Trần Bưu nhớ rõ, khi đó là tháng bảy, thời tiết còn rất nóng, vào một ngày trời tối, đại khái đã độ khoảng hơn nửa đêm, Trần Bưu cùng một phạm nhân khác, bị quản giáo đánh thức, cùng bị bịt mắt đưa lên xe tải
Vốn dĩ Trần Bưu cho rằng, đây là đưa bọn họ đi ngục giam, nhưng trong quá trình y phát hiện, trong những phạm nhân này, lại có cả người vừa bị giam chưa được vài ngày, điều này khiến cho ông ta bị chột dạ
Trong chiếc xe tải lớn tổng cộng chứa hai mươi mốt phạm nhân, đi từ từ không biết đi qua quãng đường xa như thế nào, mãi cho đến trời tờ mờ sáng mới dừng lại, lúc xuống xe Trần Bưu liếc chung quanh một cái, không ngờ phát hiện ở đây hóa ra phía Bắc của mỏ than Hồng Tinh, ước chừng cách nhà của y không quá mười mấy dặm
- Chẳng lẽ muốn xử bắn mình sao
Trần Bưu trong lòng nói thầm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thế nhưng điều khiến cho y không ngờ tới chính là, việc lãnh đạo nếu không nói gì thêm mà xử bắn, ngược lại lại để cho những phạm nhân này ăn uống thật ngon một chầu, cuối cùng an bài bọn họ xuống hầm đào khoáng sản
Những người này bị chia làm hai tổ, đám người trong tổ của Trần Bưu xuống dưới giếng mới phát hiện, hóa ra ở bên trong nơi này đã có một nhóm người bị giam ở đây đào mỏ rồi, nghe những người cũ kia nói, bọn họ cũng phân là thành hai tổ, một tổ đào vàng, một tổ đào than đá, thay phiên 2 ca, đã đã hơn hai tháng nay rồi
Lúc đó, Trần Bưu mới hiểu được, vì cái gì núi Bắc vẫn luôn không cho dân chúng bình thường đi lên, công xã bên kia từ lúc mấy tháng trước, đã đóng cửa núi, dân chúng phụ cận cũng không được lên trên núi trộm than đá, từng cái giao lộ đều phái người gác, cầm súng, cầm côn, hơn nữa còn có cảnh sát canh chừng…
Ở chổ đó, việc mà bọn người Trần Bưu làm mỗi ngày chính là không ngừng lao động, hai mươi bốn tiếng đồng hồ luân phiên lao động, ngoại trừ việc ngủ có vài tiếng đồng hồ, mà ngay cả ăn cơm cũng là ăn ở trong giếng mỏ, người quản sự trực tiếp biểu lộ thái độ, bọn y phải ở chỗ này làm việc là vì chuộc tội sai lầm của mình, nếu làm tốt nói không chừng còn có thể giảm hình phạt
Đối với một người phạm tội mà nói, cái này là sự ban thưởng không gì có thể sánh được
Trần Bưu lúc ấy cũng không nghĩ nhiều, đã có thể có cơ hội giảm hình phạt, đối với người như y mà nói, giống như miếng bánh ngon từ trên trời rơi xuống vậy, cho nên Trần Bưu chịu mệt nhọc cố gắng làm việc, hy vọng có thể đạt được sự chú ý của quản đốc
Có một ngày buổi tối, Trần Bưu vừa vặn đến phiên trực ca đêm, bởi vì buổi tối ăn đồ ăn cảm thấy không được khỏe, Trần Bưu cảm giác được bụng của mình đau lên từng hồi, cho nên vừa xuống giếng không bao lâu ông ta lại chạy lên, thừa dịp không ai trông giữ đi nhà xí một chuyến
Bình thường vào lúc này đều có người trông coi, có điều ngày đó Trần Bưu vận khí không tệ, sự lợi hại của ngày âm u, đám canh gác mắt thấy trời sắp mưa, liền buông lỏng độ giám sát, lại để cho Trần Bưu có cơ hội lười biếng rồi
Trần Bưu đi nhà cầu xong thấy không có người đến thúc giục mình, lại giở tính chạy tới một chỗ kín núp vào, y biết mình nhất định chạy không ra được chỗ này, liền thừa cơ hội này, muốn nghỉ ngơi một chút
Dù sao mỗi ngày đều làm việc như vậy, cho dù có là người sắt cũng sẽ có chút mệt
Không ngờ tới, đã qua một canh giờ, bỗng nhiên mưa to hơn, gió cũng càng lúc càng lớn, sấm chớp rền vang rất dọa người, Trần Bưu bị giội thành ướt sũng, đang nhìn bốn phía nghĩ đến việc tìm chỗ tránh mưa, chỉ nghe thấy một loại âm thanh như lũ quét, ngay sau đó, xuất hiện ở trong lỗ tai của Trần Bưu, chính là có người hô to:
- Nước rò
Sập hầm mỏ
Phía dưới nước luồn vào rồi
Chuyện kế tiếp thì rất đơn giản, Trần Bưu thừa dịp “loạn” trốn ra khỏi mỏ, về sau biết được tin tức, trong huyện đem những phạm nhận đã chết nạn ở trong hầm mỏ kia gán cho một kiểu chết nào đó, không ai truy cứu chuyện của mình nữa, Trần Bưu liền bỏ chạy ra vùng khác, bắt đầu dựa vào làm công mà sống, mãi cho đến khi bị Diệp Hữu Đạo cùng Trương Phi tìm được ở tỉnh Liêu Đông
