- Anh Từ, sao anh đã đến rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trương Phi vừa vào cửa, liền thấy Từ Quân Nhiên bị ngồi vây xung quanh, miệng hỏi Từ Quân Nhiên, động tác tay vẫn không ngừng, trực tiếp “sờ” sau lưng
Đám người này nhìn không phải loại lương thiện gì, nhỡ là người xấu, cách đầu tiên của Trương Phi là kéo Từ Quân Nhiên xông ra ngoài, chỉ cần đến đại viện huyện cục, chuyện còn lại dễ làm hơn nhiều, dù sao đừng thấy đám người này đỗ không ít xe sang trọng bên ngoài, nhưng ở cái nơi cũng không quá lớn như huyện Phú Lạc này, chúng nói chuyện chưa chắc dễ như mình
Trương Phi tên này luôn cả gan làm loạn, súng trên người đều không mở bảo hiểm
Từ Quân Nhiên vội vàng khoát tay, hắn biết tính cách Trương Phi, biết tên này vẫn luôn cả gan làm loạn, súng trên người luôn không mở bảo hiểm
Thấy ngữ khí cùng hành động của cậu ta, rõ ràng là hiểu lầm mình bị người ta cưỡng ép, định cướp người đây
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
- Tiểu Phi, cậu dừng tay, đây đều là bạn của tôi
Từ Quân Nhiên không dám chần chừ, vội giới thiệu với Trương Phi
Trương Phi sững sờ, nhìn thoáng qua Trần Hoành Đạt và Phương Kiệt, lúc này mới bỏ tay xuống, nở nụ cười, đưa tay ra nói:
- Chào hai vị, tôi là Trương Phi, anh em của anh Từ
Trần Hoành Đạt cùng Phương Kiệt liếc nhau một cái, trong lòng bỗng nổi lên ý lạnh đối với cảnh sát “cực phẩm” muốn rút súng ra này, dù sao đầu năm nayđầu không ngẩng mắt không mở đã rút súng ra giết người, hoặc là một tên điên đe dọa đến một bước nhất định, hoặc là nhân vật có chỗ dựa không cự tuyệt người đến
Mà có thể khiến Từ Quân Nhiên tiếp đón thân thiết như vậy, rõ ràng không phải là kẻ điên, vậy thì xem ra bối cảnh người trẻ tuổi này chắc không thấp
- Tôi là Trần Hoành Đạt
- Tôi là Phương Kiệt
Trần Hoành Đạt cùng Phương Kiệt hai người đứng lên, sau khi chào hỏi Trương Phi, mấy người mới ngồi xuống cùng nhau
- Anh, anh tìm em có việc gì
Em đang bận thẩm vấn
Bận cả một đêm rồi
Trương Phi ngồi xuống, cầm một cái bánh bao sau khi cắn hai miếng, mới hỏi Từ Quân Nhiên
Từ Quân Nhiên cười cười, chỉ Phương Kiệt cùng Trần Hoành Đạt:
- Đây là bạn của tôi
Vừa ở bên khách sạn Trung Thạch, con trai của Diệp Đức Hoa muốn động đến tôi, nếu không phải có họ ở đây, anh Từ của cậu hôm nay sợ là bị người ta xử rồi
- Diệp Vĩ Dân
Trương Phi hừ lạnh một tiếng, buông đôi đũa trên tay xuống
Trầm giọng nói:
- Làm sao, tên cháu trai này chán sống rồi hả
Xem ông đây bào chế cậu ta
Từ Quân Nhiên khoát tay:
- Đừng gây chuyện, hôm nay gọi cậu đến, là để cậu làm quen với bạn của tôi
Anh Trần quen biết tôi ở Thủ đô, Phương Kiệt thì bố cậu ấy mới được điều đến tỉnh chúng ta
Công tác ở Bộ tổ chức tỉnh ủy, đều là người một nhà
- Bộ tổ chức tỉnh ủy
