Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 550: Không phục.




Có mấy chiếc xe Nhật, Đức đắt tiền ở cửa một tiệm bánh bao ngay ngoài cổng trụ sở công an huyện Phú Lạc
Khung cảnh này có thể nói là hiếm thấy ở một vùng huyện thành bình thường như ở đây
Một toàn đàn ông mặc đồ sang trọng khác thường dường như đã choán hết cả cửa hàng nhỏ
Bọn họ khiến những người muốn mua hàng đều chùn bước muốn quay ra
Cũng may đây là cổng trụ sở công an huyện, nếu không ông chủ chắc phải tính tới chuyện báo cảnh sát rồi
- Tiếc là chị Vũ Tinh không có ở đây
Chị ấy thích ăn bánh bao nhất
Từ Quân Nhiên cắn một miếng to, vừa cười vừa nói
Quán bánh bao này là quán của Mã Siêu
Ban đầu, Mã Siêu bị một trận sợ chết khiếp
Nếu không phải y ở đó, chắc đám thanh niên thuần phác đã cho rằng quán đang bị một nhóm công tử nhà giàu tới phá phách
Từ Quân Nhiên bảo y bưng lên cho mọi người một ít bánh bao
Sau đó, hắn liền bảo y ra ngoài
- May mà cô ấy không ở đây
Trần Hoành Đạt ngồi xuống lắc đầu cười khổ nói
Cái bàn không lớn lắm
Chỉ có gã và Phương Kiệt ngồi cùng Từ Quân Nhiên
Những người khác đều phải ngồi bên cạnh
Cũng phải nói rằng, quán mà Từ Quân Nhiên tìm tới này có vẻ hơi nhỏ
Tuy nhiên, vị bánh bao lại rất tuyệt
Nó không hề kém cạnh so với những quán đồ ăn vặt nổi tiếng ở Thủ đô
Còn về câu nói vừa rồi, Trần Hoành Đạt chỉ là cảm khái bộc phát
Dù sao nếu như Lâm Vũ Tình có ở đây, nhìn thấy hai chị em họ Đường, dù có thể cô không nói gì, nhưng trong lòng nhất định sẽ không dễ chịu chút nào
Huống hồ, Diệp Vĩ Dân lại có thái độ đó với Từ Quân Nhiên
Trần Hoành Đạt không dám bảo đảm rằng Lâm Vũ Tình có dám bỏ đầu tư ở Song Tề hay không
Cô nổi tiếng ở thành phố Bằng Phi với biệt danh người đàn bà thép
Cô thà chịu bị ném đá để sẵn sàng xả giận cho người đàn ông của mình
- Nếu chị Vũ Tình ở đây, cũng chẳng có gì
Từ Quân Nhiên vẫn thản nhiên nói
Đối với hắn, Lâm Vũ Tình là người phụ nữ quan trọng nhất
Điều này không cần phải giải thích
Trần Hoành Đạt gật gật đầu, móc một bao thuốc hiếm thấy trên thị trường
Anh ta ném cho Phương Kiệt và Từ Quân Nhiên mỗi người một điếu
Phương Kiệt châm thuốc cho Trần Hoành Đạt trước
Động tác rất tự nhiên, không hề gượng gạo
Rõ ràng, giống như lời Trần Hoành Đạt nói, tên tiểu tử Phương Kiệt từ nhỏ đã lẵng nhẵng theo đuôi gã rồi
Gã luôn giữ thái độ kính sợ hơn là dễ bảo đối với anh họ của mình
Trần Hoành Đạt không hiểu lý do Từ Quân Nhiên đưa gã và Phương Kiệt tới đây
Từ khi quen biết tới giờ, gã biết mình không thể đoán được tâm trạng của Từ Quân Nhiên
Giờ càng không hiểu suy nghĩ của hắn
Thế nên, gã chấp nhận cứ từ từ gặm cái bánh bao của mình chờ xem
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
- Anh Đạt, anh nói xem cái xã hội này đã thay đổi chúng ta hay là chúng ta thay đổi xã hội
Từ Quân Nhiên hỏi Trần Hoành Đạt
không biết vì lý do gì, hắn cảm thấy dường như mình đã nghĩ ra rất nhiều điều
Có một số việc vẫn luôn lấn bấn trong đầu hắn nhưng tới hiện giờ đã được đả thông
- Có gì khác nhau không
Trần Hoành Đạt do dự một lúc
Từ Quân Nhiên nhìn anh ta, khuôn mặt như cười như không, nói tiếp:
- Dù chúng ta thay đổi xã hội hay xã hội thay đổi chúng ta thì kết quả cuối cùng vẫn như nhau mà
Mọi người đều được sống những ngày vui vẻ
Ít nhất chúng ta cũng không phải lo lắng về cuộc sống
Mọi người có cơm ăn, như thế chẳng phải đủ rồi sao
Nói xong, hắn cười tự giễu nói:
- Chắc rằng trong mắt nhiều người, mọi người cho rằng những người như chúng ta có điểm gì đặc biệt
Trên thực tế, mọi người hầu hết từ lúc nhỏ tới lúc trưởng thành đều có bản năng loại trừ, ghét bỏ những điều xấu, hướng tới những điều mà mình thích
