- Ta sắp chết rồi, cháu cảm thấy, người nào có thể che chở cho Tôn gia
Câu nói này của Tôn lão gia khiến Từ Quân Nhiên đứng bật dậy
- Ông … ông nói đùa gì vậy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Từ Quân Nhiên lúng túng nhìn ông cụ, vô cùng ngạc nhiên, thậm chí còn không nói được hết câu
Hắn có sao cũng không nghĩ đến, Tôn lão vừa mở lời đã nói đến chuyện này
Tôn lão gia không còn sống lâu nữa
Bất luận thế nào, Từ Quân Nhiên cũng không hề nghĩ đến cuộc nói chuyện này lại mở đầu như vậy
Mọi người thường nói đoán được mở đầu, nhưng không đoán được phần cuối, tuy nhiên Từ Quân Nhiên lại muốn hỏi một câu, nếu ngay cả mở đầu cũng không đoán trúng vậy phải làm thế nào
Hắn vốn đến nhà hùng hổ hỏi tội, nhưng không ngờ là lại nhận được đáp án như vậy
Tôn lão nhất định không đem chuyện này ra để nói đùa với hắn, như vậy, nói cách khác, ông cụ đang thu xếp chuyện sau này của hắn
Không trách ông cụ lại muốn làm thông gia với Hoàng gia
Nói cho cùng, ông cụ là muốn, sau khi mình qua đời, vị lão lãnh đạo này có thể che chở cho Tôn gia
- Ông … nói thật chứ
Từ Quân Nhiên không dám tin những lời vừa rồi của Tôn lão, nhìn sức khỏe của ông cụ hiện giờ, đâu có kém như vậy
Trần Phong Cư đi cùng với Từ Quân Nhiên vẻ mặt đau khổ:
- Bác sĩ đã kiểm tra rồi, sức khỏe của thủ trưởng, tối đa có thể kiên trì được một năm
Từ Quân Nhiên nhướng mày:
- Không có cách khác sao
Trong ký ức của hắn, Tôn lão đúng thật là qua đời trong mấy năm này
Từ Quân Nhiên vốn cho là hắn đến có thể khiến cho chuyện này thay đổi, thật không ngờ là bánh xe lịch sử vẫn tiếp tục đi theo quỹ đạo của nó, không có vì hắn mà thay đổi
Chuyện này khiến hắn đột nhiên có một cảm giác bất lực
Trần Phong Cư há miệng, định nói gì đó nhưng lại thấy Tôn lão khoát tay một cái, đành cúi đầu một cách bất lực, quay người đi ra ngoài
Chờ sau khi gã đi khỏi, Tôn lão mới mỉm cười nhìn Từ Quân Nhiên, chỉ vào chiếc ghế trước mặt mình:
- Ngồi xuống trước đi đã
Từ Quân Nhiên bất đắc dĩ nhìn vẻ mặt không được khỏe của Tôn lão gia
Hắn ngồi xuống ghế, cảm giác đến để hỏi tội lúc nãy đã không còn nữa
- Ông là vì thế nên mới làm thông gia với Hoàng gia
Từ Quân Nhiên nhìn Tôn lão, khẽ cất tiếng
Sắc mặt của Tôn lão lúc này có hơi tái, không có hồng hào như mới vừa rồi ngồi ở bàn ăn, Từ Quân Nhiên có thể nhìn ra, lúc nãy, ông cụ đã cố gắng gượng để ăn cơm
Nghe thấy Từ Quân Nhiên hỏi vậy, trên khuôn mặt tái nhợt của Tôn lão hiện lên vẻ bất đắc dĩ, thờ ơ nói:
- Có một số chuyện không có đơn giản như cháu nghĩ
Hiện giờ,Từ Quân Nhiên đã không còn ý định chất vấn ông cụ nữa, cuộc đời chìm nổi trong chốn quan trường ở kiếp trước, đã giúp Từ Quân Nhiên hiểu được có rất nhiều chuyện không nên chỉ nhìn bề ngoài
Hơn nữa, biết được tình trạng sức khỏe của Tôn lão, Từ Quân Nhiên cũng hiểu được phần nào việc Tôn lão gia lại chọn hi sinh hạnh phúc của Tôn Tĩnh Vân, làm thông gia với Hoàng gia
Cho nên, hiện giờ trong lòng hắn tràn đầy cảm giác không biết phải làm thế nào
- Cháu hiểu ý của ông, ông muốn hi vọng Hoàng lão sẽ nể mặt dì út và ông, chiếu cố cho Tôn gia, nhưng ông có từng nghĩ, với sức khỏe của Hoàng lão, liệu có thể kiên trì được thêm mấy năm nữa
Từ Quân Nhiên nói rất thẳng thắn, không hề vòng vo, bởi vì hắn lấy tư cách là một người ngoài, không biết được sự thật
Chuyện đó cũng là dựa trên tình trạng sức lão Thủ tướng Hoàng của viện Quốc Vụ, ông ta chỉ có thể tiếp tục phụ trách Ủy ban cố vấn Trung Ương được tầm 3 năm nữa, rồi đột nhiên phát bệnh cấp tính, từ biệt nhân thế
