn Cương: "Một người khác, nghỉ bệnh, nguyên nhân là thức đêm lâu và mệt mỏi
Trần Ích hạ tay xuống, trong ánh mắt lóe lên vẻ kính nể
Trương Tấn Cương nghiêng người về phía trước, nhìn Trần Ích nói: "Họ đã cống hiến cả cuộc đời cho sự nghiệp cảnh sát
"Khi có vụ án, họ là người đầu tiên lao đến hiện trường, khi gặp nguy hiểm, họ là người xông lên trước
"Công việc của cảnh sát hình sự, địa vị xã hội rất cao, quốc gia cũng dành cho sự ủng hộ lớn nhất, nhưng tương ứng, trách nhiệm cũng càng nặng
"Đặc biệt là… người lãnh đạo
"Ngươi biết đấy, đội trưởng của các ngươi cũng từng bị thương, may mà vận may không tệ, không để lại di chứng
"Bị thương vẫn còn là chuyện nhỏ, nguy hiểm chẳng có gì đáng nói, mà áp lực của vụ án mới là khó khăn lớn nhất
"Giờ ta nhắc lại một lần, vị trí phó đội trưởng này, ngươi có hứng thú không
Trần Ích trầm mặc một lúc, đưa tay dập tắt điếu thuốc vừa châm
Động tác này, khiến đáy mắt Trương Tấn Cương lóe lên vẻ đau lòng
"Nếu như có thể gánh vác nhiều trách nhiệm và nguy hiểm hơn, nếu như có thể đánh mạnh vào những kẻ phạm pháp, thì ta có hứng thú
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trần Ích nói
Trương Tấn Cương nở nụ cười: "Tốt, ta không nhìn lầm ngươi
"Đến lúc sẽ có, cần đến sẽ đến, điều ngươi cần làm sau này là làm tốt công việc của mình, nghiêm túc đối mặt với từng vụ án
"Vàng rồi sẽ tỏa sáng, nhất là vàng không bị che lấp
Trần Ích đứng dậy, nghiêm túc nói: "Vâng
Trương cục
Trương Tấn Cương xua tay: "Về đi
Trần Ích gật đầu: "Vâng
Rời phòng làm việc đi đến sảnh phá án, Trần Ích vừa hay gặp Trác Vân đang lấy nước ở cuối hành lang, thấy Trần Ích đi ra, hắn vội vàng tiến lên
"Trần Ích, Trương cục gọi ngươi có chuyện gì
Trần Ích do dự một chút, cảm thấy vẫn nên thẳng thắn, nên đáp: "Hỏi ta có hứng thú với vị trí phó đội trưởng không
Nghe vậy, Trác Vân ngẩn người, sau đó kinh ngạc hô lên: "Ngươi nói gì
Phó..
Trần Ích giật mình, vội vàng bịt miệng hắn lại
"Ngươi la hét cái gì
Trác Vân gạt tay hắn ra, vẻ mặt kinh ngạc: "Mới vào làm chưa bao lâu, Trương cục đã định cho ngươi làm đội phó rồi
"Ta lăn lộn bao nhiêu năm rồi mà vẫn còn làm tổ trưởng đây này
"Trần Ích, ngươi như này khiến ta trông thật ngu ngốc đó
Tuy đang oán thán, nhưng trong giọng nói của hắn không hề có sự đố kỵ
Trong khoảng thời gian này, hắn là người thân với Trần Ích nhất, thậm chí còn hiểu rõ năng lực phá án của đối phương hơn cả Phương Thư Du
Thật lòng mà nói, hắn có cố gắng thế nào cũng không theo kịp
Trương cục có thể coi trọng như vậy, cũng chẳng có gì lạ, chỉ là không ngờ lại nhanh đến thế, mới ngồi ghế ở cục chưa nóng, đã bị hỏi xem có hứng thú với chức đội phó không
Xem ra, Trương cục thực sự cần một người có thể gánh vác trọng trách, không thể để Chu đội một mình chiến đấu
Vả lại, với tuổi tác của Chu đội, chắc cũng sắp được thăng chức
Sở dĩ vẫn chưa có động tĩnh gì, có lẽ là do không có người kế nhiệm
Chẳng lẽ Trần Ích không bao lâu nữa sẽ là đội phó, đợi Chu Nghiệp Bân được điều đi thì sẽ lên làm đội trưởng
Cái này… Ngọa Tào
Trác Vân như nhìn thấy con đường thăng tiến trong tương lai của Trần Ích, hắn nhìn Trần Ích như nhìn quái vật, đột nhiên thì thào nói: "Trần… Trần đội..
