- Cái gì
Biểu tình Từ Quân Nhiên đột nhiên thay đổi, nhìn Thôi Tú Anh hỏi:
- Cô thực sự điều tra ra được
Thôi Tú Anh nở nụ cười:
- Sao, không tin rằng tôi có bản lĩnh này sao
Bí thư Từ, ngài từng nói, muốn tôi cẩn thận tìm chứng cứ, lớn mật giả tưởng
Từ Quân Nhiên nhẫn nại sờ lên mũi mình, lời này đúng là hắn dạy Thôi Tú Anh, chỉ có điều nhớ mang máng hình như là trong bộ phim truyền hình nào đó, thuận miệng nói một chút, không ngờ tới cô gái này lại nhớ rõ trong lòng
Biểu tình nghiêm túc, Từ Quân Nhiên nhìn về phía Thôi Tú Anh hỏi:
- Cô nói một chút xem, rốt cuộc vụ án này xảy ra thế nào
Vụ án này đừng thấy vẻ mặt Từ Quân Nhiên bất động thanh sắc, nhưng trên thực tế cũng đã chú ý từ lâu, trong mắt hắn, đây cũng coi như là thời cơ để vạch trần cái nấp nào đó của huyện Phú Lạc
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thôi Tú Anh nhìn qua biểu tình của Từ Quân Nhiên, lại không trả lời hắn ngay, mà lộ ra biểu tình cười như không cười:
- Bí thư Từ, ngài cảm thấy, trên thế giới này, có người tốt đơn thuần sao
Dừng lại một chút, cô ý vị thâm trường nói:
- Ví dụ, anh, ví dụ bí thư Tề
Biểu tình của Từ Quân Nhiên lập tức thay đổi, trầm giọng nói:
- Rốt cuộc cô đã điều tra được cái gì
Thôi Tú Anh lấy ra một xấp tài liệu từ trong túi bên người đưa cho Từ Quân Nhiên:
- Bí thư Từ, ngài xem một chút, tôi đi về trước
Từ Quân Nhiên gật gật đầu, tiếp nhận tập tài liệu đó, đưa mắt nhìn Thôi Tú Anh rời đi, không biết vì sao, Từ Quân Nhiên đột nhiên cảm giác được, cô bé này hình như có chút thay đổi
Cầm tài liệu Thôi Tú Anh đưa cho mình, Từ Quân Nhiên còn chưa lên lầu, Diệp Hữu Đạo vội vã chạy tới, ở bên cạnh anh ta, còn có Trương Phi sắc mặt nghiêm túc
- Chủ tịch Huyện Từ, tôi có tình hình quan trọng cần báo cáo với ngài
Câu đầu tiên của Diệp Hữu Đạo, khiến của Từ Quân Nhiên kinh ngạc
Hôm nay sao vậy, mọi người đều tìm đến cùng một thời gian báo cáo công việc với mình
Còn là chuyện quan trọng
- Đi thôi, chúng ta vào phòng nói
Từ Quân Nhiên cười khổ một cái, dẫn Diệp Hữu Đạo cùng Trương Phi vào phòng mình
Đi vào trong phòng, Từ Quân Nhiên rót nước cho hai người, vừa ngồi xuống vừa nói:
- Nói đi, chuyện gì
Lại khiến hai người vội vàng đến tìm tôi
Biểu cảm của Diệp Hữu Đạo hết sức nghiêm túc, rất nghiêm túc nói với Từ Quân Nhiên:
- Chuyện rất lớn, lớn đến chúng tôi không tìm anh không được
Nói xong, anh ta giơ một xấp hồ sơ đặt lên bàn trà, bắt đầu nói mục đích hôm nay mình tìm đến với Từ Quân Nhiên
Mà đợi sau khi Diệp Hữu Đạo nói hết tình hình cụ thể
Cho dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, Từ Quân Nhiên vẫn còn bị khiếp sợ, phản ứng đầu tiên là lấy tập tài liệu Thôi Tú Anh giao cho mình, cẩn thận xem một lượt, lúc này mới ngơ ngác sững sờ ngồi đó, sau một hồi lâu mới nói ra một câu:
- Những người này, thật sự là to gan lớn mật
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vụ án này có thể phá được, nguyên nhân chính là từ một câu nói của Mã Siêu
Người chết ở gần mỏ than lúc trước
Mã Siêu thần bí nói núi có rất nhiều tình huống như vậy, Từ Quân Nhiên vốn cũng không để ý, nhưng Trương Phi lại rất lưu tâm, cậu ta tìm hiểu ngọn nguồn
Cuối cùng cũng bị cậu ta điều tra ra trong này cất giấu một bản án vô cùng lớn
- Tiểu Phi, làm sao cậu biết việc trong chuyện này không đúng
Từ Quân Nhiên nhiều năm sau hỏi Trương Phi
Trương Phi lúc đó đã là quan cấp cao tỉnh bộ mỉm cười, bình tĩnh nói:
- Mã Siêu từng nói, loại việc người chết này thường xảy ra ở mỏ than huyện Phú Lạc
Nhưng tôi xem qua sổ ghi chép, tất cả người chết ở mỏ than huyện Phú Lạc trong ghi chép, không có những báo cáo này
Ngược lại tỷ lệ người chết trong trại giam, cực cao
..
