Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 553: Vụ án kinh thiên.




Trần Bưu người này, để tìm ra cũng không phải dễ dàng như vậy
Căn cứ những gì trong tư liệu Trương Phi đưa cho Từ Quân Nhiên, sau khi Trần Bưu rời huyện Phú Lạc, không chỉ lang thang trong phạm vi ba tỉnh Đông Bắc, làm ăn mày xin cơm, còn làm kẻ lang thang nhặt ve chai, cũng từng làm công nhân ở công trường, thậm chí đã làm đầu bếp mấy tháng
Mà công việc ông ta làm lâu nhất, chính là công việc gác cổng bây giờ
Sở dĩ làm ở đây lâu dài, nguyên nhân chỉ có một
ông chủ nơi này chạy mất, không định quay lại, để lại một nơi bỏ không lớn như vậy, không có ai phát lương cho ông ta, cũng không có người đến gây rắc rối với ông ta, Trần Bưu dường như cảm thấy bản thân có thể yên ổn ở đây
Mà cho dù sớm nghĩ đến một vài việc, nhưng khi Trương Phi và Diệp Hữu Đạo thấy Trần Bưu sống sờ sờ xuất hiện trước mặt, vẫn không nhịn được trở nên kích động không thôi
- Anh Từ, anh rất khó tin rằng, một người đã bị phán tử hình, vậy mà sống sờ sờ trước mặt của anh, mà nơi ông ta sống không phải là trong tù, làm công để sống, sống trong thế giới người bình thường gần 6 năm
Trương Phi cười khổ nói với Từ Quân Nhiên
Từ Quân Nhiên gật gật đầu, Trương Phi nói cũng không sai, chỉ sợ bất luận người nào cũng hết sức hiếu kỳ, Trần Bưu này làm thế nào chạy từ trại giam ra
Phải biết rằng là một phạm nhân tử hình, ông ta ở trại giam cùng cuộc sống tự do hiện tại của ông ta, trống không mấy năm, trong một khoảng thời gian dài như vậy, ẩn giấu chỉ sợ là một bí mật kinh thiên khiến người ta chấn động
- Lúc ấy các cậu làm sao bắt được anh ta
Từ Quân Nhiên không hiểu hỏi Diệp Hữu Đạo
Diệp Hữu Đạo mỉm cười, tiếp tục nhớ lại
Trần Bưu mặc kệ Trương Phi nói thế nào
Dường như không định thừa nhận thân phận của mình, ở cái thời đại còn chưa có cách xác nhận dấu vân tay
Dường như ông ta rất tự tin mình không phải tội phạm bỏ trốn
Mà lúc này, Diệp Hữu Đạo đột nhiên mở miệng nói với ông ta:
- Trần Bưu, anh xoay người, xem ai đến đây
Trần Bưu dường như do dự một chút, sau nửa ngày mới đứng dậy, quay đầu nhìn về phía Diệp Hữu Đạo chỉ
Ở nơi cách họ không xa, một đứa nhỏ mười mấy tuổi đứng đó, sau người có 3 người
Hai người cảnh sát, còn có một người phụ nữ
Thấy cảnh tượng như vậy, bờ môi Trần Bưu như giật giật, bước chân nâng lên như bước về phía trước, nhưng không biết vì sao lại dừng lại, miệng hắn nhẹ giương lên, dường như muốn phát ra tiếng gì đó
Nhưng một chút cũng không nói ra, ngay cả bước chân vốn vững vàng, lúc này dường như xuất hiện vấn đề, vì hai chân ông ta chợt không ngừng run rẩy, giống như ngay cả đứng cũng không yên, nếu như không phải có Trương Phi bên cạnh giúp ông ta, y có thể ngã lăn trên mặt đất
- Cha…cha…
Đứa bé kia chạy về hướng này
Vừa chạy vừa hô to
Trần Bưu thoáng cái cứng người, rốt cuộc không có cách khống chế tâm trạng của mình, nghẹn ngào khóc òa lên
Trương Phi cùng Diệp Hữu Đạo không hẹn cùng thở dài một hơi, không đành lòng thấy cảnh tượng như vậy, quay đầu đi sang một bên
Tự mình châm thuốc, yên lặng bắt đầu hút
Chuyện kế tiếp đơn giản rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vợ con Trần Bưu đều có mặt, tất nhiên ông ta không dám nói gì nữa, mà rất trực tiếp thừa nhận thân phận của mình, thành khẩn nói với Diệp Hữu Đạo:
- Đội trương Diệp, tôi biết tôi phạm tội tử hình, ngài muốn bắt tôi trở về thì đi thôi, mặc kệ việc vợ và con tôi
Trương Phi nhún nhún vai:
- Chuyện này vốn không liên quan đến vợ con anh, chúng tôi tìm anh, chỉ muốn hỏi anh mấy vấn đề mà thôi
