Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 697: Cáo trạng




- Bí thư, ngài, ngài không nói đùa đấy chứ
Giọng nói của Bạch Lâm hơi run rẩy
Ông ta không ngờ Đoạn Thế Kiệt lại đưa ra cách thức đền bù tổn thất như vậy với ông ta
Đối với Bạch Lâm mà nói, nếu có thể leo lên đến cấp phó trong giai đoạn này, đó cũng xem như là một thành công của ông ta
Dù sao thì khoảng cách giữa cấp phó và cấp sở cũng không phải là nhỏ, ít nhất thì đãi ngộ sau khi nghỉ hưu của hai bên khác nhau một trời một vực
Đoạn Thế Kiệt mỉm cười:
- Chuyện này đúng ra sang năm tôi mới định nói với anh
Hiện nay thành phố đang thiếu một vị trí phó chủ tịch, tôi định đưa anh lên
Thế nào, có lòng tin đứng vững ở vị trí cuối cùng này không
Bạch Lâm hơi kích động, giọng nói cũng trở nên run rẩy
Nghe Đoạn Thế Kiệt nói liền vội vàng trả lời:
- Bí thư cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ mà tổ chức giao cho tôi
Đoạn Thế Kiệt gật đầu, sau khi trấn an Bạch Lâm mấy câu mới tắt máy
Lúc này, Liễu Cường cũng đang do dự
Ông ta đắn đo không biết mình có nên gọi cho Bối Siêu Quần hay không
Cho dù nói thế nào đi chăng nữa, Vương Mãnh và ông ta quen biết nhau nhiều năm như vậy, lúc này cậu ta xảy ra chuyện, nếu mình làm như không nghe không thấy gì, quả thật là quá vô tình
Đến tối, cuối cùng Liễu Cường không thể chịu đựng thêm được nữa nên phải gọi điện tới nhà Bối Siêu Quần
Không ai biết rằng, Liễu Cường mới thực sự là tâm phúc của Bối Siêu Quần, còn Vương Mãnh chẳng qua chỉ là người mà Liễu Cường giới thiệu cho Bối Siêu Quần mà thôi
- Chủ tịch, ngài chưa nghỉ ngơi sao
Liễu Cường cầm điện thoại, thận trọng nói với Bối Siêu Quần
Bối Siêu Quần thở dài:
- Liễu Cường, tôi biết thể nào cậu cũng gọi điện cho tôi mà
Liễu Cường cười khổ
Ông ta cũng biết tại sao Bối Siêu Quần lại nói như vậy
Nhưng nguyên tắc sống của ông ta khiến ông ta không thể không gọi cuộc điện thoại này
Tuy biết rằng có thể khiến cho lãnh đạo không vui, nhưng ông ta vẫn phải hỏi câu này
Thật ra, con người Liễu Cường cũng rất tính toán, cả huyện Nhân Xuyên không ai là không biết chuyện này
Năm đó, lúc ông ta tới trường Đảng tỉnh ủy học tập, ông ta đã từng ở cùng Bối Siêu Quần trong cùng một ký túc xá
Chỉ có điều, tiền đồ của Bối Siêu Quần sáng lạn hơn Liễu Cường rất nhiều
Mười mấy năm sau, hai người đã là quan hệ cấp trên cấp dưới
Cũng chính vì kiểu quan hệ này nên Liễu Cường mới có thể an ổn ở lại huyện Nhân Xuyên
- Chủ tịch, có thể cứu được Vương Mãnh không
Về tính về lý, xét trên mối quan hệ mấy chục năm của hai người, Liễu Cường chỉ có thể cố gắng một lần cuối cùng vì Vương Mãnh mà thôi
Bối Siêu Quần nghe thấy những lời Liễu Cương nói, trong lòng thầm mắng Liễu Cường quá ngây thơ