..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
..
..
..
..
..
..
Đây là một công trường bỏ hoang, nghe nói vốn là một doanh nghiệp nơi khác đầu tư, kết quả hạng mục chưa thành, ông chủ kia xảy ra xung đột với người bên này, vợ con suýt nữa mấy mạng, ông chủ người ta thấy như vậy, dứt khoát không làm hạng mục đầu tư, liền rời khỏi nơi đó
Giữa không trung, cần trục hình tháp treo tất cả mọi việc, mùa thu bị gió thổi qua, thỉnh thoảng phát ra động tĩnh từng trận kẽo kẹt kẽo kẹt
Công trường này là dùng gạch xây quanh, lúc này cũng đã có rất nhiều nơi bị người ta đào, có nơi còn đã đổ sụp xuống rồi
Cũng may, ở đây dường như có người quản lý, dùng lưới sắt cản lại những nơi sụp xuống kia
Ở đây vốn định xây toàn nhà mười tầng, kết quả tòa nhà chỉ xây được móng, ngay cả tầng một cũng chưa xây xong đã phải dừng lại
Cổng sắt chấm gỉ nửa kín nửa hở, dùng dây xích buộc một con chó săn đen, thấy có người đi qua, liền trợn tròng mắt, hung hãn sủa lớn
Nghe thấy tiếng chó gác sủa ầm, cửa sắt bị người từ bên trong mở ra một khe hở, lộ ra một gương mặt không thể đoán tuổi
Sở dĩ nói là không đoán được, vì tóc người này rất loạn, buông xõa như đã nhiều năm không gội qua, mà còn lưng còng, trên mặt hiện đầy nếp nhăn, râu quai nón
Người này đi đến bên cửa liền dừng lại, bắt đầu gạt cỏ, nhìn kỹ mới có thể phát hiện, ở đây hóa ra bị ông ta làm thành một mảnh vườn rau nhỏ
Trương Phi cùng Diệp Hữu Đạo, xuất hiện ở trước mặt người nọ
Hai bóng người xuất hiện trước mặt người kia dưới ánh mặt trời chiếu rọi, người đó dần dần ngẩng đầu lên, có chút kinh ngạc nhìn Trương Phi cùng Diệp Hữu Đạo trước mặt
- Các người là ai
Tiếng của người này có chút không hợp với ngoại hình, nhất là cặp mắt thỉnh thoảng lóe lên một vòng hàn ý càng chứng minh, người này xem ra không già nua như vậy
Trương Phi cùng Diệp Hữu Đạo nhìn nhau một cái, không ai mở miệng nói chuyện, mà đứng lặng yên nhìn người trước mặt
Lông mày người này chậm rãi nhíu lại, ông ta không biết hai người đàn ông trước mặt mình, ông ta dám thề, chưa bao giờ thấy hai người trước mặt mình, cũng không đắc tội bọn họ
Cho nên, ông ta dần dần đứng dậy, lùi hai bước ra sau, lúc này mới có chút lạnh lùng mở miệng lần nữa:
- Các người tìm ai
Ở đây không có công việc
Rốt cuộc các người là ai
Trương Phi cười ha ha, nhìn người kia nói:
- Chúng tôi tìm anh
Người này nghe vậy sững sờ:
- Tìm tôi làm gì
Tôi là người gác cổng
Cậu em tôi nói với cậu, đồ ở đây có thể chuyển đi đều bị chuyển đi rồi, tôi cùng bị bỏ lại đây trông đồ
Diệp Hữu Đạo nở nụ cười:
- Anh yên tâm, chúng tôi không phải đòi nợ, cũng không phải đến soi mói, chúng tôi tìm anh
- Vô dụng thôi, các người tìm cũng vô ích, ông chủ không làm nữa, ở đây không có thứ gì đáng tiền
Hắn nói những lời này như đang tự nhủ chính mình, lại hình như nói với Trương Phi cùng Diệp Hữu Đạo
Diệp Hữu Đạo cau mày, nhìn về phía Trương Phi, nhàn nhạt mở miệng nói:
- Cậu hỏi đi
Trương Phi gật gật đầu, nói với người kia:
- Nghe nói anh gọi là Mã Đại Tráng
Người nọ gật đầu nói:
- Đúng vậy, tôi là Mã Đại Tráng
Trương Phi nói tiếp:
- Nghe nói cậu là người Liêu Đông