Trương Phi nghe xong lời của Từ Quân Nhiên, nhìn Phương Kiệt một cái, khép mở miệng, bỗng nhiên mở miệng nói:
- Bộ trưởng Phương bổ tổ chức tỉnh ủy, không phải bố của cậu chứ
Phương Kiệt lập tức ngây ngẩn cả người:
- Cậu…làm sao cậu biết
Anh ta thật sự cảm thấy kinh ngạc, tuy Trương Phi này là Từ Quân Nhiên gọi đến
Khẩu khí nói chuyện cũng rất lớn, không coi Diệp Vĩ Dân con trai của bí thư tỉnh ủy ra gì, nhưng Phương Kiệt làm sao cũng không ngờ tới, Trương Phi này từ lời nói khách sáo của Từ Quân Nhiên
Thoáng cái liền đoán được thân phận của mình, chẳng nhẽ tên này cũng là nhân vật giấu tài năng
Trong lòng suy đoán như vậy, Phương Kiệt không khỏi đối với Từ Quân Nhiên và người bên cạnh hắn, lại cảm thấy tức giận kỳ quái lần nữa
Dường như người đứng bên cạnh hắn, không một người nào là nhân vật đơn giản
Trương Phi cười haha
Lộ ra một biểu tình thần bí, tuy không tiếp tục mở miệng nói chuyện, ngược lại cúi đầu ăn tiếp tục tấn công bánh bao trong đĩa, để lại Trần Hoành Đạt và Phương Kiệt hai người nhìn mặt nhau, có lòng muốn hỏi cậu ta nhưng lại không biết mở miệng thế nào, thật sự là nóng lòng muốn chết
Từ Quân Nhiên lắc đầu không biết làm thế nào, nói với Trần Hoành Đạt và Phương Kiệt:
- Ông của tiểu Phi, là bí thư Trương làm việc Ủy ban chính trị pháp luật tỉnh chúng ta, cha của cậu ấy hình như sắp được điều từ Cục công an tỉnh các cậu đến nơi khác thì phải
Tôi nói không sai chứ, Phương Kiệt
Phương Kiệt đã có chút ngốc trệ, đờ đẫn gật đầu:
- Đúng vậy, trưởng phòng Trương sắp được điều đến Giang Nam, nghe nói là đến bên đó làm phó bộ trưởng cục công an tỉnh…
Từ Quân Nhiên cười suy nghĩ, lại không nói gì
Sau một hồi lâu, Phương Kiệt mới nhìn Từ Quân Nhiên, vẻ mặt thành thật nói ra:
- Quân Nhiên, tôi không ngờ, bên cạnh cậu thật là tàng long ngọa hổ đấy
Đây là lời nói thật của anh ta, tuy bố là bộ trưởng bộ tổ chức tỉnh ủy, nhưng Phương Kiệt biết, bản thân trước mặt Trương Phi không có ưu thế gì có thể kiêu ngạo, ông Trương không giống bộ trưởng Trương, người ta là con lật đật trên chính đàn tỉnh Tùng Hợp mấy chục năm, học trò trải rộng toàn tỉnh, Phương Kiệt không chỉ nghe bố nói qua một lần, nếu nói cả tỉnh Tùng Hợp này còn có nhận vật nào có thế lực lớn ở thường ủy tỉnh ủy khiến ngay cả chủ tịch tỉnh và người đứng đầu tỉnh ủy cố kỵ, vậy chỉ có Trương lão gia mà thôi
Từ Quân Nhiên nở nụ cười:
- Đều là bạn bè, sau này có chuyện gì, mọi người có thể giúp đỡ giúp đỡ nhau
Hắn không phải là loại thanh niên nhiệt huyết kia, sẽ ngây thơ cho rằng Trần Hoành Đạt và Phương Kiệt thực sự coi mình như người một nhà, nói một câu không dễ nghe, trong lòng mấy con cháu đại gia tộc này, rất nhiều lúc lợi ích quan trọng hơn nhân tình nhiều
Cho dù Trần Hoành Đạt, lúc trước chấp nhận tiếp nhận mình, lúc đó không phải là nể mặt Tào Tuấn Vĩ