Tên diêm vương mặt lạnh Trình Thiết đã đích thân ra mặt, liệu còn có thể bảo toàn được mọi chuyện cho Vương Mãnh hay không chứ
Chỉ có điều, Bối Siêu Quần cũng biết chắc Liễu Cường sẽ hỏi như vậy, chủ yếu là vì trong lòng vẫn còn đang rất bối rối, khó khăn lắm mới có được chút thực lực ở huyện Nhân Xuyên
Thế mà chỉ trong chớp mắt đã tổn thất mất một vị Ủy viên thường vụ huyện ủy, thậm chí còn sắp mất đi rất nhiều thứ khác
Chắc chắn điều này khiến Liễu Cường rất khó chịu
Trong lòng Bối Siêu Quần cũng thấy rất chán nản, chẳng lẽ phong thủy ở huyện Nhân Xuyên không hợp với mình hay sao, vì sao bất cứ chuyện gì liên quan đến huyện Nhân Xuyên đều không thuận lợi như vậy chứ
- Tôi sẽ thử xem sao
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bối Siêu Quần chậm rãi trả lời Liễu Cường
Tuy Bối Siêu Quần nói có thể thử xem, nhưng trong lòng lại không hề muốn thử
Bối Siêu Quần đã vô cùng mệt mỏi rồi, ông ta đã khai thông cho Liễu Cường nhiều mối quan hệ trong thành phố
Tình hình hiện nay ở huyện Nhân Xuyên đã vượt ngoài khả năng khống chế của ông ta
Còn về việc Liễu Cường có thể phát triển được ở huyện Nhân Xuyên hay không, Liễu Cường đã không thể quan tâm được nữa rồi
Cho dù có muốn quan tâm, ông ta cũng không còn khả năng để làm việc đó nữa
Còn phía bên này, sau khi Liễu Cường tắt máy, trong lòng tràn đầy hy vọng
Ông ta hy vọng Bối Siêu Quần có thể giúp ông ta, chỉ tiếc là, ông ta không biết rằng Bối Siêu Quần cũng không định giúp người bạn cũ này đâu
Từ Quân Nhiên lại không biết những chuyện này
Sau khi giải quyết xong chuyện của Vương Mãnh, về đến văn phòng hắn đã tập trung xem xét chuyện mình kêu gọi đầu tư
Vương Hiểu Nhu và Tôn Tĩnh Vân rời khỏi Nhân Xuyên đã mấy ngày, cũng không biết hai người lên Thủ đô liên lạc ra sao rồi
Từ Quân Nhiên suy nghĩ trong giây lát rồi tiếp tục xử lý đống tài liệu còn tồn đọng
Mãi đến khi nhìn đồng hồ thấy đã đến giờ tan làm, hắn mới rời khỏi văn phòng
Mấy ngày sau, Vương Mãnh nhanh chóng khai nhận việc anh ta và mấy người khác đã dựng nên chuyện đầu tư giả để lừa đảo, việc xử lý của thành ủy cũng rất nhanh chóng
Cơ quan tư pháp song khai tiến hành công việc
Còn bên phía lãnh đạo huyện ủy Nhân Xuyên, qua điều chỉnh, cơ cấu huyện ủy vẫn duy trì tình trạng hiện tại, bí thư huyện ủy Bạch Lâm, chủ tịch huyện Từ Quân Nhiên, bí thư Ủy ban kỷ luật tỉnh Lưu Tiểu Quang, trưởng ban tổ chức huyện ủy Tôn Á Châu, chủ tịch hội chính pháp huyện Lao Đức, trưởng ban tuyên truyền huyện ủy Tiễn Tú Mai, chính ủy lực lượng vũ trang huyện Hồ Cương, phó chủ tịch Quan Ba và chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Đặng Văn Binh
Tuy chỉ có 10 người, nhưng Từ Quân Nhiên đã vô hình trung trở thành người khống chế mọi chuyện