Trần Ích nhanh chóng bịt miệng Trác Vân lại lần nữa
Chao ôi, ngươi muốn khiến ta thành chủ đề trong đội à
"Coi như ta không nói gì đi, một tháng bữa sáng, ta bao
Mắt Trác Vân sáng lên, ra sức gạt tay Trần Ích ra: "Thật không
Trần Ích bất đắc dĩ: "Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, không giới hạn chi phí
Trác Vân kích động: "Có một đồng nghiệp là phú nhị đại thì khác nhỉ
"Thông thường thì phú nhị đại không làm cảnh sát, mà trong ngành cảnh sát thì chẳng có ai giàu, Trần Ích, ngươi đúng là bảo bối của cục mình rồi
Trần Ích xoa trán, nói: "Được rồi, ngươi nói sao cũng được
Hắn bỗng cảm thấy tính cách Trác Vân và Khương Phàm Lỗi có gì đó giống nhau, chẳng lẽ khí chất của mình lại thu hút kiểu bạn như vậy
..
Nửa tháng sau, Trần Ích cùng Khương Phàm Lỗi và những người khác có mặt ở tang lễ của Vương Lập Hoa
Mọi người dù sao cũng xem như là bạn bè, tuy rằng Vương Lập Hoa cư xử không ra gì, nhưng người đã khuất là lớn nhất, cũng nên đến đưa tiễn lần cuối
Bên ngoài nghĩa trang, dưới không khí trang nghiêm, ba người đứng sau đám đông, lặng lẽ nhìn Vương Lập Hoa xuống mồ
"Vậy là nói, tất cả cũng chỉ vì tiền thôi sao
Hứa Xán im lặng hồi lâu, khẽ lên tiếng
Vì tính bảo mật của vụ án, Trần Ích không thể nói quá nhiều, nhưng cũng đại khái cho hai người hiểu được nguyên nhân cái chết của Vương Lập Hoa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bất luận Viên Lợi Hào và Đinh Tư có động cơ cụ thể là gì, kết quả cuối cùng cũng đều vì lợi ích, vì tiền
Khương Phàm Lỗi nhíu mày: "Tiền quan trọng đến vậy sao
Trần Ích nhìn hắn một cái, nói: "Đừng có đứng nói chuyện không đau lưng, tiền thật sự rất quan trọng
"Tuy không giải quyết được hết tất cả vấn đề, nhưng nó có thể giải quyết 99,99% phiền não
"Ngươi từ nhỏ đã ngậm thìa vàng sinh ra, tiền với ngươi chỉ là con số, đương nhiên sẽ không hiểu
Tình cảm và tiền bạc
Hai thứ này, là động cơ giết người thường thấy nhất
Hoặc không phải vì tình yêu ham muốn, thì cũng là vì lợi ích, còn lại những trường hợp nhỏ hơn thì rất ít khi gặp phải
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lời này khiến Khương Phàm Lỗi quay đầu lại: "Chẳng phải ngươi cũng vậy sao
Mẹ nó còn giàu hơn cả ta
Còn bày đặt đạo lý ở đây
Trần Ích: "Ta với ngươi không giống nhau
Khương Phàm Lỗi: "Chỗ nào không giống nhau
Trần Ích chỉ vào đầu mình
Khương Phàm Lỗi đen mặt: "Ngươi đang chửi ta đấy à
Trần Ích: "Ta rảnh
"À, Đinh Tư nhờ ta gửi lời xin lỗi đến ngươi
Khương Phàm Lỗi ngẩn người, cúi đầu im lặng một lúc rồi thở dài: "Nói gì mà xin lỗi, tình cảm thì có đúng có sai gì, mà còn nữa, bao nhiêu năm rồi còn gì
"Thời trẻ theo đuổi nhau, nghĩ lại giờ chỉ thấy buồn cười
"Bình an, sống sót, tự do, mới là điều quan trọng nhất
Chuyện của Vương Lập Hoa khiến cảm xúc của hắn trào dâng
Hứa Xán gật đầu: "Nói không sai, trên đời không có gì quan trọng hơn sinh tử
Ba người ngừng lại, nhìn về phía trước
Phía trước gặp gỡ đều là người đã lâu không gặp, giờ đây trở thành những người đưa tiễn đoạn đường cuối cùng...