Người nọ hơi mất kiên nhẫn với lời của Trương Phi, nghe vậy trừng mắt liếc Trương Phi tức giận nói:
- Tôi là người nơi nào, là việc của anh sao
Ông đây với các ngươi đã nói nửa ngày rồi, bây giờ ông chủ không làm, ở đây đều bỏ hoang 3 năm rồi
Tìm ông đây cũng vô dụng, ông đây cũng lâu lắm rồi không được lĩnh tiền, nhanh cút mẹ nó đi
Nói xong câu đó, ông ta không để ý đến Trương Phi và Diệp Hữu Đạo, mà quay người ngồi chồm hỗm xuống bắt đầu nhổ rau trong vườn nhỏ kia của mình
Trương Phi trừng mắt, liền rút giấy chứng nhận trong áo ra, ve vẩy trước mặt người kia, trầm giọng nói:
- Chúng tôi đến từ huyện Phú Lạc, tôi là Trương Phi, đây là đội trưởng Diệp đội cảnh sát hình sự cục công an huyện chúng tôi
Nghe được mấy câu đó, người nọ vốn đưa lưng về phía Trương Phi cùng Diệp Hữu Đạo nhất thời run lên, bả vai dường như bị người ta giật giật, nhưng miệng không nói gì, mà tiếp tục nhổ rau trên đất, chỉ có điều động tác cũng rất chậm, rất nhẹ nhàng, dường như mấy cây rau này là con của ông ta, sẽ bị làm đau
Sau một hồi lâu, người đàn ông tự xưng là Mã Đại Tráng kia mới mở miệng nói:
- Các người, mau đi đi
Ở đây chỉ có một mình tôi, ông chủ không quay về đâu, đừng nói cục công an của các người, cho dù người chính quyền thành phố đến cũng vô dụng…
Diệp Hữu Đạo nói:
- Chúng tôi không gọi ông chủ, chỉ tìm anh
Anh không phải Mã Đại Tráng, cũng không phải là người Liêu Đông gì
Anh là Trần Bưu, là người thôn Mã Gia xã Trương Thanh huyện Phú Lạc, vợ của anh là Mã Thúy Hoa, con trai là Mã Văn Long, mỗi tháng anh gửi về nhà 10 đồng…
Người đàn ông Mã Đại Tráng, hoặc là Trần Bưu vẫn không có ý xoay người, chỉ tiếp tục ngồi trên đất, đưa lưng về phía Diệp Hữu Đạo cùng Trương Phi, dường như đang lẩm bẫm, làu bàu nói:
- Lời của các người, ông đây không hiểu là ý gì, ông đây là gác cổng, gõ mõ cầm canh…
Trương Phi nhìn người đàn ông trước mặt, mái tóc của ông ta có chỗ bạc trắng, là loại dinh dưỡng lâu ngày không đủ tạo thành sự yếu ớt
Trên người mặc một bộ quần áo rách căn bản không có mấy người mặc, quần áo kia không thể phân biệt được rốt cuộc là màu gì
Khỏi phải nói, ống tay áo, đã có một tầng bẩn dày đặc, biến thành thứ dầu bóng sáng
Nói thật, có thể điều tra được tung tích người này, còn may mà Mã Siêu kể chuyện cười với mình
Trần Bưu này là con rể thôn Mã gia, năm đó vì giết người bị phán vào trại giam, về sau nghe nói bị giết trong trại giam, để lại cô nhi quả phụ
Mã Siêu khi còn bé nghịch ngợm gây sự, đương nhiên sẽ không buông tha hộ quả phụ, không ngờ lại bị anh ta vô tình nghe Mã Thúy Hoa dỗ con lúc con đòi cha là cha chưa chết, ở ngoài làm việc
Tin tức này, Mã Siêu vốn cho là chuyện cười kể cho Trương phi nghe, vì anh ta thấy Trương Phi mấy ngày nay bận hoa mắt chóng mặt vì vụ án giết người thôn Mã Gia, lại không ngờ rằng thoáng cái gây hứng thú với Trương Phi, đối với Trương Phi, Mã Siêu kể câu chuyện này, nghe chỉ là chuyện cười, nhưng trên thực tế, dường như có cất giấu bí mật gì đó
Nói ra cũng thật châm chọc, người năm đó liều mạng phá vỡ ràng buộc phong kiến, nhưng bây giờ cũng chính là người thực hiện những theo kiểu phong kiến đấy thôi
- Người này, cũng không xấu lắm.