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trong số 10 Ủy viên thường vụ huyện ủy, Lưu Tiểu Quang và Tôn Á Châu đã sớm dựa vào Từ Quân Nhiên, còn hiện nay Lao Đức và Hồ Cương cũng đã ủng hộ Từ Quân Nhiên
Còn về Quan Ba thì khỏi phải nói, Từ Quân Nhiên rất tín nhiệm Quan Ba
Tính ra trong số các lãnh đạo huyện, ai cũng hiểu rõ, phó chủ tịch huyện Quan và chủ tịch huyện Từ gần như là một thể, hợp tác với nhau rất thuận lợi
Nháy mắt đã về cuối năm 1988, mùa đông nên mặt trời cũng không mọc
7, 8 giờ sáng, mọi người ra khỏi nhà để đi làm, nhưng thời tiết vẫn rất âm u, mù mịt
Chiếc xe cũ của Từ Quân Nhiên đã được đổi sang con xe Volga
Phải biết rằng ở Trung Hoa, cho dù là xe công thì cũng phải phân phối quy củ như phân phối thực phẩm
Trước năm 1984, cán bộ huyện chỉ có thể dùng mấy loại xe Jeep sản xuất trong nước
Hai năm gần đây mới được buông lỏng đi nhiều
Còn mấy chiếc xe nhập khẩu ở huyện Nhân Xuyên, Từ Quân Nhiên đã phái người bán đi
Dựa theo cách nói của hắn ở cuộc họp thường vụ huyện ủy:
- Huyện chúng ta là huyện nghèo, cuộc sống của người dân vẫn còn rất khổ cực
Chúng ta là lãnh đạo mà ngồi cái xe mấy trăm nghìn tệ, lẽ nào trong lòng không thấy xấu hổ với người dân sao
Trong cuộc họp thường vụ huyện, phát ngôn của hắn đã đạt đến trình độ nhất ngôn cửu định
Bạch Lâm không biết vì sao, gần đây, mọi người đều đồng ý với ý kiến mà Từ Quân Nhiên đưa ra
Điều này khiến Từ Quân Nhiên thấy rất bất ngờ, nhưng cũng thấy rất thoải mái
Chiếc xe Volga màu đen đang giảm dần tốc độ để chuẩn bị rẽ vào sân Ủy ban huyện, đột nhiên lúc đó có một người nhảy ra, giang hai tay chắn ở trước đầu xe
Tài xế vội vàng dừng xe, người Từ Quân Nhiên chúi về phía trước, trán đập vào hàng ghế phía trước, cả người đau nhức
- Ôi
Từ Quân Nhiên xoa trán, kêu lên
Hắn cũng là người, bị thương dĩ nhiên cũng sẽ kêu lên theo bản năng
- Chủ tịch, ngài không sao chứ
Tiếng kêu của hắn khiến tài xế hoảng sợ, vội vàng quay đầu hỏi Từ Quân Nhiên
Đây là chủ tịch huyện đó, nếu có chuyện gì, anh ta cũng không chịu trách nhiệm nổi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Từ Quân Nhiên vừa xoa trán, vừa toét miệng nói:
- Không sao, không sao, về sau nhớ nhắc tôi thắt dây an toàn
Tốc độ xe chạy trong huyện khá chậm nên Từ Quân Nhiên cũng không thích thắt dây an toàn
Sau khi nói xong với tài xế, đột nhiên hắn lại nhớ đến cô bé quật cường ở tỉnh Giang Nam, tên là Kim Thái Nghiên
Không biết bây giờ cô bé có còn quật cường như trước nữa không
Tài xế hoảng sợ, tháo dây an toàn bước xuống xe, quát người đang chắn trước xe:
- Muốn chết hả
Có chuyện gì thế
Anh ta vô cùng hoảng sợ
Dù sao thì người ngồi trong xe cũng là chủ tịch huyện, nếu xảy ra chuyện gì, anh ta cũng không đủ sức để chịu trách nhiệm