Hoàng gia cũng theo đó mà suy sụp, lại cũng không thể gây nên sóng gió ở chính đàn của nước Cộng hòa
Cho nên có thể nói, cách nghĩ của Tôn lão tuy là tốt nhưng trên thực tế, nếu làm theo kế hoạch này thì chuyện Tôn gia bị suy sụp cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Quả nhiên, Tôn lão nhướng mày:
- Cháu nói vậy là có ý gì
Từ Quân Nhiên cười gượng:
- Sức khỏe của ông không tốt, Hoàng lão gia khỏe mạnh hơn ông nhiều lắm sao
Ông đừng quên, ông ấy là lãnh đạo của ông, về tuổi tác nhất định không thể nhỏ hơn ông được
Sắc mặt của Tôn lão liền trầm xuống, nói là bị lá che mắt thì có hơi quá, nhưng một câu nói của hắn đã khiến cho Tôn lão gia dù đã quyết tâm định lễ đính hôn trở nên hơi do dự
Dù sao thì nếu thật sự xảy ra tình huống như lời Từ Quân Nhiên, thì đừng nói đến việc che chở cho Tôn gia, ngay đến Hoàng gia cũng khó có thể tự bảo toàn
- Cháu có bằng chứng sao
Một lúc lâu sau, Tôn lão mới lên tiếng hỏi lại
Từ Quân Nhiên cười khổ:
- Mấy chuyện thế này, đâu cần bằng chứng gì
Cháu chỉ muốn nói với ông rằng nếu đem hi vọng đặt trên người khác, không bằng đặt hi vọng ở chính mình
Ông cụ khẽ giật mình, lời của Từ Quân Nhiên giống như tiếng chuông gió ban chiều văng vẳng bên tai ông
Đã lâu rồi không có người dám nói Tôn lão gia một cách thẳng thắn, không hề kiêng kị như vậy
Quyết định của ông đều được người ta cho là vô vùng đúng đắn, cho dù trong lòng có vấn đề gì, những người đó sẽ không phản đối hay chống lại
Chỉ có tên nhóc trước mặt này là dám nói thẳng với ông rằng ông đã làm sai
- Thật sự rất giống
Tôn lão gia nhìn Từ Quân Nhiên, lẩm bảm trong miệng
Trong thoáng chốc, ông lại như thấy được người con gái lớn của mình năm nào, ngồi trước mặt ông không hề sợ hãi mà nói rằng ông không được đặt tương lai của gia tộc vào tay của người khác
Năm đó nó cũng là nói chuyện như vậy, không hề sợ ông
Tôn lão rất rõ, con gái lớn của ông rất giống ông lúc còn trẻ, không sợ hãi điều gì, luôn dũng cảm tiến đến
Từ Quân Nhiên nhìn thấy dáng vẻ hoảng hốt của Tôn lão thì không có lên tiếng, chỉ ngồi im lặng ở đó, hắn tin là Tôn lão nhất định sẽ đưa ra lựa chọn đúng đắn nhất
- Quân Nhiên, cháu cảm thấy, ai có thể gánh vác được Tôn gia
Đột nhiên, ông cụ chậm rãi lên tiếng, hỏi Từ Quân Nhiên một vấn đề khá bất ngờ
Từ Quân Nhiên khẽ nhíu mày, hắn hơi kinh ngạc Tôn lão đột nhiên hỏi hắn về chuyện này
Chuyện ai có thể gánh vác Tôn gia đâu có liên quan gì đến hắn, hắn đâu phải người nhà Tôn gia
Nói thật thì từ đầu đến cuối, Từ Quân Nhiên không hề xem mình là người nhà Tôn gia, dù là có quan hệ máu mủ
Bởi vì chuyện của mẹ hắn cho nên đến giờ, hắn vẫn không muốn Tôn gia giúp đỡ mình bất cứ chuyện gì, Từ Quân Nhiên cảm thấy, con đường của hắn cần do hắn tự mình bước đi
Thấy Từ Quân Nhiên không trả lời, Tôn lão mỉm cười thản nhiên nói:
- Cháu yên tâm, chúng ta chỉ là nói chuyện tùy ý thôi
Tục ngữ có câu người ngoài cuộc sáng suốt hơn người ngoài cuộc, ông thật sự rất muốn nghe ý kiến của cháu
Ông biết tuy hắn tuổi còn trẻ nhưng kiến thức và tầm nhìn tuyệt đối có thể so với các vị trưởng bối kinh nghiệm đầy mình
Quan trọng nhất là Từ Quân Nhiên không hề xem mình là người nhà Tôn gia, trước giờ vẫn không muốn dựa vào Tôn gia để thăng tiến
Cho nên, ý kiến của hắn đối với Tôn gia sẽ công minh hơn
Từ Quân Nhiên im lặng không nói, có nhiều chuyện hắn biết rõ, nhưng lại do dự không muốn nói ra