Chuyện này là việc anh ta cùng Diệp Hữu Đạo thương lượng trước rồi, vì họ không thể để Mã Siêu người ta đưa vào, dù sao cũng là manh mối Mã Siêu cung cấp, hơn nữa Trương Phi cùng Diệp Hữu Đạo đều biết rõ, mục đích của họ cuối cùng nhất là bản án giết người kia
Nghe Trương Phi nói xong, Trần Bưu lập tức ngây ngẩn cả người, có chút khó hiểu nhìn Trương Phi, lại nhìn Diệp Hữu Đạo vẫn luôn không nói gì, anh ta nhìn ra được, trong hai người này, người trẻ tuổi vẫn luôn nói chuyện kia chắc là cấp dưới, mà người đàn ông vẫn luôn trầm mặc không nói, chỉ nói chuyện vào thời khắc quan trọng, mới là cấp trên, là người quyết định
Ánh mắt nháy một cái, Trần Bưu nhìn Diệp Hữu Đạo nói:
- Đồng chí lãnh đạo, ngài muốn hỏi gì cứ hỏi
Tôi nhất định nói thật, chỉ cần ngài đồng ý, không tìm vợ con tôi, ngài muốn tôi nói gì tôi nói đó
Tên này còn chơi trò đàm phán, xem ra ở bên ngoài học được không ít thứ
Diệp Hữu Đạo không nhịn được cười lên, quả thực không có cách hiểu được tư duy của người này, nhưng anh ta vẫn giải thích:
- Không phải tôi bảo anh nói gì anh nói nấy, mà là cần phải nói thật với chúng tôi
Anh yên tâm, chúng tôi không định bắt vợ con anh, để họ qua đây, chủ yếu là vì muốn thấy anh, thuận tiện xác nhận một chút thân phận của anh
Gương mặt Trần Bưu không tin, nghi hoặc không hiểu nhìn Diệp Hữu Đạo:
- Các người thật sự không bắt họ
Tôi không tin
Trương Phi không nhịn được lắc đầu:
- Anh không tin, tự mình đi hỏi vợ con mình đi
Trần Bưu nhìn về phía vợ, Mã Thúy Hoa vợ anh ta gật đầu:
- Bố nó, đội trưởng Diệp không lừa anh, họ là người tốt, để chúng tôi qua đây nhìn mình
Nghe vợ mình nói như thế, Trần Bưu mới yên tâm, cơ thể vốn căng thẳng lúc này mới thả lỏng nhìn Trương Phi và Diệp Hữu Đạo, không hề có thái độ muốn bỏ trốn giống như lúc đầu
Diệp Hữu Đạo cùng Trương Phi liếc nhìn nhau, nhẹ gật đầu, Trương Phi hỏi Trần Bưu:
- Trần Bưu, lúc đầu anh phạm tội gì bị bắt
Lúc này Trần Bưu mới dám trả lời, cười khổ một chút nói:
- Tôi, tôi, tôi đã giết người
- Sao lại giết người
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
- Cái cuốc, là cái cuốc…tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì, tôi cầm cục gạch đập xuống con trai của chủ nhiệm công xã, họ nói tôi cố ý giết người
Trương Phi nhíu mày:
- Lúc đó anh bị phán mấy năm
- Lần thứ nhất, nói tôi cố ý giết người chưa thành, phán quyết tôi mười lăm năm
Sau này chủ nhiệm công xã không muốn, nói tình huống tôi tồi tệ, là đào góc tường chủ nghĩa xã hội, lại phán tôi tử hình, hình như là hoãn lại hai năm, nói là đợi sau hai năm sẽ xử bắn tôi…
- Anh cứ như vậy chấp nhận sao
Diệp Hữu Đạo ở một bên bỗng mở miệng hỏi, mặc dù anh ta là sau này đến huyện Phú Lạc làm việc, nhưng vẫn có ấn tượng với vụ án này, chỉ không ngờ lúc đó vẫn là thời đại Nhân dân công xã, rất nhiều việc huyện cục chỉ có thể lạnh nhạt ở một bên nhìn
- Không nhận còn làm thế nào
Họ ở trong cục công an đánh tôi, chủ nhiệm cho người chuyển lời với tôi, nói là nếu tôi không nhận tội, liền giết vợ con tôi
Trong lời nói Trần Bưu có chút không biết làm thế nào
Trương Phi nở nụ cười lạnh:
- Chủ nhiệm công xã này là ai
Uy phong thật lớn đấy
Anh ta không lão luyện bằng Diệp Hữu Đạo, tất nhiên không nhìn nổi loại người ỷ thế như vậy
Trần Bưu ngập ngừng nói ra:
- Là Mã Tụ Bảo, bây giờ ông ta đã là bí thư Đảng ủy rồi…
- Mã Tụ Bảo
Trương Phi cùng Diệp Hữu Đạo liếc nhau một cái, biểu tình lập tức trở nên cổ quái
- Đúng rồi, lúc ấy anh làm thế nào nảy sinh xung đột với con trai Mã Tụ Bảo
Diệp Hữu Đạo đột nhiên nói
Trần Bưu do dự một chút nói:
- Cái kia, tôi thấy anh ta ở trên núi, lúc đó, lúc đó tôi đi trộm than đá
