- Anh, bọn họ …
Thôi Tú Anh có chút do dự, vừa định nói vài câu lại thấy Từ Quân phất tay ý bảo cô đừng lên tiếng
Những người kia không hề chú ý tới Từ Quân Nhiên cùng Thôi Tú Anh đang ngồi ở phía sau bụi cỏ, đều rất tự nhiên ngồi xuống, bọn họ nói chuyện không ngừng
- Đại ca, chúng ta thật sự phải đem số tiền này đầu tư vào cái thị trấn Đào Hoa gì đó hay sao
Có người lên tiếng hỏi người đàn ông cầm đầu
Người đó cười cười, thấp giọng nói:
- Sợ cái gì chứ
Tên họ Vương kia đã đồng ý rồi, chúng ta quẳng tiền vào đó để đầu tư, trở thành chủ nợ, đến lúc đó, huynh đệ chúng ta ngày ngày ăn chơi nhậu nhẹt, đây chẳng phải chỉ là chuyện sớm muộn thôi hay sao
Từ Quân Nhiên là người thông minh, chỉ cần nghe mấy câu đơn giản như vậy cũng đã đoán ra đầu đuôi câu chuyện đang xảy ra
Chỉ là hắn thật sự không ngờ Vương Mãnh lại to gan đến như vậy, dám dùng cả chuyện đầu tư giả để lấy thành tích cho bản thân, chẳng lẽ anh ta không sợ chuyện này sẽ bị bại lộ ra ngoài hay sao
Muốn tự mình lột mũ quan của mình
Cái gọi là đầu tư giả, đã xuất hiện ở trong nước từ thời kỳ dân quốc, thời điểm bấy giờ, người Trung Quốc rất sính ngoại, nên nhà nước rất chiếu cố đến những doanh nghiệp đầu tư của nước ngoài, luôn ưu ái cho bọn họ rất nhiều ưu đãi
Đương nhiên bên trong những ưu đãi đó luôn đi kèm với các quy định, hiệp ước không bình đẳng đối với những cường quốc đó
Nói chung, những chuyện mà có người nước ngoài giúp đỡ thì cách thức tiến hành cũng đơn giản hơn rất nhiều, nếu một người nào đó đem tiền giao cho thương nhân nước ngoài, sau đó thương nhân đó sẽ mang số tiền đó đầu tư vào các cơ sở xí nghiệp, bởi vì mang tiếng là có thương nhân nước ngoài bơm tiền vào đầu tư nên được hưởng rất nhiều chính sách ưu đãi cùng bảo hộ của Nhà nước, các loại tiền thuế cũng được hưởng chính sách miễn giảm
Từ Quân Nhiên nhớ mình đã từng đọc một bản ghi chép để lại có nói đến ông chủ của một xí nghiệp tại phương Nam, ông ta nhờ người đi tìm một thương nhân Anh và ký với đối phương hai bản hợp đồng, một thật một giả
Nói rằng đây là xí nghiệp do người Anh đầu tư, thậm chí còn treo cả quốc kỳ nước Anh ở ngay trước cửa
Kể từ đó, bọn quân phiệt vì không muốn đắc tội với người Anh nên đã không còn tìm ông ta đòi tiền nữa
Dù sao thì các xí nghiệp nhiều như vậy, bớt đi một ông chủ cũng không sao, cần gì phải đi đắc tội với người Anh
Nhưng ông chủ đó còn kí một hợp đồng khác với thương nhân người Anh kia, trong hợp đồng đó ghi rõ ông ta không cần vị thương nhân kia bơm vào xí nghiệp của mình một đồng đại dương nào, không những vậy hàng năm ông ta sẽ gửi một số tiền lớn tới tận Anh cho người đó, mục đích chính là muốn thương nhân Anh đó thừa nhận rằng mình đã bỏ tiền hùn vốn đầu tư cho xí nghiệp của ông ta
Mặc dù hàng năm ông chủ đó đều phải gửi cho người thương nhân Anh một khoản tiền tương đối lớn, so với những lần bị bọn quân phiệt, thổ phỉ đòi tiền trước đây thì cũng không ít hơn là bao, nhưng lại có thể đảm bảo cho công việc làm ăn không bị quấy nhiễu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mấy năm tiếp theo, trong cuộc hỗn chiến quân phiệt, ngược lại xí nghiệp của ông ta càng làm lại càng lớn
Vậy mà mấy chục năm sau, Từ Quân Nhiên không ngờ tới bản thân mình cũng lại gặp phải chuyện tương tự