Nếu không phải vì sau này mình chỉ điểm anh ta kiếm được số tiền anh ta chưa bao giờ tưởng tượng ra, chỉ sợ lúc này, Trần Hoành Đạt cũng không vì việc của mình mà xa xôi ngàn dặm chạy tới nơi này
Từ Quân Nhiên không thèm để ý thái độ của người khác với mình, vì hắn biết rõ, Trung thành đến mức nào, cũng chỉ vì không dám đánh cược phản bội mà thôi
Mà Từ Quân Nhiên, không ngại người khác có phản bội mình không, chỉ cần người đó có thể gánh chịu sự trả thù của hắn là được
Đã có sự việc xen giữa, Phương Kiệt và mấy người bên cạnh hắn, cũng không còn ý coi thường như lúc bắt đầu nữa, khách sáo với Từ Quân Nhiên hơn, mấy người sau khi ăn cơm, Trần Hoành Đạt dẫn người rời huyện Phú Lạc, họ chuẩn bị vào thành phố, tìm lãnh đạo thành phố Song Tề nói đến việc đầu tư, dù sao Từ Quân Nhiên cũng nói rồi, chắc chắn phải xử lý Diệp Vĩ Dân, vậy nhất định phải thể hiện khí thế
Từ Quân Nhiên cùng Trương Phi tiễn mấy người này, lấy một điếu thuốc từ túi quần ra, tự đốt cho mình, lại vứt cho Trương Phi, cười nói:
- Thế nào
Trương Phi cười:
- Ha ha, là từ Thủ đô tới mà, ngạo khí tất nhiên có một chút
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Đúng vậy, mắt cao hơn đầu, nếu không phải có anh Trần trấn áp rồi, đoán chừng người ta cũng không nhìn tôi một cái
Giao tình của hắn với Trương Phi không giống như vậy, có quan hệ của Lý Dật Phong, Từ Quân Nhiên cũng không lo Trương Phi tính kế mình, dù sao Trương Phi cũng nói qua, cậu ta cùng Lý Dật Phong trong bộ đội, là giao tình tính mạng, xã hội Trung Hoa rất kỳ lạ, có lúc tình thân không chắc chắn bằng chiến hữu
Từ Quân Nhiên biết, những năm 80 90 rất nhiều thế lực đoàn đội màu đen, trung tâm thật ra đều là chiến hữu từng cùng chiến đấu, nhưng người này trên chiến trường có thể không do dự giao phía sau mình cho chiến hữu, sau khi xuất ngũ, vẫn tin tưởng huynh đệ sinh tử của mình như vậy
- Hôm nào có thời gian, em quay về xử lý một chút
Trương Phi vứt đầu mẩu thuốc lá của mình, cười lạnh nói
Từ Quân Nhiên khoát tay khoát tay:
- Không vội, xem xem đã rồi nói, dù sao cũng là em họ của lão Trần, lão Trần dẫn cậu ta đến, cũng là hy vọng có thể để cậu ta thân thiết với tôi hơn một chút
Ấn tượng của hắn với Phương Kiệt, rất bình thường, vì thế mới nói ra những lời như vậy
Đối với Từ Quân Nhiên mà nói, bạn bè chia ra rất nhiều loại, có người có thể thâm giao, có người chỉ là sơ qua, loại như Phương Kiệt, là thuộc loại không thể thâm giao
Đời trước Từ Quân Nhiên lăn lộn nửa đời người trên quan trường, thấy qua nhiều người có kinh nghiệm, lúc hai người hợp tác Trần Hoành Đạt giới thiệu Phương Kiệt, đáy mắt lóe lên ý khinh thường, Từ Quân Nhiên nhìn thấy rõ ràng
Đây cũng là một trong những nguyên nhân về sau Từ Quân Nhiên kéo Trương Phi ra giúp làm cậu ta khiếp sợ