Tôi nghĩ cũng có thể đó là nguyên nhân mà cậu muốn theo nghiệp chính trị còn tôi và Tào Tuấn Vĩ lại thích theo nghiệp buôn bán
- Cũng đúng, thế nên mới có nhiều công chúa hoặc hoàng tử lai thích những anh chàng đẹp trai nhà nghèo hoặc các cô bé lọ lem
Từ Quân Nhiên cười thản nhiên đáp
Hắn nhả ra một vòng thuốc, nói với Trần Hoành Đạt:
- Diệp Vĩ Dân muốn xây một công xưởng ở huyện Phú Lạc
Tôi đang định chơi cậu ta một vố
Anh cảm thấy thế nào
Trần Hoành Đạt gật gật đầu, nói:
- Không vấn đề, khi về tôi sẽ nói với các lãnh đạo trên thành phố
Tôi sẽ nói muốn xây dựng một doanh nghiệp ở huyện Phú Lạc
Địa phương mà, cứ chọn chỗ nào Diệp Vĩ Dân thích là được
Dừng một chút, gã hỏi tiếp:
- Có điều thời gian hơi gấp
Hội hiệp thương bên Lĩnh Nam sắp bắt đầu
Thời gian có đợi người đâu
Từ Quân Nhiên gật đầu ra vẻ đã hiểu
Thời gian của người nghèo và người nhàn rỗi chẳng đáng một xu
Mọi người vì thế có thể tiêu xài thoải mái
Có nhiều người không hiểu tại sao bao nhiêu người giàu nứt đổ vách, tiền tiêu cả đời không hết mà vẫn phải hao tổn tâm trí lao lực kiếm tiền
Nguyên nhân chính ở chỗ đối với người giàu, kiếm được thêm càng nhiều tiền chính là thể hiện giá trị của thời gian
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Phương Kiệt nhìn Từ Quân Nhiên, trong lòng gã cảm thấy vô cùng cảm khái
Đối với gã mà nói, Từ Quân Nhiên vốn là người xa lạ nhưng giờ càng cảm thấy xa lạ hơn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trong lòng gã có rất nhiều câu hỏi và tò mò
Tuy vậy, gã không định hỏi thẳng
Dù người thanh niên này và anh họ Trần Hoành Đạt có quan hệ thân thiết tới mấy thì với gã cũng chỉ là lần đầu gặp nhau
Tuy vừa rồi, Trần Hoành Đạt cũng đã vỗ ngực nói để Từ Quân Nhiên đến thành phố tìm gã, nhưng Phương Kiệt hiểu, nếu Từ Quân Nhiên thực sự tới tìm, gã chắc chắn sẽ không coi hắn ra gì
Từ Quân Nhiên thờ ơ với Phương Kiệt
Gã thừa hiểu trong lòng anh ta đang nghĩ gì
Đối với người ngoài, nếu đã có cơ hội kết giao với công tử con ban tổ chức tỉnh ủy, ít nhất cũng phải thể hiện được chút thành ý
Tiếc là Từ Quân Nhiên không có ý vậy
Hắn có phong cách riêng của mình
Kiếp trước, tới tận gần năm mươi mà Từ Quân Nhiên vẫn chưa ngồi vào được vị trí phó phòng cấp huyện cũng vì hắn rất ít khi tìm những người bạn của bố nuôi để nuôi dưỡng tiền đồ
Mà quan trọng hơn nữa chính là hắn nhất quyết không chịu cúi đầu chịu bố thí hay thương cảm từ người khác
Phớt lờ sự bố thí của cấp trên có khi còn khiến người ta mất hứng hơn là coi nhẹ phẩm chất tốt đẹp của cấp trên
- Phương Kiệt, tôi giới thiệu bạn cho cậu nhé
Từ Quân Nhiên đột nhiên mở miệng nói với Phương Kiệt
Phương Kiệt đờ người ra
Rõ ràng gã có phần không tin vào tai mình khi nghe Từ Quân Nhiên nói vậy
Anh ta có vẻ ngạc nhiên nhìn Từ Quân Nhiên, hỏi:
- Bạn sao
Từ Quân Nhiên gật gật đầu, nói:
- Đúng vậy
Một người anh em
Nhà cũng ở trên tỉnh
Bố mẹ đều làm ở sở công an tỉnh
Nếu có cơ hội, cậu làm quen thử xem
Nói xong, hắn quay sang nói với Mã Siêu đang hấp bánh bao ở cạnh đó:
- Mã Siêu, gọi Phi Tử tới đi
Mã Siêu cất giọng hết sức thuần phác đồng ý rồi đi ra cửa
Nhìn có thể thấy y đang đi vào trong cổng trụ sở công an huyện
Trần Hoành Đạt nhìn theo bóng lưng của Mã Siêu
Gã có vẻ ngạc nhiên hỏi Từ Quân Nhiên:
- Cậu biết ông chủ ở đây sao
Từ Quân Nhiên cười ha ha nói:
- Cái tiệm này của anh ta là do tôi giúp mở ra đấy
Trần Hoành Đạt khẽ giật mình
Đột nhiên gã cảm thấy Từ Quân Nhiên đang ở trước mặt gã đã khác hơn so với một Từ Quân Nhiên mà gã biết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.