Chỉ có điều, kế hoạch của Vương Mãnh xem ra không phải là dựa vào xí nghiệp đầu tư bên ngoài để lừa người mà là định làm một vụ đầu tư giả che mắt lãnh đạo
Nếu như loại đầu tư giả này có thể triển khai, vậy trong huyện Nhân Xuyên nhất định sẽ có xí nghiệp đồng ý giúp Vương Mãnh thực hiện việc này, lợi ích mà xí nghiệp kia đạt được chính là có thể giảm đi không ít tiền thuế
Mà bên phía Vương Mãnh nhất định sẽ phải nghĩ cách gì đó để kiếm ra một khoản vốn, giao trước cho xí nghiệp kia để lừa bọn họ, sau đó sẽ tìm kiếm một công ty đầu tư nước ngoài, để họ mang tiền đến huyện Nhân Xuyên góp vốn đầu tư
Sau khi “góp vốn” thành công, sẽ rút lại số vốn đã đầu tư trước đó, hoặc sẽ lấy lý do là công ty góp vốn để cho vay, xí nghiệp kia không thể nói không được, bởi dù sao thì bọn họ cũng đã nhận được lợi ích thực tế rồi
Đám người lừa đảo đó sẽ nắm trong tay một khoản vay có giá trị tương đối lớn, mà Vương Mãnh lại là người khởi xướng ra chuyện này cũng hoàn thành được nhiệm vụ thu hút vốn đầu tư của mình
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Dù làm không tốt thì nhờ chuyện này trong mắt những người lãnh đạo của Nhân Xuyên cũng sẽ được coi là một người tài giỏi
Từ Quân Nhiên dám đứng ra đảm bảo, điểm quan trọng nhất chính là bọn lừa đảo đó sẽ không hề tiến hành đầu tư như chúng nói mà mục đích thật sự của chúng chỉ là muốn lừa gạt người dân mà thôi
Mà người khởi xướng tất cả chuyện này chính là Vương Mãnh
Từ Quân Nhiên thật sự chưa bao giờ nghĩ tới Vương Mãnh lại có thể làm ra chuyện này, dám dùng việc đầu tư giả mạo để lừa gạt mọi người, vậy cũng coi như là một nhân tài
Từ Quân Nhiên duỗi tay kéo nhẹ Thôi Tú Anh, nói nhỏ:
- Chúng ta đi thôi
Thôi Tú Anh cũng biết Từ Quân Nhiên chắc chắn là có chuyện gì đó nên gật gật đầu, khéo léo nhấc số cá mà hai người đã câu được lên
Hai người đứng lên khiến đám người kia phát hiện ra trong này tồn tại thêm hai người khác, sắc mặt tên cầm đầu khẽ thay đổi, anh ta cũng không biết những lời đám thuộc hạ của mình nói lúc nãy đã bị nghe được bao nhiêu
Anh ta cẩn thận nhìn Từ Quân Nhiên cùng Thôi Tú Anh, sau đó liền có chút yên tâm, hai thanh niên này nhìn giống thành phần tri thức, không giống với phong thái của người làm quan cho lắm
Ngồi trên xe buýt vào nội thành, Thôi Tú Anh biết tâm trạng hiện giờ của Từ Quân Nhiên không tốt cho lắm, cho nên cười đùa hi hi ha ha muốn làm cho hắn vui lên một chút, chỉ vào cái túi lưới dưới chân mình nói:
- Em đã câu được một con cá rất lớn nha
Nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của cô, tâm trạng Từ Quân Nhiên tốt hơn rất nhiều, tạm thời không muốn bản thân phải suy nghĩ về chuyện của Vương Mãnh nữa nên cười gật đầu, nói:
- Ừ, cũng không tồi, vậy tối nay em vào bếp, được không
Thôi Tú Anh nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi gật một cái, nói:
- Được, thấy anh thành khẩn như vậy, em miễn cưỡng đồng ý với anh
Kho được không
Hay là hấp
Cô nói xong câu đó, vốn định đợi câu trả lời của Từ Quân Nhiên, nhưng lại không ngờ Từ Quân Nhiên lại vẫn luôn nhìn mình, lúc ngẩng đầu lên liền chạm phải ánh mắt khiến người ta kinh hãi, mặt Thôi Tú Anh trở nên ửng đỏ, nhỏ giọng nói:
- Anh … anh thật là xấu … (xấu xa)
Từ Quân Nhiên nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu đó của cô, không nhịn được cười nói:
