Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 547: Diệp công tử.




- Chủ tịch Huyện Từ, đi đâu đấy
Từ Quân Nhiên vừa ra khỏi cổng trụ sở ủy ban huyện, một chiếc xe con đi tới bên cạnh rồi từ từ dừng lại
Cửa xe hạ xuống, hiện ra khuôn mặt tươi như hoa của Đường Lệ Hân
- Giám đốc Đường còn chưa đi sao
Tôi về nhà
Từ Quân Nhiên thản nhiên trả lời
Đối với người như Đường Lệ Hân, hắn luôn có tâm lý cảnh giác
Lý lịch của người phụ nữ này như thế nào, căn bản hắn có thể đoán ra
Dù người ta là ai thì cũng không nên dây dưa vào
Từ Quân Nhiên không muốn ăn một quả nho rồi phải lộn cả ruột gan phèo phổi ra
Huống hồ, hắn không có hứng với đôi giày rách của kẻ khác
- Ha ha, Chủ tịch huyện Từ
Em gái tôi muốn mời ngài một bữa cơm
Cảm ơn anh mấy hôm trước đã ra tay cứu giúp
Không biết ngài có chiếu cố cho chút thời gian không
Đường Lệ Hân cười nói tự nhiên
Cô ta hướng tới Từ Quân Nhiên một nụ cười quyến rũ mê người
Từ Quân Nhiên nghe xong liền cảm thấy dao động
Hắn bật cười thản nhiên nói:
- Giám đốc Đường nói gì vậy
Chẳng qua là tiện tay thôi mà
Vả lại công ty Hưng Phát tới huyện Phú Lạc đầu tư
Theo lý thì tôi, với tư cách là chủ nhiệm ủy ban khu phát triển phải mời cô mới đúng
Đường Lệ Hân cũng là người thông minh
Đôi mi thanh tú của cô ta khẽ chớp chớp, miệng cười nói:
- Chủ tịch Huyện từ đã nói vậy thì tôi ép người chắc không đúng rồi
Vậy thế này đi, lần này chủ tịch huyện huyện Phú Lạc mời vậy
Hôm nào lên thành phố, chủ tịch huyện nhất định phải cho tôi có cơ hội mời ngài một bữa nha
Nói xong, cô ta còn nháy mắt với hắn
Điều này khiến Từ Quân Nhiên cảm thấy tim đập nhanh bất thường
Trong lòng hắn bất giác thầm cảm khái quả nhiên cô ta là một người khó tìm
- Không vấn đề
Có điều hiện giờ tôi rất nghèo
Những thứ như hải sâm hay bào ngư là tôi không đủ sức mời
Đến lúc chiêu đãi không được chu đáo, xin giám đốc Đường đừng trách
Từ Quân Nhiên cười nói
- Ha ha, anh yên tâm đi
Biết anh là vị quan thanh liêm trong sạch như nước
Chúng tôi chắc chắn sẽ không để cho anh mất cả chì lẫn chài đâu
Vả lại, huyện Phú Lạc hình như không có quán cơm nào ra hồn
Tôi thấy hay là ăn ở quán Trung Thạch
Ở đó không khí cũng được, giá cả lại phải chăng
Đường Lệ Đình đột nhiên thò cổ từ phía băng sau ra, tươi cười nói với hắn
Từ Quân Nhiên cảm thấy hơi bất ngờ khi thấy Đường Lệ Đình
Hắn nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Đường Lệ Hân rồi nói:
- Giám đốc Đường, cô không nói cô Đường cũng tới
Đường Lệ Hân rõ ràng rất yêu thương cô em gái này
Cô ta cười rồi nói :
- Con nhóc này muốn dành cho chủ tịch huyện Từ ngài sự bất ngờ
Một người làm chị như tôi không có cách nào để ngăn nó đi cám ơn ân nhân cứu mạng
Thế nên, tôi đành phải liều mình cùng quân tử
Từ Quân Nhiên nhún vai
Hắn ngược lại không sao cả
Có Đường Lệ Đình càng hay
Hắn không muốn ăn cơm một mình với Đường Lệ Hân
Vừa rồi hắn còn cân nhắc xem có gọi Dương Quang hay Trương Phi cùng ra giúp một tay không
Giờ có Đường Lệ Đình thì hắn yên tâm rồi
Tuy là hai chị em ruột, nhưng Từ Quân Nhiên cảm thấy Đường Lệ Đình không giống chị gái mình lắm
