Phượng Vũ cũng chỉ hận sắt không thành thép, nếu như không phải đang ở trước mặt người ngoài, bây giờ hắn chắc chắn sẽ trực tiếp đâm vào đầu Phượng Lưu mà giáo huấn nàng
Một dịp hiếm có như thế để biểu hiện trước mặt Quân Thái tử, nàng thế mà còn không hiểu sao
Đúng là quá ngu xuẩn
Ánh mắt của Quân Lâm Uyên lướt qua chiếc khay của Mộc Dao tiên tử, Mộc Dao tiên tử vẫn chưa có phản ứng đặc biệt gì
Nhưng là, khi ánh mắt của Quân Lâm Uyên lướt qua khuôn mặt Phượng Lưu, Phượng Lưu chỉ cảm thấy tim đập rộn ràng, sắc mặt ửng hồng
Nàng theo bản năng dùng ngón tay mân mê lọn tóc rủ xuống, thẹn thùng đáng yêu không dám ngẩng đầu lên
Phong Tầm và những người khác ăn như hổ đói, chín món ngon này ở đâu mà đủ cho bọn hắn ăn
Rất nhanh liền chỉ còn lại một bát canh đỏ
“Ngươi thật sự không ăn sao?” Phong Tầm trừng mắt nhìn Mộc Dao tiên tử
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mộc Dao tiên tử vừa mới gật đầu, vèo một cái, miếng sườn heo kho dấm đường trong khay của nàng liền bay vào trong miệng Phong Tầm
“Ngươi cũng không ăn?” Phong Tầm lại hỏi Phượng Lưu
Phượng Lưu chỉ không biết nên phản ứng thế nào, bất quá chỉ là một miếng thịt mà thôi, tại sao Phong Tiểu Vương gia lại..
Hắn là Tiểu Vương gia của Phong gia a, ở đế đô là một vị tiểu vương gia ngang ngược cỡ nào, bây giờ lại có cái dáng vẻ này
“Thật sự không ăn sao?!” Phong Tầm có chút mất kiên nhẫn
Phượng Lưu cuối cùng cũng phản ứng lại, nàng vội vàng gật đầu: “Không ——”
Nhưng mà, Phượng Lưu vừa mới thốt ra chữ “không”, đôi đũa của Huyền Dịch đã sớm lăng không phi qua, gắp khối thịt sườn heo kho dấm đường kia
“Huyền, tiểu, nhị!” Phong Tầm rất muốn tìm Huyền Dịch đánh nhau
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Huyền Dịch thả tay xuống, thong thả ung dung ăn, khiến Phong Tầm tức đến muốn bay lên
Mộc Dao tiên tử không nhịn được: “Không phải chỉ là một miếng thịt sao
Không phải chỉ là một bữa ăn sao
Các ngươi cần gì phải như thế?”
“Ngươi không hiểu!” Phong Tầm không nhịn được trừng mắt nhìn nàng một cái
Mộc Dao tiên tử thật sự không hiểu a..
Vì sao nàng lại có cảm giác bị Phong Tầm khinh thường nhỉ
Phượng Vũ nhìn mọi người đã rượu đủ cơm no, trong lòng có chút thúc giục, nếu đã ăn no rồi thì mau đi đi, tại sao lại cứ ngồi yên trên ghế không đứng dậy
Rốt cuộc còn muốn ngồi đến bao giờ nữa
Nàng còn chờ luyện chế tiên linh quả linh dịch kia
Phong Tầm thấy Phượng Vũ cứ nhìn chằm chằm mọi người, không tốt khí nói: “Ngươi nhìn cái gì vậy?”
Phượng Vũ đang mặc niệm tiên linh quả linh dịch trong đầu, thế là, trong trạng thái vô thức, nàng liền nói: “Ta nhìn xem khi nào các ngươi sẽ rời đi.”
Nói xong lời này, Phượng Vũ đột nhiên giật mình tỉnh dậy, cuối cùng ý thức được mình vừa nói gì, nhất thời kinh hãi
Nàng làm sao lại nói ra lời trong lòng?
Trời ạ
Chẳng phải nàng đang rõ ràng đuổi người đi sao
Liệu có bị Quân Thái tử giết chết không?
Quả nhiên, Phong Tầm sửng sốt một chút, những người có mặt cũng đều ngây ngẩn cả người..
Phượng Vũ: “...” Làm sao bây giờ
Làm thế nào để chữa cháy cho ổn thỏa đây
Bây giờ nàng là phế tài, không thể đắc tội với đám thái tử gia này được
Nhưng mà, điều khiến Phượng Vũ không thể ngờ tới là Phong Tầm thế mà lại “a” một tiếng, trên khuôn mặt hiện lên một nụ cười mập mờ: “Khen thay, Phượng Tiểu Vũ a Phượng Tiểu Vũ, ngươi cái người khẩu thị tâm phi này, bây giờ cuối cùng cũng nói lời thật rồi phải không?!”
Phượng Vũ: “..
Cái gì?”
“Không muốn để lão đại Quân của chúng ta rời đi, ngươi cứ nói thẳng thôi, nói hàm súc như vậy, chúng ta không thể nào hiểu ý được a ~~” Nụ cười của Phong Tầm cực kỳ mờ ám, trong mắt lấp lánh ánh nhìn bát quái.