Có những lời để trong lòng thì không sao nhưng nói ra thì không biết phản ứng của đối phương sẽ như thế nào nữa, quan trọng nhất là, nếu như hắn nói thật lòng thì nhất định sẽ đắc tội người khác
Từ Quân Nhiên không có hứng thú với chuyện của Tôn gia, tất nhiên không muốn lội vào vũng nước đục này
- Ở đây không có người khác cháu cứ tùy ý nói một chút, ta tùy ý nghe một chút, thấy sao
Tôn lão nhìn Từ Quân Nhiên mỉm cười, tên nhóc này quả thật là thận trọng
Từ Quân Nhiên vẫn không lên tiếng, hắn vẫn đang cân nhắc xem có nên nói ra hay không
Tôn lão khẽ lắc đầu, đột nhiên lên tiếng:
- Nếu như cháu có thể nói rõ với ta, ta sẽ hủy bỏ hôn ước của dì út cháu với Hoàng gia
- Sao cơ
Từ Quân Nhiên lúc này không giữ được bình tĩnh, ngẩng đầu lên nhìn Tôn lão gia:
- Ông nói thật chứ
Tôn lão liền nở nụ cười, hai mắt nhắm lại thành một đường thẳng, trong tiếng cười có cảm giác không thể diễn tả bằng lời:
- Ta tất nhiên nói thật rồi
Sao hả
Cháu cho là ông già này sẽ nói dối cháu sao
Từ Quân Nhiên hít một hơi thật sâu, nhìn ông cụ từ từ lên tiếng:
- Vậy cháu đồng ý với ông
Nói xong, hắn nhìn Tôn lão, thành thật nói:
- Trong thế hệ thứ hai thì cậu hai là người thích hợp nhất
Bất luận là chủ trương chính trị hay là các mối quan hệ, ở đời thứ hai của Tôn gia cậu ấy vẫn là người thích hợp nhất
Tuy hiện giờ cậu hai không có thăng tiến, nhưng nếu biết điều hành một chút, cậu hai vẫn có cơ hội để thăng chức
Từ Quân Nhiên dừng lại một chút:
- Quan trọng nhất là cũng không chỉ nên để mắt đến đời thứ hai, có thể để tâm đến chuyện bồi dưỡng đời thứ 3
Cháu thấy Tôn Vũ Hằng cũng là một nhân tài, tâm tính và năng lực cũng rất được
Nếu như điều đến cơ sở để mài giũa một chút, 20 năm sau, chưa hẳn không thể đảm nhận được trọng trách vực Tôn gia dậy
Tôn lão im lặng hồi lâu, tuy Từ Quân Nhiên không nói rõ ràng nhưng ông cũng có thể hiểu được, trong lòng Từ Quân Nhiên, Tôn Chấn An và Tôn Vũ Hằng mới là hạt nhân của Tôn gia đời thứ hai và đời thứ ba
- Cháu thật sự cho là Chấn An và Vũ Hằng có thể vực Tôn gia dậy được hay sao
Từ Quân Nhiên lắc đầu
- Hoa nở rồi sẽ tan, con người không thể mãi thuận lợi
Bọn họ không cần vực Tôn gia trở lại thời đỉnh phong, chỉ cần giúp người của Tôn gia sống được là ổn rồi
Từ Quân Nhiên cười ười, nhìn Tôn lão, bình tĩnh nói:
- Ông đừng quên, lúc trước khi ông tham gia chính trị cũng không có nghĩ nhiều như vậy
Tôn lão im lặng, ông đột nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của Từ Quân Nhiên, đúng như Từ Quân Nhiên nói, khi ông tham gia chính trị, không hề nghĩ đến chuyện phải làm thế nào để có thể duy trì được gia tộc
Lúc đó ông chỉ là một kẻ quê mùa, cơm ăn không đủ no, nghĩ đến chuyện còn sống sau khi tham gia quân đội trong lúc chiến tranh, về sau dần dần tiếp nhận tư tưởng mới, từng bước từng bước đi đến ngày hôm nay, làm sao lại đột nhiên quên mất dự định lúc ban đầu
- Ha ha, cháu muốn nói cho ta biết là con cháu tự có phúc phần riêng của chúng sao
Một lúc lâu sau, Tôn lão mới ngẩng lên nhìn Từ Quân Nhiên, kèm theo một nụ cười yếu ớt
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Càng muốn nhiều sẽ càng mất nhiều
Trên thế giới này, không có cách nào có thể bảo tồn hết đời này sang đời khác
Nếu như có thể làm được thì đã không có chuyện cương triều thay đổi, thời đại biến thiên rồi
Lúc trước, các ông, những người đi trước, lật đổ ba ngọn núi, chẳng lẽ lại còn muốn cho con cháu đời sau biến thành những người hưởng thụ quyền lợi
Câu nói này khiến cho sắc mặt của Tôn lão liền thay đổi