Đây chỉ là trực giác của hắn, hoàn toàn không có căn cứ nào cụ thể
Chỉ là hắn cảm nhận được khi nói chuyện với hai chị em họ mà thôi
- Ha ha
Vậy thì cám ơn cô trước
Từ Quân Nhiên cười cười rồi nói với Đường Lệ Đình
- Ái chà
Chị nói rồi em gái ơi
Rốt cục là em muốn thế nào đây
Không phải đã cảm mến chủ tịch huyện Từ sau màn anh hùng cứu mỹ nhân đó chứ
Lại còn muốn tiết kiệm tiền cho người ta nữa chứ
Bất ngờ, Đường Lệ Hân buông ra một câu như bông đùa
Câu nói khiến cả Đường Lệ Đình và Từ Quân Nhiên đều đỏ mặt
Có điều không khí giữa bọn họ đã được cải thiện đáng kể
Từ Quân Nhiên cảm thấy dễ chịu hơn một chút
Đường Lệ Đình lại có vẻ xấu hổ muốn chết
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cô nàng giơ tay đánh chị mình liên tục
Ngồi trên xe của chị em họ Đường, mấy người đi thẳng tới quán Trung Thạch
Đây là chỗ tiếp đãi khách của xí nghiệp luyện thép
Bình thường rất ít khi có người tới đây ăn cơm
Khi đứng ở cổng quán cơm, Từ Quân Nhiên và Đường Lệ Đình vừa xuống xe đã thấy mấy người đi tới
Bất giác, Từ Quân Nhiên cau mày
Hắn đã thấy mấy người này ngồi ở trong hai chiếc xe ban nãy ở cổng ủy ban huyện
Họ đã đi theo xe của Đường Lệ Đình từ chỗ đó tới đây
- Hai người đẹp
Chúng ta lại gặp nhau rồi
Ha ha, tổng giám đốc Đường, không phải cô nói buổi tối còn có hẹn sao
Không phải hai chị em cùng ăn cơm với tên này chứ
Nếu đã vậy, không biết hai vị giám đốc Đường có nể mặt cùng ăn cơm trưa với chúng tôi không
Kẻ vừa nói là một tên đàn ông tầm khoảng ba mươi tuổi
Một tên đàn ông trông có vẻ thâm hiểm
Từ Quân Nhiên có ấn tượng khá sâu sắc với hắn
Đó chính là một tên mặt dài với cái mũi chim ưng
Phía sau gã có sáu bảy người
Từ Quân Nhiên phát hiện Lôi Bạo cũng ở trong đó
Người đó là ai
Trong lòng hắn dấy lên mối nghi hoặc
Kẻ có thể khiến Lôi Bạo cam tâm tình nguyện đi sau làm tùy tùng chắc chắn là một kẻ có máu mặt
Trong đầu hắn bỗng có một suy nghĩ lạ
Từ Quân Nhiên mơ hồ đoán ra được thân phận của gã
Hắn định giơ chân ra nhưng lại thu lại được
Phản ứng đầu tiên của Từ Quân Nhiên là sẵn sàng ngăn bọn này cho hai chị em họ Đường
Tuy nhiên, giờ xem ra dường như hắn mới là con bài
Từ Quân Nhiên không tin Đường Lệ Hân không phát hiện ra có kẻ bám sau lưng
Tuy nhiên, cô ta không nói gì
Vậy rõ ràng là cô ta biết mục đích của đối phương từ trước
Đồng thời, cô ta cũng muốn hắn và bọn kia xảy ra xung đột
Liếc Đường Lệ Hân một cái thật sâu, Từ Quân Nhiên im lặng
Hắn lại muốn xem Đường Lệ Hân định làm gì
- Thật xin lỗi, trưởng phòng Diệp
Tôi không có hứng ăn cơm với anh
Đường Lệ Hân cất giọng lạnh lùng, cô ta tiếp:
- Vả lại, tôi chỉ muốn đấm những kẻ dùng thủ đoạn hèn hạ chút nữa đã hại em gái tôi
Phải ăn cơm với loại người này, tôi sợ sẽ làm nhục con mắt của mình
- Ha ha ha, giám đốc Đường nói lời gì vậy
Hiểu lầm cả mà
Hiểu lầm thôi
Trưởng phòng Diệp cười hề hề nói:
- Tiểu Lôi ban đầu không biết Đình Đình là ai
Sau này tôi mới biết chuyện
Tôi đã mắng nó một trận rồi
Diệp Vĩ Dân tôi là một nhân vật có tiếng ở Song Tề
Làm sao tôi lại có thể làm ra những chuyện bỉ ổi như vậy
Từ Quân Nhiên sững người