Hai mắt Trương Phi tỏa sáng:
- Vậy anh phán tội tử hình xong không đến ngục giam sao
Không phải nên đến ngục giam mới đúng sao
Tôi nhớ anh vẫn luôn bị nhốt ở sở tạm giam, đúng không
Trần Bưu gật đầu:
- Tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì, lúc bắt đầu nói là đưa tôi vào trong nhà tù, nhưng chỉ nói hơn nửa năm, vẫn không chuyển nơi khác
Diệp Hữu Đạo suy nghĩ rồi tiếp tục hỏi:
- Vậy anh làm thế nào trốn khỏi trại giam
Anh là người bị phán có tội, trông coi chắc chắn rất nghiêm khắc
Cho tới bây giờ, anh ta tất nhiên cũng phân biệt được rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, Trần Bưu cũng không phải tử hình, mà là hoãn tử hình, đối với người nông thôn, tử hình và hoãn thời gian tử hình là giống nhau, nhưng trên thực tế hai cái có sự khác biệt, trong thời gian hoãn tử hình nếu không phạm lỗi, trên cơ bản sẽ chuyển thành tội tù, nói trắng ra là không cần chết
Thở dài một hơi, hắn giải thích trước vấn đề trả lời của Trần Bưu:
- Mặt khác, anh không phải phạm nhân tử hình, không phải chết
Hoãn tử hình, là chỉ từ phạt tù đến tử hình, nhưng không nhất định lập tức chấp hành xử phạt, trong thời gian hai năm tuyên cáo hoãn thi hành hình phạt, thực hành cải tạo lao động, để xem hiệu quả sau này
Là chế độ chấp hành tử hình đặc biệt nước ta, chế độ hoãn tử hình lúc đầu là chính sách hình sự bắt đầu năm 1951 trong cuộc vận động trấn áp phản cách mạng mới đầu thành lập đất nước, đối tượng phù hợp là không nợ máu, sự phẫn nộ của dân chúng không lớn và tổn hại đến lợi ích quốc gia không quá nghiêm trọng, mà thành phần phản cách mạng nên xử tử
Trần Bưu lập tức ngây ngẩn cả người:
- Đội trưởng Diệp, ngài là nói, tôi không cần chết
Diệp Hữu Đạo khoát khoát tay:
- Anh vốn không cần chết
Dừng một chút, Anh ta ý vị thâm trường nói:
- Nếu anh không trốn trại giam
Trần Bưu liên tục khoát tay nói:
- Lãnh đạo, lãnh đạo, chuyện này không liên quan đến tôi, tôi cũng không chạy trốn, tôi là được họ thả ra, thật sự, thực sự là họ thả tôi ra…
Hai mắt Trương Phi tỏa sáng:
- Bọn họ
Bọn họ là ai
Vì sao họ muốn thả anh ra
Vấn đề này mới là điều họ ngàn dặm xa xôi tìm tới để hỏi
Trần Bưu nói:
- Tôi cũng không biết, họ để tôi dẫn đường, đi làm việc
Diệp Hữu Đạo kỳ quái hỏi:
- Dẫn đường
Làm việc
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Để anh dẫn đường gì, anh một phạm nhân hoãn tử hình, có thể dẫn đường gì, lại có thể làm gì
Trần Bưu do dự cả buổi, mới nhỏ giọng nói:
- Họ, họ để tôi dẫn người đi đào quặng, đào vàng
Một câu nói kia, thật giống như sét đánh giữa trời quang, thoáng cái khiến Diệp Hữu Đạo cùng Trương Phi ngây ngẩn cả người, sau một hồi lâu, Diệp Hữu Đạo vững vàng một chút mới hỏi Trần Bưu:
- Trần Bưu, anh nói thật với tôi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì
- Ngay cả không phải dạng thân sĩ, cũng chẳng có ai không nhường con gái như vậy
Từ Quân Nhiên cười cười, khoát tay:
- Tôi vốn dĩ chẳng phải thân sĩ gì
Tôi từ nhỏ lớn lên ở nông thôn, hồi nhỏ suốt ngày nghe người ta mắng mình là cái đồ con hoang không cha, tôi cùng một anh trai tức lên liền xông lên đánh nhau, đánh cho một đám bảy tám người tơi bời phải chảy máu mũi
Về sau bị người nhà bọn họ tìm đến nhà, mẹ tôi hung hăng đánh tôi một trận no đòn
Nói đến đây, vẻ mặt hắn có chút buồn bã nói:
- Từ trước đến nay tôi chính là người không có vận số tốt
Đối với Từ Quân Nhiên, vận mệnh chính là thứ xưa nay chưa từng mỉm cười với hắn, chưa hề mang đến cho hắn cái gì tốt đẹp cả
Cái này từ kiếp trước hắn đã bắt đầu hiểu được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.