- Anh có nảy sinh tâm tư gì xấu xa đâu chứ, chỉ là đang nghĩ con cá này đúng là quá đáng thương, hay là chúng ta đi thả nó ra đi
Tối nay, dùng em thay thế cho nó mang lên cho anh ăn
Vừa nói, Từ Quân Nhiên vừa đưa miệng đến sát bên tai Thôi Tú Anh
Thời điểm nói mấy chữ cuối cùng thậm chí môi của hắn còn chạm vào vành tai cô
Khuôn mặt Thôi Tú Anh lúc này càng đỏ hơn, khẽ nói:
- Đây là chỗ công cộng, có … chuyện gì … chúng ta về nhà rồi nói sau, được không
Từ Quân Nhiên lại xấu xa thổi hơi nóng vào chiếc cổ mảnh khảnh của cô gái nhỏ
Thôi Tú Anh vừa nói, vừa nhẫn nhịn chịu đựng hơi nóng của Từ Quân Nhiên đang phả vào cổ mình
Một lát sau, Từ Quân Nhiên mỉm cười, nghe thấy lời nói thẹn thùng hấp dẫn của Thôi Tú Anh thì cũng thôi không trêu đùa cô gái nhỏ nữa
Chỉ là buổi tối, nhất định sẽ không bỏ qua cho cô
Hôm sau, lúc này Thôi Tú Anh quả thật không thể không đi, lúc cô gọi điện về cho bạn cùng phòng ở kí túc xá nói sẽ không về và cô ấy cũng nói cho cô biết một chuyện đó là chủ nhiệm đã gọi điện thoại tới tìm cô
Sau đó cô liền gọi tới số của của chủ nhiệm, ngược lại chủ nhiệm rất hòa ái hỏi cô hôm nay có rảnh không
Người ta đường đường là thầy giáo mà lại tỏ thái độ như vậy với sinh viên nên Thôi Tú Anh không có cách nào cự tuyệt, phải biết rằng vị Chủ nhiệm này có vị trí tương đối cao trong khoa, mặc dù cô rất muốn ở cùng Từ Quân Nhiên nhưng lại không tiện từ chối nên đành phải bất đắc dĩ đồng ý
Sau khi Thôi Tú Anh rời khỏi, Từ Quân Nhiên nằm trên giường nhớ lại cơ thể mềm mại của cô gái nhỏ tối qua khiến bản thân lại nổi lên “hưng phấn”
Hắn cười khổ lắc đầu, bản thân đúng thật là quá rảnh đi, người cũng đã đi rồi, lại còn muốn làm những cái đó
Hiện tại chỉ còn một mình, nhìn người huynh đệ đang khởi động ở dưới chăn, phải giải quyết kiểu gì đây
Sau đó, Từ Quân Nhiên thu hồi lại những ý nghĩ cấm trẻ em dưới 18 kia lại, nhớ lại chuyện mà mình nghe được ngày hôm qua, mặc dù trước mặt Thôi Tú Anh hắn biểu hiện điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra, nhưng trong lòng hắn lại rất coi trọng chuyện này, dù sao thì nó cũng có liên quan đến những con số đầu tư không nhỏ
Nếu đúng như những gì đám người kia nói, vậy hỏa mù mà Vương Mãnh ném ra lần này sẽ trở thành một vụ bê bối lớn nhất mà huyện Nhân Xuyên phải hứng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Từ Quân Nhiên suy nghĩ một lát liền gọi điện thoại cho Lưu Hoa Cường, nói:
- Lão Lưu, ở trấn Đào Hoa anh có người nào đáng tin không
Lưu Hoa Cường nghe vậy thì ngây người ra một lúc sau đó mới có phản ứng, gật đầu nói:
- Trong phòng cũng có mấy người không tệ, bọn họ đều rất bội phục Chủ tịch Huyện ngài đấy, nhiều lần muốn báo cáo công tác cho ngài nhưng đều bị tôi từ chối
Chủ tịch, ngài có chuyện gì à
Từ Quân Nhiên gật đầu nói:
- Nghe nói bên trấn Đào Hoa gần đây có một vụ đầu tư rất lớn, anh có biết trong huyện có xí nghiệp nào hợp tác làm vụ này không
Lưu Hoa Cường suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Chuyện này tôi chưa nghe ai nhắc tới cả, có vấn đề gì sao
Từ Quân Nhiên nói:
- Lão Lưu, anh tìm mấy người đáng tin một chút giúp tôi điều tra vụ này
Lưu Hoa Cường ừ một tiếng, anh ta cũng không biết Từ Quân Nhiên muốn mình điều tra chuyện đó với mục đích gì, tuy nhiên chỉ cần là chuyện Từ Quân Nhiên giao cho, Lưu Hoa Cường sẽ đồng ý vô điều kiện