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cuối cùng cũng đúng như suy đoán của hắn
Người đàn ông này chính là Diệp Vĩ Dân, con trai của bí thư thành ủy Diệp Đức Hoa
Diệp Vĩ Dân cũng là một kẻ có tiếng
Gã tuy chỉ là một trưởng phòng trong cục công thương nhưng khá nổi tiếng ở thành phố Song Tề với cái mác con trai của phó chủ tịch thành phố Diệp Đức Hoa hiện giờ
Hắn đã nghe Tạ Mỹ Quyên và Vương Hiểu Nhu vài lần nhắc tới gã
Từ Quân Nhiên cảm thấy kẻ này thực sự là một tên tàn bạo không từ thủ đoạn, háo sắc cả gan che trời
Dù sao những người làm nghề buôn bán vật liệu sắt thép ở đầu những năm tám mươi sau này đều là những người hết sức có thành tựu
Tiền đề chính là họ có thể vượt qua được giai đoạn khó khăn của thời kỳ phong trào chống lại hành vi trục lợi mấy năm trước
- Hôm nay tôi mời bạn ăn cơm
Mong anh đi chỗ khác cho
Đường Lệ Đình nói thẳng với Diệp Vĩ Dân
Cô không có cảm tình với anh chàng công tử con bí thư thành ủy này
Nhất là khi đối phương giở thủ đoạn hèn hạ ra với cô
Cô chưa mắng chưa chửi cũng chẳng qua vì không muốn làm ầm chốn công cộng mà thôi
- Ha ha, mọi người mới có ba người
Chẳng ý nghĩa gì cả
Chi bằng đi cùng với mấy anh em tôi
Chúng tôi tuyệt đối sẽ không để cho các cô phải thiệt thòi đâu
Người vừa nói là một tên mặt trắng đầu bóng lộn
Ánh mắt gã nhìn hai chị em nhà họ Đường đầy vẻ bỉ ổi khiến người khác buồn nôn
- Không phải vậy chứ
Chơi thôi mà
Có phải ăn thịt các em đâu
Các em đều là người lớn cả rồi
Vả lại, nể mặt chủ tịch thành phố Hoàng, chúng tôi cũng chẳng dám làm gì các em mà
Lời nói của mấy tên thanh niên đứng sau Diệp Vĩ Dân khiến nét mặt Đường Lệ Hân trở nên khó chịu
Từ Quân Nhiên có thể cảm nhận rất rõ ràng khi tên đó thốt ra ba chữ “ chủ tịch Hoàng”, sắc mặt của Đường Lệ Hân bỗng trở nên trắng bệch
Lúc này, trông khuôn mặt cô ta như con thú mẹ muốn cắn người
- Đủ rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Từ Quân Nhiên cất giọng sắc lạnh
Tiếng nói khiến mọi con mắt đổ dồn vào hắn
- Trưởng phòng Diệp đúng không
Làm vậy hay lắm sao
Từ Quân Nhiên nhìn Diệp Vĩ Dân
Hắn cất giọng nhàn nhạt
Diệp Vĩ Dân cười khẩy một tiếng rồi nói:
- Cậu là ai
Gã cảm thấy rất kỳ lạ
Không hiểu chị em họ Đường lôi ở đâu ra thằng này
Gã nhớ vừa rồi hình như họ đón hắn ở ngay cổng trụ sở ủy ban huyện Phú Lạc
Chẳng lẽ hắn có quan hệ thân mật với hai chị em nhà này
- Anh Diệp …
Lôi Bạo thấy Từ Quân Nhiên ra mặt liền không trốn sau lưng Diệp Vĩ Dân nữa
Gã bước nhanh tới bên cạnh Diệp Vĩ Dân, khẽ thầm thì thông tin về Từ Quân Nhiên với Diệp Vĩ Dân
Dù sao là phó chủ tịch huyện cũng không giống với một thương nhân bình thường
Lôi Bạo không dám giả bộ không nhận ra Từ Quân Nhiên
Nếu không, đến lúc không chừng chính Từ Quân Nhiên sẽ gây khó dễ cho gã ngay trước mặt Lôi Chính Vũ
- Hả
Diệp Vĩ Dân nghe Lôi Bạo nói xong vẻ mặt có vẻ rất kỳ lạ
Khi gã ngẩng đầu nhìn Từ Quân Nhiên, trong ánh mắt có vẻ gì đó không rõ ràng, nói:
- Ha ha, không thể tưởng tượng lại là một quan chức
Tôi nói chủ nhiệm Từ, cậu với hai người đẹp này là thế nào
Bên cạnh lập tức có người bật cười, nói:
- Chậc chậc, chẳng trách lại cứng đầu thế