Đợi Từ Quân Nhiên cùng Trương Phi tách ra, lúc tự quay về tiểu khu, thấy nha đầu Thôi Tú Anh kia ngồi ngây ngốc trên bàn đu của tiểu khu, Từ Quân Nhiên dừng bước, nhìn cô bé dựa vào dây thừng ngủ, khóe miệng lộ ra một nụ cười
Từ ngày hắn đến huyện Phú Lạc, chỉ sợ chỉ có người này, là toàn tâm toàn ý tin tưởng mình
Từ Quân Nhiên không khách khí ngồi lên cái đu, nhìn Thôi Tú Anh bị mình dọa tỉnh đang muốn đứng lên, bỗng mở miệng nói:
- Cô cảm thấy, tôi là người tốt không
Lá gan của Thôi Tú Anh gần đây rất lớn, lúc này nghe Từ Quân Nhiên hỏi, vốn là đang sửng sốt một chút, lập tức nghẹo đầu suy nghĩ một chút mới trả lời:
- Có quan hệ gì không
Dừng một chút, cô nói tiếp:
- Trước kia lúc tôi ở thôn Liên Hợp, vẫn cho rằng làm quan đều nên là người tốt, nhưng sau này phát hiện có vài người làm quan không nhất định là người tốt
Nhưng sau này cậu với anh để tôi dẫn theo Vương Hiểu Long đi điều tra việc mỏ khoáng sản, tra được nhiều việc tôi lại càng phát hiện thực ra rất nhiều việc căn bản không phân biệt được đúng hay là sai
Bây giờ tôi cảm thấy, anh là người tốt hay không thực ra không quan trọng như vậy nữa, ít nhất, anh có thể giúp bà con trong xã có thể ăn no
Nói xong, đôi mắt thanh khiết như nước suối của Thôi Tú Anh nhìn chằm chằm mặt Từ Quân Nhiên:
- Chúng ta đều không phải thần tiên, sẽ có lúc sai lầm
Từ Quân Nhiên im lặng không nói gì, trong lòng của hắn, Thôi Tú Anh vẫn luôn là người chủ nghĩa lý tưởng, vì giấc mơ trở thành giáo viên trong thôn của mình, cô có thể chống lại người trong nhà thời gian lâu như vậy
Nhưng bây giờ lại vì mình để cô tiếp cận những mặt tối kia của xã hội, mà biến thành bộ dạng như vậy, Từ Quân Nhiên thật sự có chút không biết bản thân làm đúng hay sai
- Muốn biết vì sao hôm nay tôi đến tìm anh không
Thôi Tú Anh bỗng mở miệng nói với Từ Quân Nhiên
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Nói đi, tôi cũng rất muốn biết nguyên nhân
Khóe miệng Thôi Tú Anh nhấc lên một đường cong, vươn tay vuốt vuốt tóc mình, lúc này mới tự nhiên nói ra:
- Tôi đã điều tra ra được, vụ án chết người của thôn Mã Gia
- Anh định làm thế nào
Sau một hồi trầm mặc, Chương Tuyết Kiều hỏi Từ Quân Nhiên
Không biết vì sao, cô đột nhiên có cảm giác, người đàn ông trước mặt mình có lẽ sẽ có cách, cái này gọi là trực giác của phụ nữ
Từ Quân Nhiên nhún nhún vai:
- Tôi thì có thể nghĩ ra cách gì, chỉ có một chữ thôi “kéo”
Hắn vừa nói vừa phủi phủi bụi thuốc trên tay mình:
- Cô phải biết, cho dù tôi đối với cô tỏ vẻ không hài lòng, ông lão trong nhà sẽ tiếp tục sắp xếp cho tôi Lý Tuyết Kiều hoặc là Vương Tuyết Kiều để tôi xem mắt
Tương tự tôi, không có tôi người nhà cô sẽ lại sắp xếp Lý Quân Nhiên hoặc Điền Quân Nhiên nào đó cho cô thôi
Trong mắt mấy ông già đó, chúng ta làm gì có quyền lên tiếng, nhất là trong chuyện này