Người chặn đầu xe là một người già trông có vẻ tiều tụy, ước chừng khoảng 50 – 60 tuổi, mày nhíu chặt, ánh mắt có vẻ trì trệ, vừa nhìn đã biết là người nông dân hiền lành thật thà nửa đời làm việc với đồng ruộng
Thấy có người xuống xe, ông ta quỳ xuống, lớn tiếng nói:
- Oan uổng quá, oan uổng quá
Dĩ nhiên Ủy ban huyện sẽ có bảo vệ, thấy có người chặn xe của chủ tịch huyện, một nhóm bảo vệ đều chạy ra
Khi thấy có người đang quỳ trước xe thì vô cùng hoảng sợ, vội vàng kéo người đàn ông đó sang một bên
Đây là Ủy ban huyện, đừng nói đây còn là xe của chủ tịch huyện, nếu xảy ra bất cứ vấn đề gì, chắc chắn tất cả nhóm bảo vệ đều bị cho về vườn hết
Từ Quân Nhiên ngồi trong xe nhìn ra, hơi nhíu mày rồi đẩy cửa xe ra, nói với Lưu Hoa Cường:
- Lão Lưu, tôi lên trước, anh bảo người đưa ông lão đi nghỉ ngơi chút đi, nhân tiện hỏi xem vấn đề là gì
Pha cho ông lão một ly trà ấm, an ủi ông lão một chút, tuyệt đối không được phép dọa dẫm
Nói xong, hắn cầm cặp vào Ủy ban
Mấy người bảo vệ lúng túng, trong lòng tự nhủ xong đời rồi, lại bị chủ nhiệm mắng rồi
Chuyện gì xảy ra thế này không biết, cái lão điên này từ đâu ra không biết
Mấy ngày nay không thấy ông ta tới náo loạn, sao tự dưng hôm nay lại đến chứ
Lưu Hoa Cường cười ha hả, xua tay với mấy người họ:
- Nhanh lên, mau đỡ ông lão lên tầng
Trên bàn làm việc của Từ Quân Nhiên có một đống giấy tờ dày dặc, bên trên là “Báo cáo về việc lựa chọn cán bộ” của Ban tổ chức
Từ Quân Nhiên rót cho mình một chén trà, nâng chén trà lên thổi một hơi rồi lại đặt xuống, cầm tài liệu lên xem, dùng bút ghi chú trên mặt “Đồng ý, chuyển cho đồng chí Á Châu duyệt”
Đồng chí Á Châu chính là Tôn Á Châu
Sau đó, Từ Quân Nhiên lại cầm một tài liệu khác lên xem, vừa mở ra thì điện thoại trên bàn kêu lên, là Lưu Hoa Cường gọi tới
Từ Quân Nhiên để tài liệu xuống, cầm ống nghe lên:
- Ông lão kia có chuyện gì vậy
Cố ý chặn xe sao
Hắn thấy rất kỳ quái, dù sao thì thường ngày hắn đều đi cửa này, sao tự dưng hôm nay lại có người ra chặn xe kêu oan chứ
Huống hồ, chuyện khiến một ông lão đã gần đất xa trời phải tới tận Ủy ban huyện để kêu oan, chỉ sợ là chuyện không thể giải quyết được
Xuất thân quyết định phương thức suy nghĩ
Từ Quân Nhiên lớn lên ở nông thông, dĩ nhiên hắn hiểu rõ, nếu không phải gặp phải chuyện khó khăn, người dân nông thôn chắc chắn sẽ không dùng phương thức chặn xe để kêu oan nhờ giải quyết vấn đề
Lưu Hoa Cường bất đắc dĩ thở dài:
- Chủ tịch, chuyện này tới cũng thật đúng lúc
Chuyện của ông lão tôi đã từng nghe vợ nhắc tới, nghe nói là vì chuyện của cháu ông lão mà đã náo loạn một trận
Bên phía Cục dân chính và dân phòng đều đã từng náo loạn một hồi rồi…
Từ Quân nhiên gật đầu:
- Anh hỏi xem sao, đừng để ông lão kích động quá
Lưu Hoa Cường nói:
- Chủ tịch cứ yên tâm, tôi đã trấn an ông lão rồi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.