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cái này là toàn bộ nội dung mà Từ Quân Nhiên từ chỗ của Trương Phi và Diệp Hữu Đạo có được, những thứ mà Thôi Tú Anh điều tra ra được cơ bản cũng giống thế, chỉ có điều nhiều một chút là các lãnh đạo hiện tại trong huyện Phú Lạc lúc ấy có vị trí không giống nhau, nhưng bất kể nói thế nào, Từ Quân Nhiên đã có thể khẳng định, huyện Phú Lạc thực sự tồn tại vấn đề rất lớn
Hắn dường như không thể tin được đây là sự thực, Từ Quân Nhiên nghĩ như thế nào cũng nghĩ không ra, thậm chí có người to gan lớn mật đến mức đem những phạm nhân đã nhận phán quyết vận chuyển đến mỏ trên núi đào than đá, thậm chí sau khi xảy ra sự cố chết người người, lại giả tạo những người này bị xử bắn, tạo hồ sơ giả chết vì bệnh, chả trách lãnh đạo huyện Phú Lạc nhìn có vẻ như đấu đá vô cùng hung hăn, nhưng trên thực tế rất nhiều người trong đó chung quy lại giữ một bí mật, trước kia Từ Quân Nhiên cho là bọn họ sống có nguyên tắc, hiện tại xem ra, căn bản chính là bởi vì mọi người đều là con châu chấu trên một sợi dây thừng
Tâm trạng của Từ Quân Nhiên rất trầm trọng, hắn chợt phát hiện chính mình không biết nên tin tưởng người nào, huyện Phú Lạc chẳng lẻ muốn biến thành huyện Hồng Động ở trong kịch
Người tốt ở trong huyện Hồng Động chỉ là một câu nói đùa, nhưng bây giờ Từ Quân Nhiên hết lần này tới lần khác không có cách nào tin tưởng bất kỳ một cán bộ lãnh đạo nào của huyện Phú Lạc, bởi vì hắn không biết trong số những người này, rốt cuộc ai sẽ có liên quan đến chuyện năm đó, mà ngay cả Chu Trạch Thành, Từ Quân Nhiên cũng không thể tin được nữa rồi, bởi vì dựa theo cách nói của Trần Bưu, lúc ấy ủy viên chủ nhiệm công xã Trường Thanh chính là Chu Trạch Thành, tuy ông ta lúc ấy bởi vì bệnh phải giải phẫu bao tử nghỉ ngơi gần một năm, nhưng Từ Quân Nhiên cũng không dám đánh cược điểm này
Có những lúc, Từ Quân Nhiên thậm chí hoài nghi đống tài liệu chứng cứ trước mặt mình không phải là sự thật, mà là mình đang nằm mơ
Lắc đầu nở nụ cười khổ, Từ Quân Nhiên lần nữa cầm lấy những tài liệu mà Thôi Tú Anh giao cho mình, rất nghiêm túc đọc lại, hắn nhất định phải xác nhận, trong số những tài liệu này, không có một chút nói quá nào, bởi vì Từ Quân Nhiên biết rõ, chuyện này đã không còn là nhất thời cao hứng của mình nữa, mà sắp trở thành chuyện lớn thay đổi đại cục huyện Phú Lạc
- Xem ra, tôi phải đi vào trong tỉnh một chuyến
Sau nửa giờ, Từ Quân Nhiên để đồ vật ở trong tay xuống, thầm nghĩ
Đứng dậy cầm quần áo của mình, Từ Quân Nhiên quyết định đi tìm Thôi Tú Anh, những thứ này là cô phát hiện, nếu như bản thân đã quyết định phải đi tỉnh, nhất định phải đưa cô gái này theo
Chỗ ở của Thôi Tú Anh cách chỗ của Từ Quân Nhiên cũng không quá xa, Hoàng Hải lúc trước đã từng đưa Từ Quân Nhiên đi qua một lần, chỉ có điều khi đó chủ nhiệm Hoàng hy vọng Từ Quân Nhiên có thể khuyên nhủ cháu ngoại của mình, từ bỏ suy nghĩ làm giáo viên không mấy thiết thực kia
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cất bước đi vào dãy lầu nhỏ có chút cũ, Từ Quân Nhiên ngẩng đầu nhìn căn phòng đèn vẫn sáng, nhịn không được mà lắc đầu cười khổ, xem ra người không ngủ được, không chỉ có mình hắn
Thôi Tú Anh ở lầu bốn, nơi này là nhà cư xá thuộc nhà máy hóa chất, bởi vì cha mẹ của cô là công nhân nhà máy hóa chất, cho nên Thôi Tú Anh còn chưa kết hôn nên vẫn ở cùng cha mẹ ở chỗ này
Từ Quân Nhiên lúc này cũng không còn kịp bận tâm việc mình nửa đêm đến tìm một cô gái đối với cha mẹ của cô sẽ tạo nên hiềm khích gì, hắn thật sự là vì thời gian đang gấp
- Cốc cốc cốc
Sau một tràng tiếng gõ cửa, bên trong vang lên giọng nói đầy nghi hoặc của Thôi Tú Anh:
-Ai vậy
Hít sâu một hơi, Từ Quân Nhiên cố gắng khiến cho giọng nói của mình nghe rất tự nhiên:
- Tiểu Thôi, là tôi, Chủ tịch huyện Từ