Hóa ra có người đứng ra bảo vệ hoa rồi
Có điều tuổi tác hơi nhỏ
Cũng không hiểu
Tôi nói tổng giám đốc Đường này, cô muốn bắt cá hai tay thì đắc tội với chủ tịch thành phố Hoàng đấy
Lời nói chẳng hề kiêng dè
Từ Quân Nhiên nhìn thẳng vào y, phát hiện sắc mặt của đám thanh niên này đều đỏ cả rồi
Trên người chúng có hơi rượu
Xem ra bọn chúng vừa ăn uống xong
- Đúng vậy
Hai người đẹp này quyến rũ như vậy
Thằng em cậu không một mình chiếm được đâu
- Đừng làm chuyện nửa đường hết xăng, từ nay về sau khó ngóc đầu lên lắm
Một lũ ăn trắng mặc trơn con nhà giàu bật cười hô hố
- Diệp Vĩ Dân, quản lý cho tốt đám chó dưới tay anh đi
Mồm miệng sạch sẽ cho tôi nhờ
Đừng cho rằng có ông già chống lưng muốn nói gì cũng được
Có tin tôi để công ty chó má kia của anh phá sản luôn không
Từ Quân Nhiên đi lên một bước
Hắn quét ánh mắt lên người Diệp Vĩ Dân một lượt rồi khẽ nói
Đương nhiên hắn biết mình nói gì
Nếu nói về làm ăn, mười tên Diệp Vĩ Dân cũng không thể bằng một Lâm Vũ Tình hiện giờ
Nghe thấy Từ Quân Nhiên nói vậy
Sắc mặt Diệp Vĩ Dân sầm xuống
Gã nheo mắt, hai con ngươi lóe lên một cái nhìn sắc lạnh
Trong tình huống bình thường phụ nữ mà đã khóc thì uy lực kinh khủng vô cùng, Từ Quân Nhiên đối với “vũ khí đặc biệt” này của bọn họ còn đặc biệt sợ hãi
Nhưng mà hôm nay thì ngoại lệ, Từ Quân Nhiên vừa thấy Chương Tuyêt Kiều khóc liền lập tức đứng ra xa nhìn, và trong lòng cũng vô cùng cao hứng
Không biết vì sao, cô gái này có vẻ là bát tự xung khắc với hắn, lần đầu tiên gặp nhau đã nhìn không hợp mắt nhau rồi
- Tôi nói này, cô thế là đủ rồi đấy
Buổi tối tôi còn có việc, nếu không có gì để nói thì tôi đi đây
Nhìn Chương Tuyết Kiều khóc lóc một hồi, Từ Quân Nhiên mới chậm rãi mở miệng nói, có thể dễ dàng nghe ra khẩu khí vô cùng tức giận của hắn lúc này
Nghe thấy lời của Từ Quân Nhiên nói, tên nha đầu đó đang khóc bỗng dưng ngẩng đầu lên nhìn hắn, cắn chặt răng
Vốn dĩ cô muốn đứng lên xử lý anh ta, thế nhưng bả vai đau dữ dội, không thể đứng dậy nổi
Bình thường cô ghét nhất chính là cái loại đàn ông không có phong độ, không có giáo dưỡng, không hiểu lễ nghĩa như tên này, Đau đớn nhất là, trong hoàn cảnh này, ngoài việc chửi thầm cô chẳng thể làm gì anh ta được
Anh ta hoàn toàn không giống như mấy ông cụ ở trên thủ đô nói, gì mà một bụng tài hoa, nho nhã, căn bản là loại đàn ông cặn bã không hiểu phong tình, chỉ biết bắt nạt con gái thì có
Trải qua sự việc vừa rồi, cô có thể hoàn toàn hiểu thấu, tên xấu xa này chính là loại trong đầu không biết bốn chữ “thương hoa tiếc ngọc” viết thế nào, thật là muốn đem anh ta ra đánh cho bỏ tức
Một mình lái xe chạy thì cũng thôi đi, đã vậy lại còn định bỏ đi để cô thân gái một mình ở lại cái chốn đồng không mông quạnh này nữa
Hơn nữa, sắc trời cũng sắp tối rồi, vừa nghĩ đến đây Chương Tuyết Kiều không khỏi rùng mình một cái, cuối cùng không khóc nữa
Hai người đều không nói chuyện, Từ Quân Nhiên tự mình tìm một chỗ ngồi xuống, chỉ chỉ cái ghế đối diện ý bảo Chương Tuyết Kiều cũng ngồi xuống
Sau đó thì tìm một điếu thuốc đem ra hút

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.